- Sa bàn?
Phó Thuyết có chút khó hiểu.
Tổ An lại giảng giải đại khái nguyên lý và hình thức sa bàn một phen, Phó Thuyết liên tục nói diệu:
- Đại vương quả nhiên anh minh, lần này Vương hậu xuất chinh, sau khi giành chiến thắng, trở về hoàn toàn có thể dựa thế để Vương hậu lên làm Đại tế ti, như vậy ngay cả quyền giải thích của thần quyền cũng sẽ được thu về trong tay, chí hướng ngày xưa của Đại vương chắc hẳn là không bao lâu nữa cũng có thể đạt thành.
Một đôi mắt đẹp của Bùi Miên Mạn nhìn hắn đầy nhu tình mật ý, nam nhân này mang tới cho nàng ta quá nhiều kinh hỉ, kỳ tư diệu tưởng như sa bàn trước kia là chưa từng được nghe nói, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được, ở trên chiến trường có thể mang tới tác dụng bao lớn.
Cảm nhận được tất cả tình thế đều tốt, Tổ An thầm nghĩ, nói đến cùng vẫn là mình thân là người xuyên qua, đứng sẵn trên vai cự nhân, ngoài ra lại vừa hay quen thuộc với đoạn lịch sử này, đánh bậy đánh bạ hóa giải được trước rất nhiều nguy cơ.
Lúc trước mấy đôi nam nữ tới tham gia thí luyện, cho dù kinh tài tuyệt diễm tới mấy, nhưng lại hai mắt tối sầm không biết gì về tình huống của Thương triều, ngay cả cửa của Đại tế ti cũng chưa chắc đã qua được, càng đừng nói tới về sau xuất chinh đánh Khương Phương cường đại.
Thương nghị xong một số chi tiết, Phó Thuyết vội vàng rời đi bố trí.
Đồng thời còn đề nghị Bùi Miên Mạn đi thị sát một chút ba ngàn dũng sĩ mình từ Phong Quốc mang đến, như vậy sẽ có lợi cho xuất chinh về sau.
Tổ An vốn cũng muốn đi, Phó Thuyết lại nhắc nhở hắn phải tọa trấn ở trong cung, để ngừa các phương không có lòng thần phục.
Bùi Miên Mạn trao cho hắn một ánh mắt cứ yên tâm:
- A Tổ, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Tổ An nghĩ đến trước khi chưa quen mình nàng ta chính là thiên chi kiêu nữ, thiên tài được muôn người chú ý, lo lắng của mình đích xác là có chút dư thừa.
Dặn dò nàng ta vài câu, liền đồng ý để nàng ta rời đi.
Nhìn thấy vẻ mặt vì được tín nhiệm mà có chút kích động của Phó Thuyết, Tổ An bật cười, nói thật, nếu không phải mình biết lai lịch của Phó Thuyết này là đại trung thần của Vũ Đinh, thậm chí là một trong những thánh nhân thượng cổ được sách sử nêu tên, hắn đúng là chưa chắc đã yên tâm để Bùi Miên Mạn một mình rời khỏi.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được, mấy đôi nam nữ trước kia sau khi vào thí luyện xa lạ này, khẳng định là cẩn thận khắp nơi, đột nhiên nghe thấy Phó Thuyết đề nghị tách hai người ra, khẳng định sẽ hoài nghi hắn không hề có lòng trung thành, sau đó hoặc xuất thủ ép hỏi, hoặc là cự tuyệt tách ra, lại hoặc là nam cũng kiên trì đồng hành, tất nhiên sẽ khiến tình tiết đi tới bad end.
Đương nhiên thí luyện này cũng không phải cứ biết đoạn lịch sử này thì qua được, cho dù là người hoàn toàn không rõ cũng có thể thông qua đối thoại, các loại con đường biết được quan hệ của Phó Thuyết và Vũ Đinh, có điều đại đa số người là rất khó trong khoảng thời gian ngắn có được tin tức đầy đủ, cho nên như vậy hệ số độ khó vẫn rất cao.
Chẳng trách mấy đôi nam nữ trước đó đều không thể thông qua thí luyện, ta rất hoài nghi ở một cửa này bọn họ có thể vượt qua hay không.
Tâm niêm của Tổ An xoay chuyển rất nhanh, hắn đã coi lần thí luyện này là một loại trò chơi kiểu qua bàn, đang suy tư các loại cách chơi.
Nếu Phó Thuyết ra sân này chỉ là để giúp Thí Luyện Giả, như vậy tất nhiên sẽ có một phản diện tồn tại. . .
Khi mở cửa Tổ An chú ý thấy thị nữ đứng ở ngoài cửa, trong lòng hắn khẽ động, gọi nàng ta tới hỏi.
- Khấu kiến Đại vương, Vương hậu.
Thị nữ quỳ gối, thân thể run rẩy, hiển nhiên lúc trước bị Tổ An dọa cho sợ rồi, hiện tại vẫn chưa hồi thần, không biết hắn bỗng nhiên lại gọi mình vào làm gì.
Tổ An quan sát kỹ thiếu nữ này, không thể không nói tuy dung mạo không phải tuyệt sắc, nhưng cũng được coi là thanh tú xinh xắn, đặc biệt là eo nhỏ chân dài lộ ra ngoài, còn có da thịt mượt mà trong trắng nõn mang theo một chút màu mật ong, khiến toàn thân nàng ta tỏa ra một loại đẹp dã tính nguyên thủy.
- Ngươi tên là gì?
Thị nữ sửng sốt, thầm nghĩ Đại vương sao ngay cả tên của ta cũng quên mất rồi, có điều lúc này nàng ta cũng không dám nghi ngờ đối phương, vội vàng đáp:
- Nô tỳ tên là Tiểu Thỏa.
- Tiểu Thỏa?
Tổ An thầm nghĩ cái tên này đúng là kỳ quái, có điều nghĩ đến thời kì thượng cổ, tên của mọi người đều rất kỳ quái, ngay cả tên của Thương Vương các đời cũng rất qua loa, hắn liền bình thường trở lại.
- Tiểu Thỏa, ngươi là người nơi nào?
Bùi Miên Mạn ở bên cạnh đang muốn rời đi, sắc mặt trở nên cổ quái, dùng nguyên khí truyền âm nói:
- A Tổ, giờ là lúc nào rồi ngươi còn có tâm trí muốn đùa giỡn tiểu cô nương à?
Tổ An cười nói:
- Sao, ngươi ghen à?
Bùi Miên Mạn hừ một tiếng:
- Nói chung hiện tại ngươi là Đại vương, ngươi muốn đùa giỡn ai thì đùa, chỉ có điều ngươi phải nhớ kỹ đây là thí luyện, đừng chơi ra đường rẽ.
Hiển nhiên nàng ta xuất thân đại gia tộc cũng không quá để ý tới chuyện nam nhân gặp dịp thì chơi, lo lắng duy nhất chính là ảnh hưởng đến lần thí luyện này.
- Yên tâm, trong lòng ta có tính toán, thị nữ này có chút vấn đề.
Tổ An truyền âm đáp.
Trong mắt Bùi Miên Mạn hiện lên một tia dị sắc, theo bản năng quan sát thị nữ đó một cái, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, thật sự rất khó nghĩ ra được nàng ta có vấn đề gì.
Có điều nàng ta biết Tổ An sẽ không bắn tên không đích, thấy hắn không phải vì nữ sắc mới chủ động câu dẫn đối phương, nàng ta cũng triệt để yên lòng, sau khi nhắc nhở hắn phải cẩn thận thì cùng Phó Thuyết rời đi.