Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 994 - Chương 994: Mệt Mỏi

Chương 994: Mệt mỏi Chương 994: Mệt mỏi

Hai người ôm nhau tâm sự, bất tri bất giác thời gian trôi qua rất nhanh, những đại thần đó mấy lần không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.

Bùi Miên Mạn ngượng ngùng đẩy Tổ An một cái, lúc này hai người mới khải hoàn trở về thành.

Tiếp theo Tổ An nhờ vào dư uy vừa đại thắng Khương Phương, thanh tẩy loạn đảng cấu kết với Khương Phương ở đô thành trong đoạn thời gian này.

Liễm tất nhiên cũng ở trong đó, không nói là tìm được thư để làm chứng, cho dù không có, với quyền uy hiện giờ của hai vợ chồng bọn họ, người khác cũng không gì để nói.

Sau khi Liễm bị xử lý, dựa theo kế hoạch lúc ban đầu của Phó Thuyết sẽ phong Bùi Miên Mạn làm Đại tế ti, triệt để nạp cả thần quyền vào trong tay vương.

Để thưởng cho chiến công của Bùi Miên Mạn, triều đình nghiên cứu quyết định, đúc hào tôn cho nàng ta, đồng thời ban thưởng Ngọc Phượng đầu tiên, còn cả Ngọc Tông vốn ở trong tay Liễm cũng quy về Đại tế ti mới.

Hai người đều cảm thấy trên ba kiện vật phẩm này có nguyên khí lưu chuyển, có pháp trận khá là tinh xảo, nhất định không phải phàm vật, nếu để ở thế giới chân thật bên ngoài, khẳng định là pháp bảo đỉnh cấp.

Đáng tiếc hai người biết đây là thí luyện linh hồn, những thứ này cũng không mang ra được, cho nên trong lòng không hề xao động.

Bọn họ nghĩ rằng đả bại ngoại địch, xử lý nội tặc, chắc có thể thông qua thí luyện rồi.

Nhưng khiến bọn họ bất ngờ là, mặt trời lặn mặt trời mọc, từng ngày trôi qua, hai người thủy chung không nhận được thông tri thí luyện kết thúc.

Thời gian từng ngày trôi qua, tâm tình của hai người bất giác trở nên bực bội, tuy hai người ở thế giới này làm quốc vương Vương hậu, nhưng mọi người đều biết dẫu sao đây cũng không phải là thế giới là chân thật.

- A Tổ, thế này rốt cuộc là tình huống gì?

Bùi Miên Mạn cuối cùng không nhịn được chạy tới hỏi Tổ An, kéo hắn ra khói hương ôn nhu của Tiểu Thỏa.

Tiểu Thỏa khiếp sợ trước uy danh của nàng ta, nào dám nói gì.

Tổ An có chút xấu hổ, vừa mặc xiêm y vừa nói:

- Hiện tại ta cũng không hiểu ra sao, chẳng trách lúc trước mấy đôi nam nữ đó lại không có một ai có thể thông qua thí luyện này, lúc ấy còn tưởng rằng bọn họ quá ngu, hiện tại xem ra là ta khinh thường anh hùng thiên hạ rồi.

Hắn nghĩ lại tới lúc trước mình phân tích ra Tiểu Thỏa là gián điệp, tìm thấy boss Đại tế ti Liễm phía sau màn, lại phải chia tách với Bùi Miên Mạn nhưng vẫn tín nhiệm nhau tuyệt đối, những cái này đều khiến hắn đắc chí, hiện tại mới có phản ứng, đã là rất nhiều người kinh tài tuyệt diễm đến thí luyện, với sự thông minh tài trí của bọn họ, nói không chừng cũng có thể hoàn thành những cái này.

- Vậy chúng ta tiếp theo nên làm gì?

Bùi Miên Mạn lo lắng nói.

Tổ An trầm giọng nói:

- Mấy ngày nay ta đang một mực suy nghĩ, chắc nhất định có chuyện gì đó mà chúng ta đã bỏ sót, chúng ta phải quan sát suy tư cẩn thận mỗi một chi tiết chung quanh, xem có thể tìm thấy phương pháp phá cục hay không.

Loại cách chơi thế giới mở này đúng là đau trứng, thậm chí ngay cả nhiệm vụ mục tiêu cũng không cho ngươi, cái gì cũng đều phải dựa vào tự ngươi đi phán đoán thăm dò, mấu chốt là cũng không phản hồi cho ngươi là có đúng hay không.

Bùi Miên Mạn cắn cắn môi, trong giọng nói tràn ngập lo lắng:

- Nhưng như vậy nhục thân của chúng ta ở bên ngoài liệu có nguy hiểm gì không, phải biết rằng từ lúc chúng ta bắt đầu thí luyện đến giờ đã qua mấy tháng rồi, nói không chừng...

Người thường mấy tháng không ăn không uống sớm đã chết rồi, cho dù người tu hành thân thể tốt hơn rất nhiều, lâu như vậy cũng là cực hạn.

Tổ An trầm giọng nói:

- Cái này chắc không cần lo lắng, nếu ta đoán không sai, tốc độ thời gian trôi trong thí luyện này khác với bên ngoài, chỗ chúng ta qua mấy tháng, bên ngoài hơn phân nửa chỉ trong nháy mặt, nếu không thí luyện này có thể nói là chết chắc, vậy thì không có ý nghĩa gì nữa.

Trong thần thoại cổ đại, một ngày trên trời bằng một năm ở nhân gian, cho nên tốc độ thời gian của thế giới khác nhau không nhất trí là rất bình thường.

Lúc này Bùi Miên Mạn mới cảm thấy an tâm hơn:

- Nhưng chúng ta cứ thế này cũng không phải biện pháp.

Tổ An nhíu mày nói:

- Nhưng mấy ngày nay ta nghĩ lại tất cả chuyện xảy ra trong đoạn thời gian trước, vẫn không phát hiện là quên mất điều gì...

Bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động, vội vàng nhìn về phía Bùi Miên Mạn:

- Ngươi kể lại chiến tranh với Khương Phương trước kia đi, bất kỳ một chuyện nhỏ nào cũng không được bỏ qua.

Đây đã là thí luyện nam nữ cùng thực hiện chung, nghĩ chắc bên nàng ta cũng sẽ không đơn giản như vậy mới đúng.

- Lúc trước không phải đã nói quá trình cụ thể với ngươi rồi à.

Bùi Miên Mạn lẩm bẩm một tiếng, có điều vẫn nói.

- Những người Khương đó cũng cực kỳ bưu hãn, ai nấy anh hùng thiện chiến, chỉ có điều rõ ràng không tiên tiến như bên chúng ta, chúng ta có chiến xa, còn có thể kết trận liên hợp, bọn họ phần lớn là đơn đả độc đấu... Có điều dù là bọn họ như vậy vẫn rất lợi hại, có một hồi chiến đấu chúng ta bị bao vây, may mà bộ lạc ở gần đó tới hỗ trợ, mới đả bại được Khương Phương.

- Bộ lạc?

Trong lòng Tổ An khẽ động.

- Có biết bọn họ là bộ lạc gì không?

Đôi mi thanh tú của Bùi Miên Mạn nhíu lại:

- Hình như bọn họ tự xưng là người Chu, một mực ở phía tây, thường xuyên bị Khương Phương áp bức, cho nên lần này mới ra hỗ trợ.

- Người Chu?

Tổ An bỗng nhiên đứng dậy.

- Đúng rồi, đúng rồi, trong lịch sử Thương là bị Chu tiêu diệt, chắc hẳn thí luyện này có liên quan tới Chu.

Bùi Miên Mạn nói:

- Nhưng bộ lạc người Chu đó vẫn rất lạc hậu, kém xa bên Thương này.

Bình Luận (0)
Comment