Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 995 - Chương 995: Mệt Mỏi (2)

Chương 995: Mệt mỏi (2) Chương 995: Mệt mỏi (2)

- Hiện tại không bằng, nhưng qua mấy trăm năm thì sao?

Tâm niệm của Tổ An xoay chuyển rất nhanh.

- Chẳng lẽ tôn chỉ của bí cảnh này chính là phòng ngừa chu đáo, trước tiên bóp chết uy hiếp của người Chu trong trứng nước à?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy, vội vàng triệu Phó Thuyết vào cung, sau đó nói ra suy nghĩ của mình.

- Gì cơ? Đại vương muốn tiêu diệt người Chu?

Phó Thuyết cả kinh, vội vàng nói.

- Việc này ngàn vạn lần không thể, không nói đến địa bàn của người Chu không hề có ý nghĩa đối với chúng ta, chỉ là chuyện lần này bọn họ còn giúp chúng ta cùng đối phó Khương Phương, nếu chúng ta ngược lại xuống tay với bọn họ, chính là thất tín bối nghĩa, các nước khác sẽ nhìn chúng ta thế nào? Đến lúc đó mỗi người đều cảm thấy bất an, vậy chính là hối hận cũng đã muộn.

Ngay cả bên Bùi Miên Mạn cũng tràn đầy đồng cảm, dẫu sao trước đó không lâu còn từng kề vai chiến đấu với bộ lạc người Chu.

Tổ An biết phân tích của hắn là rất có đạo lý, đáng tiếc mình không thể giải thích với hắn nguyên nhân trong đây, đành phải phụng phịu nói:

- Tâm ý ta đã quyết, việc này không cần thương nghị nữa, lập tức chuẩn bị công việc xuất binh.

Phó Thuyết đang muốn khuyên tiếp, bỗng nhiên có cấp báo truyền đến:

- Khởi bẩm Đại vương, Quốc quân Chỉ Quốc phái sứ giả tới cầu viện, Thổ Phương xâm nhập, thế không thể đỡ, xin Đại vương phái binh trợ giúp.

- Chỉ Quốc, Thổ Phương?

Phó Thuyết vội vàng giải thích:

- Chỉ Quốc là một tiểu phương quốc ở phương bắc chúng ta, xưa nay luôn hữu hảo với Đại Thương, xưng phiên với chúng ta, là tấm chắn ở phía bắc của chúng ta. Thổ Phương là một Man tộc cường đại ở phương bắc, chắc hẳn lần này biết được chúng ta tác chiến với Khương Phương, muốn nhân lúc chúng ta lưỡng bại câu thương mà nam hạ chiếm tiện nghi.

Lúc này Tổ An mới nghĩ tới, đoạn thời gian trước phê duyệt công văn đã đọc được tin tức về Thổ Phương, Thổ Phương ước chừng cũng chiếm cứ vùng Sơn Tây, Hà Bắc, là cường địch phía bắc của Thương triều.

Lúc trước bởi vì cảm thấy không liên quan gì tới thí luyện của mình, cho nên không để ý.

Kỳ thật cho dù hiện tại, hắn cũng cảm thấy không có quan hệ quá lớn, liền quyết định tùy tiện phái một đội quân đi trợ giúp ứng phó, tinh lực chủ yếu của hắn vẫn đặt ở trên người người Chu ở phía tây.

Đám đại thần Phó Thuyết đồng loạt ngăn cản:

- Ngàn vạn lần không thể, người Chu vốn là nhỏ yếu xa xôi, thậm chí còn không giáp giới với Đại Thương chúng ta, đi công kích bọn họ là không hề có ý nghĩa, ngược lại còn mất cả nhân tâm thiên hạ. Ngược lại là Thổ Phương vô cùng cường đại, không thua gì Khương Phương, một khi bọn họ đột phá phòng tuyến phía bắc mà nam hạ, Đại Thương chúng ta chỉ sợ sẽ có nỗi lo diệt quốc.

Tổ An sửng sốt, nghiêm trọng như vậy à?

Lúc này lại liên tục có mấy tốp sứ giả tới, đều là đặc sứ Quốc quân Chỉ Quốc phái tới, tốp sau vội vã hơn tốp trước, liền biết được chiến sự phía bắc đã tràn ngập nguy cơ.

Lúc này Bùi Miên Mạn kéo Tổ An ra:

- A Tổ, nếu Thương Quốc bị diệt, thí luyện của chúng ta sợ rằng cũng đi đời à?

- Cái này là tất nhiên.

Tổ An cũng ý của nàng ta, dẫu sao thí luyện cũng là người Thương thành lập, nếu hắn để cho Thương Quốc bị diệt trong tay Thổ Phương, đừng nói cái gì người Chu với không người Chu, tất cả khẳng định đều kết thúc.

Rơi vào đường cùng hắn đành phải quyết định giải quyết chuyện Thổ Phương trước rồi tính sau, chờ khi rảnh tay lại đi đối phó người Chu.

Quần thần nhao nhao mừng rỡ, ai nấy ca tụng hắn anh minh.

Tổ An lười chẳng muốn lắm lời với bọn họ, trực tiếp triệu tập tất cả đại thần lại thương nghị công việc xuất binh, cái khác đều dễ nói, mấu chốt là tướng lãnh dẫn binh.

Quần thần đều đề cử Vương hậu xuất mã, bởi vì hiện giờ uy vọng trong quân của nàng ta là cao nhất, hơn nữa sau trận đánh với Khương Phương cũng đã chứng minh được bản thân, triều dã trên dưới, trừ nàng ta ra không còn có thể là ai khác.

Tổ An lập tức lại đau trứng không thôi, hắn tất nhiên không muốn lại tách ra với Bùi Miên Mạn, Bùi Miên Mạn cũng không muốn.

Nhưng hai người trải qua suy nghĩ cẩn thận, cái này nói không chừng lại là một khảo nghiệm khác, thế là Bùi Miên Mạn chủ động xin đi giết giặc xuất chiến.

Về phần bản thân Tổ An, vẫn chỉ có thể ở lại tọa trấn, một là vừa giải quyết Đại tế ti, rất nhiều thế lực ngày xưa vẫn tiềm tàng trong bóng tối, một khi hắn rời khỏi, rất có thể sẽ xảy ra chuyện; hai là đánh giặc trừ tướng lãnh binh lính ra, quan trọng nhất chính là hậu cần, hoặc có thể nói là chiến tranh có thắng lợi hay không, đại bộ phận đều dựa vào hậu cần.

Chỉ có Tổ An làm tốt công tác hậu cần ở Ân đô, Bùi Miên Mạn mới có thể yên tâm tác chiến ở tiền tuyến.

Trong lòng Tổ An cảm thấy có chút là lạ, ai cũng nói nam chủ ngoại nữ chủ nội, đến chỗ hắn lại hoàn toàn ngược lại. Có điều hắn cũng không cự tuyệt, dẫu sao chuyện liên quan tới đại kế thí luyện, hắn cũng không muốn bởi vì vấn đề mặt mũi nam nhân mà ảnh hưởng tới đại cục.

Có kinh nghiệm lần trước đánh Khương Phương, lần này bất kể là Bùi Miên Mạn hay là Tổ An, xử lý nhiệm vụ của mình đều ngựa quen đường cũ, ước chừng sau ba tháng, Bùi Miên Mạn liền thủ thắng về kinh.

Tổ An cho rằng cuối cùng cũng có thể rảnh tay đối phó người Chu, kết quả rất nhanh lại có Quốc quân Cổ Đường Quốc tới xin giúp đỡ, Công Khẩu Phương ở phương bắc Hoàng Hà xâm nhập.

Vất vả lắm mới xử lý xong chuyện Công Khẩu Phương, về sau lại có Quỷ Phương cường đại hơn ở trên cao nguyên Mông Cổ xâm nhập, Tổ An và Bùi Miên Mạn cả ngày sứt đầu mẻ trán, làm sao còn rảnh mà lo lắng người Chu ở phía tây.

Bình Luận (0)
Comment