Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 993 - Chương 993: Kết Thúc?

Chương 993: Kết thúc? Chương 993: Kết thúc?

Trước kia biết nàng ta là gián điệp nhân vật phản diện phái tới, hắn cũng không thương tiếc gì, đã dạy nàng ta mấy trò.

Khi đó tuy Tiểu Thỏa không phản đối, nhưng vẻ khuất nhục trong mắt lại có thế nào cũng không che giấu được, đồng thời tài khoản cũng không ngừng thu được điểm nộ khí nàng ta cống hiến ra.

Khiến cho Tổ An có đôi khi rất khẩn trương, sợ nàng ta lại cá chết lưới rách.

Tuy đây chỉ là linh hồn tiến vào thí luyện, nhưng vạn nhất thật sự bị cắn đứt, khó đảm bảo sẽ không ảnh hưởng tới thân thể ở thực tại.

Cho nên mỗi lần đều khiến hắn đau cũng khoái hoạt.

Nhưng lần này lại rất khác, nàng ta không có một chút oán khí nào, ngược lại ôn nhu và săn sóc vô cùng.

Lúc này Tổ An mới tin, nàng ta đã thật sự quy tâm.

Có điều hắn bỗng nhiên chú ý thấy trong mắt đối phương chảy ra một giọt lệ trong, không khỏi nhíu mày, vừa lau nước mắt cho nàng ta vừa hỏi:

- Vẫn nghĩ tới chuyện trước kia à?

- Ừ...

Tiểu Thỏa thở ra một hơi, mới lắc đầu.

- Giọt lệ này chỉ là triệt để cáo biệt với quá khứ.

Tổ An nghe mà trong lòng vô cùng thương xót, ôm nàng ta lên, sau đó xoay người đi vào nội thất, không khí của toàn bộ căn phòng rất nhanh liền trở nên ấm áp.

...

Sau khi Tiểu Thỏa triệt để quy tâm, chuyện về sau liền nước chảy thành sông, đoạn thời gian này Tổ An vốn thông qua các loại tình báo và an bài giả gạt bỏ minh hữu ngoại vi của Liễm.

Hiện tại Liễm có thể nói là một người cô đơn, chỉ có một số đích hệ trong gia tộc, đương nhiên còn có không ít gián điệp mà bên Tổ An gài vào.

Vốn muốn đối phó với lực lượng hạch tâm của Liễm vẫn khá là phiền phức, thân phận của hắn đặc thù, lại là con trai của vương đời trước, dưới trướng vẫn có một bộ phận lực lượng.

Có điều Tiểu Thỏa lại rất quen thuộc với những cái này, có tình báo nàng ta cung cấp, chậm rãi đánh tan những người này, cũng giống như là bào đinh giải ngưu vậy.

Sau khi làm xong những chuyện này, tiền tuyến cũng truyền đến tin tức, Bùi Miên Mạn đại thắng trở về, Khương Phương triệt để bị đánh cho tàn phế, có thể đoán được trong thời gian rất dài, không thể uy hiếp được tới Thương Quốc nữa.

Khi Bùi Miên Mạn dẫn đại quân trở về, Tổ An mang theo văn võ bá quan tự mình ra khỏi thành mấy chục dặm để nghênh đón.

Tất cả mọi người cho rằng đây là một loại thủ đoạn chính trị lung lạc Vương hậu, khích lệ lòng người của Đại vương.

Chỉ có Tổ An là hiểu rõ nhất, hắn phần lớn là xuất phát từ tình cảm nhớ nhung, từ khi nàng ta xuất chinh cho tới bây giờ đã qua mấy tháng rồi, nếu không phải bên Ân đô có một đống chuyện cần hắn giải quyết, hắn hận không thể trực tiếp chạy đến tiền tuyến với nàng ta.

Rất nhanh thân ảnh của một nhánh bộ đội xuất hiện ở đường chân trời, người cầm đầu cưỡi tuấn mã màu trắng, trên người mặc áo giáp màu vàng xinh đẹp, dưới ánh sáng mặt trời rạng rỡ chói lòa, cả người thật sự giống như Thần Nữ.

- Vương hậu thật xinh đẹp.

- Chính là đệ nhất mỹ nhân của Đại Thương chúng ta.

- Há chỉ là đệ nhất mỹ nhân, còn là đệ nhất chiến thần của Đại Thương ta.

- Có điều ngực cũng ghê gớm thật.

- Ngươi không muốn sống nữa à?

...

Không ít bách tính cũng theo ra khỏi thành nghênh đón, nghe thấy bọn họ thì thầm to nhỏ, Tổ An lại không để ý, trên mặt ngược lại lộ ra một nụ cười, lúc trước lần đầu tiên mình nhìn thấy Bùi Miên Mạn cũng có phản ứng như vậy.

Xa cách gặp lại, lại thêm nghĩ tới nữ nhân hoàn mỹ này là thuộc về hắn, tâm tình cao hứng tất nhiên cũng không quá để ý.

Lúc trước, trên người Bùi Miên Mạn phần lớn là vẻ quyến rũ, khiến người ta vừa nhìn thấy nàng ta, sẽ cảm thấy là nữ nhân trong nữ nhân. Nhưng hiện giờ trên người lại có thêm một loại anh khí, hắn biết rõ đó là máu và lửa trên chiến trường lịch luyện ra.

Hai loại khí chất kết hợp cùng một chỗ vô cùng hoàn mỹ, cấu thành một loại mị lực riêng biệt.

Bùi Miên Mạn nhìn thấy hắn, trong mắt cũng lộ ra một tia vui sướng, trực tiếp giục ngựa chạy tới.

Tổ An hạ lệnh nói:

- Các ngươi canh giữ ở đây, không cho ai tới gần.

Giữa hắn và Bùi Miên Mạn có rất nhiều đối thoại không thể để người ngoài nghe thấy, hiện giờ uy vọng của hai người cực cao, tất nhiên không có ai phản đối.

- Mạn Mạn, ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi.

Tổ An nắm tay nàng ta, cảm khái ngàn vạn.

Bùi Miên Mạn hừ một tiếng:

- Còn không trở lại, hậu cung chỉ sợ sắp cháy rồi, mấy ngày nay, không ít người ở trước mặt ta miêu tả ngươi cả ngày ở trong cung quấn quít với Tiểu Thỏa đó.

- Oan uổng, đó là gian kế ly gián chúng ta của Đại tế ti.

Tổ An kêu khổ.

Bùi Miên Mạn tựa cười mà như không phải cười nói:

- Chẳng lẽ những người đó đều là nói dối à? Ngươi không phiên vân phúc vũ với Tiểu Thỏa đó ở trong cung ư?

Tổ An có chút xấu hổ:

- Đó cũng chỉ là tương kế tựu kế, ta chỉ đành hy sinh sắc đẹp của mình mới thành công xúi giục Tiểu Thỏa, bằng không cũng không thể đối phó được Đại tế ti đó một cách dễ dàng như vậy.

Vừa nói vừa giải thích lại tình hình trong đô thành.

Lúc này sắc mặt Bùi Miên Mạn mới dịu đi một chút:

- Tên gia hỏa ngươi luôn có thể nói chuyện háo sắc thành quang minh chính đại như vậy, theo ta thấy đây là lấy việc công làm việc tư.

Tổ An biết trong lòng nàng ta có chút oán niệm, lúc này có nói gì cũng không thích hợp, chỉ ôm chặt lấy nàng ta:

- Mạn Mạn, mấy ngày nay đúng là vất vả cho ngươi rồi.

Không cần hỏi cũng biết, muốn đánh bại Khương Phương hung tàn, nàng ta ở tiền tuyến đã phải hao phí bao nhiêu tâm huyết.

Bùi Miên Mạn ôn nhu nói:

- Ngươi cũng vất vả, ta ở tiền tuyến ít nhất thì cũng là kẻ địch ở ngoài sáng, ngươi ở trong đô thành lại phải đối phó với các loại kẻ địch không nhìn thấy. Hơn nữa ngươi còn phải cuồn cuộn không ngừng cung cấp hậu cần cho đại quân, còn có hoàng việt và bạch mao của ngươi nữa, nếu không phải có ngươi kiên định chống đỡ, ta cũng chưa chắc có thể thuận lợi nắm giữ quân đội như vậy.

Bình Luận (0)
Comment