Niên đại này bà đỡ trừ cổ vũ sản phụ dùng sức ra thì không biết làm gì, bác sĩ thì càng nghiêng về vu y hơn, trên trình độ nào đó mà nói thì không khác gì thần côn.
Cho dù Tổ An đề xuất các loại biện pháp và đề nghị, đáng tiếc hắn chung quy vẫn không phải bác sĩ phụ sản, đồng thời cũng không có kinh nghiệm thực tế gì đối với việc sinh đẻ này, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta vì khó sinh mà chết.
Vào khoảnh khắc Bùi Miên Mạn nhắm mắt lại, cả người Tổ An giống như bị sét đánh, không thể tin được đây là sự thật.
Nhưng người chung quanh đều quen lắm rồi, nhao nhao khuyên giải an ủi hắn.
Người thời đại này bị giới hạn ở trình độ chữa bệnh và khoa học kỹ thuật, thọ mệnh của con người cũng không cao, mỗi lần nữ nhân sinh đẻ đều giống như một lần tiến vào Quỷ Môn Quan.
Tất cả mọi người đã nhìn quen ví dụ tương tự rồi, tuy thân phận của Vương hậu đặc thù, người cũng rất có bản lĩnh, nhưng trên chuyện này nàng ta lại không khác gì nữ nhân khác, thiên thần cũng đối xử bình đẳng.
Nhưng Tổ An không quen, qua rất lâu hắn vẫn không bình thường lại được, Tiểu Thỏa ở bên cạnh ôn nhu an ủi hắn.
Tuy Đại vương có chút suy sút, nhưng triều đình vẫn vận chuyển như thường, đám trọng thần Phó Thuyết vẫn nghiên cứu chuyện hậu sự của Vương hậu.
Bởi vì Đại vương nặng tình như vậy, lại thêm Vương hậu ngày xưa đã lập hạ công lao bất thế, thế là mọi người liền chế định một lễ tang long trọng, mộ huyệt hào hùng nhất cho Vương hậu.
Tổ An cũng không thể một mực kéo dài không cho Vương hậu hạ táng, đành phải tự mình chủ trì lễ tang, tiễn nàng ta đoạn đường cuối cùng.
Bởi vì cái chết của Bùi Miên Mạn, cả người Tổ An giống như mất hồn, thường xuyên trốn trong cung uống rượu, sau đó thì tìm hoan mua vui với đám tần phi hậu cung Tiểu Thỏa, giống như chỉ có như vậy mới có thể làm tê liệt bản thân, khiến hắn không rảnh nghĩ tới chuyện đau lòng nào đó.
May mà mấy năm nay hắn và Bùi Miên Mạn cùng nhau kinh doanh quốc gia, đánh cho quần hùng các nước xung quanh thúc thủ, quốc lực cũng phát triển không ngừng, lại thêm đại thần triều đình cũng thành thục, tuy hắn hiện tại không để ý tới chính vụ, quốc gia vẫn có thể vận hành như bình thường.
Cứ như vậy thời gian như bóng câu qua khe cửa, thấm thoát mấy chục năm đã trôi qua, Tổ An đã già, thọ mệnh của hắn ở niên đại này đã là kỳ tích rồi.
Hắn tự tay tiễn bước đám đại thần Phó Thuyết, thậm chí ngay cả Tiểu Thỏa cũng đã sớm qua đời, hắn về sau còn đưa tiễn rất nhiều hậu phi mà căn bản không nhớ nổi tên.
Sau mấy chục năm mỗi lần cuồng hoan, khi đêm dài người vắng một mình nằm trong thâm cung, hắn lờ mờ cảm thấy mình đã quên mất gì đó, nhưng bất luận có nghĩ thế nào cũng vẫn không nghĩ ra được.
Lúc ban đầu hắn còn có chút rối rắm, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn thậm chí ngay cả loại rối rắm này cũng quên mất.
Trong những ngày gần đây, hắn bỗng nhiên như có sở ngộ, dường như lờ mờ có thể ngửi được khí tức của thần chết, hắn biết mạng mình không còn được lâu.
Nhưng tâm tình của hắn rất bình tĩnh, làm đế vương nhân gian mười mấy năm, cái gì hắn cũng đều hưởng thụ rồi, còn gì mà không hài lòng.
Cho đến một ngày, buổi tối hắn không ngủ được, ngồi dậy tản bộ ở trong cung, bất tri bất giác đi tới một căn phòng đổ nát, sau đó thì cả người ngây ra.
Hắn nhớ mang máng đây là chỗ ở của hắn năm xưa, hắn cũng không nhớ rõ lúc trước vì sao lại giữ lại căn nhà này.
Theo bản năng đẩy cửa đi vào, phát hiện trong phòng có rất nhiều tro bụi.
Hiển nhiên những cung nữ đó cũng có thể cảm nhận được tâm tư của Chúa thượng, năm xưa hắn còn thỉnh thoảng về thăm, lúc đó không ai dám chậm trễ, quét dọn phòng sạch sẽ.
Nhưng về sau Đại vương dần dần không tới nữa, bọn họ tất nhiên cũng lơ là việc quét dọn.
Tổ An đi tới bên giường ngồi xuống, một mình vô cùng im lặng, cũng không biết đang nghĩ gì, ngồi một lúc, khi đang muốn rời đi, bỗng nhiên khóe mắt cảm nhận được một tia ánh sáng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, dường như có thứ gì đó đang phản quang.
Hắn theo bản năng tìm kiếm, phát hiện trong một khe hở bên giường dường như có thứ gì đó bị kẹt, vị trí quá xảo quyệt, chẳng trách nhiều cung nữ quét dọn như vậy cũng không phát hiện ra.
Hắn vươn tay ra lần mò cả nửa ngày, cuối cùng lấy được thứ bên trong ra.
Đó là một điếu trụy, bên trên có một đóa hỏa diễm xinh đẹp.
Làm vua của một nước, hắn đã nhìn quen quá nhiều kỳ trân dị bảo, điếu trụy trước mắt này đúng là bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng trong nháy mắt hắn nhìn thấy điếu trụy này, cả người lại run rẩy dữ dội, hắn cuối cùng cũng nhớ tới mình mấy năm nay rốt cuộc đã quên mất cái gì, hắn cũng nhớ lại mục đích đến thế giới này.
Bởi vì đây là điếu trụy lúc trước Bùi Miên Mạn đưa cho hắn để phòng ngừa hắc viêm.
Có thể là bởi vì năm đó hai người mây mưa trong căn phòng này, điếu trụy không cẩn thận rơi vào trong khe hở, hai người quốc sự nặng nề, rất nhanh cũng quên mất chuyện này.
- Mạn Mạn..
Trong nháy mắt đó, lão nhân ngồi trên giường lập tức lệ già chứa chan.
Ngay sau đó trước mắt hoa lên, không gian chung quanh vặn vẹo, Tổ An tỉnh lại, phát hiện mình xuất hiện ở một thế giới khác.
- Ca ca, ca ca.
Một tiếng gọi trong trẻo vẫn mang theo giọng sữa vang lên bên tai, Tổ An còn chưa kịp có phản ứng từ trong biến hóa thế giới vừa rồi, một tiểu cô nương trắng ngần đã dang hai tay ra.
- Ca ca, bế.
Tổ An có chút hoảng hốt, đây là tình huống gì thế?
Nhưng tiểu cô nương trước mắt này thật sự quá đáng yêu, môi hồng răng trắng, đầu bện các loại bím tóc tinh xảo, cả người giống như một con búp bê sứ.