Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 998 - Chương 998: Phản Lão Hoàn Đồng

Chương 998: Phản lão hoàn đồng Chương 998: Phản lão hoàn đồng

Hắn theo bản năng cũng dang tay ra, ôm lấy thân thể mũm mĩm của đối phương vào trong lòng.

- Ca ca là tốt nhất.

Tiểu cô nương kiễng mũi chân hôn một cái lên mặt hắn, sau đó nhìn nước miếng dính trên mặt hắn, bật cười khanh khách.

Tổ An:

- ...

Hiện tại hắn căn bản không kịp tức giận, bởi vì hắn phát hiện một sự thật khủng bố, đó chính là thân thể hắn cũng không to hơn tiểu cô nương này là bao, cánh tay bắp chân đều nhỏ, rõ ràng là một tiểu hài tử khoảng mười tuổi.

- Phản lão hoàn đồng?

Tổ An có chút ngây đơ, hắn vẫn nhớ một giây trước mình còn là Vũ Đinh, đã là một lão nhân thất tuần gần đất xa trời, sao hiện tại lại thành tiểu hài tử?

Còn cả nơi này là đâu?

Hắn nhìn chung quanh, phát hiện hoàn cảnh chung quanh vừa quen thuộc lại xa lạ.

Quen thuộc là nhìn hoàn cảnh địa hình có chút giống như hoàng cung lúc trước, xa lạ là những căn phòng này lại rất khác.

Lúc trước hắn đã làm đế vương hơn năm mươi năm, vô cùng quen thuộc với mỗi một tấc đất trong hoàng cung, những căn phòng trước mắt này hiển nhiên là rất khác với khi đó.

- Ca ca xấu, không để ý tới ta.

Tiểu cô nương ở trong lòng chu môi, thở phì phì nói.

- Ca ca?

Suy nghĩ hỗn độn của Tổ An cuối cùng cũng trở về thực tại, nhìn tiểu cô nương đáng yêu trong lòng, hắn sửng sốt, hỏi dò.

- Mạn Mạn?

Đời trước hắn đã trải qua sinh tử ly biệt với Bùi Miên Mạn, hiện giờ một màn này hiển nhiên là một cửa khác của thí luyện, không biết Bùi Miên Mạn có theo tới đây hay không.

- Mạn Mạn gì, ca ca xấu còn không nhớ tên của ta, người ta gọi Tam Thải.

Tiểu cô nương vươn tay ra bấu mặt hắn, cho dù nàng ta thở phì phì, đáng tiếc tuổi quá nhỏ, bấu căn bản là không đau, ngược lại còn rất thoải mái.

- Tam Thải..

Tổ An sửng sốt, bỗng nhiên một trận ký ức ùa tới, hắn tên Tiện, là nhi tử của Thương Vương Văn Đinh, về phần Văn Đinh này, hắn tìm kiếm ký ức, đại khái biết được gia gia của gia gia của Văn Đinh là Vũ Đinh.

Trong lòng hắn như có ngàn vạn con ngựa rơm đang chạy, không ngờ lại trở thành nhi tử của tôn tử của tôn tử của mình, đây đều là những thứ loạn thất bát tao gì vậy.

Trong ký ức còn nói hắn có hai muội muội, ấu muội chính là Tam Thải trắng ngần đang nhõng nhẽo trong lòng này, người còn lại thì lớn hơn một chút, tên là Mộ.

Lúc này hắn mới chú ý thấy ở lan can bên cạnh còn có một thiếu nữ đang đứng, cho dù tuổi còn nhỏ hơn hắn, nhưng đã nhìn ra được chính là một phôi mỹ nhân, mi cong miệng nhỏ, da thịt trắng nõn non mịn như tuyết, tóc đen rủ xuống như thác.

Khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt đó của nàng ta, mê người giống như bảo thạch quý giá nhất, thỉnh thoảng còn có thể tỏa ra một tia quyến rũ.

Gặp quỷ rồi, chỉ là một tiểu cô nương mới khoảng mười tuổi mà thôi, đã trông hại nước hại dân như vậy, nếu trưởng thành thì còn thế nào nữa?

Thiếu nữ đó nhìn thấy hắn, biểu cảm có chút cổ quái, có điều vẫn hành lễ, môi hồng hé mở gọi:

- Ca ca.

Tổ An nghe mà trong lòng run lên, thanh âm của tiểu cô nương này êm tai mềm mại như vậy, ngay cả hắn kiếp trước vừa làm đế vương cả đời nhìn quen sắc đẹp nghe mà cũng lòng hươu ý vượn, quả thật là yêu tinh.

- Ài, chào muội muội.

Hắn lên tiếng, có điều hiện tại cũng không có thời gian để nghĩ những cái này, mà là đang tìm hiểu xem thí luyện này rốt cuộc là sao, một cửa này lại muốn khảo nghiệm gì? Còn nữa là Mạn Mạn đi đâu rồi, chẳng lẽ ở một cửa thí luyện trước nàng ta thật sự đã chết rồi sao?

Nghĩ đến đây mắt hắn không khỏi đỏ lên, trong lòng đau đớn giống như bị xé rách, đời trước hắn về sau còn có thể dựa vào say rượu cả ngày sống mơ mơ màng màng trong vương cung để tê liệt bản thân, nhưng cuối cùng tìm thấy điếu trụy mà Bùi Miên Mạn đưa cho hắn, rất nhiều ký ức liền khôi phục, thương tâm đọng lại mấy chục năm trong lòng bộc phát ra, khiến hắn không khống chế được nữa.

- Ca ca, sao ngươi lại khóc?

Tam Thải ở trong lòng chú ý thấy vẻ khác thường của hắn, vội vàng lau nước mắt cho hắn, đáng tiếc bàn tay nhỏ bé đó của nàng ta làm sao là lau tới được, vội vàng hô sang bên cạnh.

- Tỷ tỷ tỷ tỷ, ngươi mau đến xem ca ca làm sao vậy, chẳng lẽ là ta chọc giận hắn à?

Thiếu nữ tên là Mộ đi tới bên cạnh hắn, trên người đã có một mùi thơm, mùi thơm thoang thoảng, hỏi:

- Ca ca, ngươi làm sao vậy?

Tổ An lập tức có chút hoảng hốt, trong giây phút nào đó giống như là Bùi Miên Mạn đang bên cạnh hỏi hắn, đáng tiếc nghĩ đến đời trước đã tự tay chôn cất nàng ta, làm sao có thể là tiểu cô nương trước mắt này được.

- Ca ca, ta chơi trò chơi với ngươi nhé.

Lúc này Tam Thải cười tủm tỉm nói, dùng phương thức của mình khiến hắn vui lên.

Thiếu nữ tên Mộ ở bên cạnh cũng đến kéo tay hắn.

Trải qua đời trước, tim của Tổ An có thể nói là đã vỡ tan, hiện tại nào có tâm tình chơi trò chơi với hai tiểu thí hài, đáng tiếc không chịu nổi sự nhõng nhẽo của hai nàng, cuối cùng vẫn cùng bọn họ chơi trò chơi.

Nhìn bộ dạng trắng ngần của hai tiểu cô nương, còn có tiếng cười ngây thơ chất phác đó, biểu cảm vốn u sầu của Tổ An dần dần dịu đi, trên mặt cũng từ từ có thêm nét cười.

Ít nhất lúc này hắn có thể hơi quên đi thống khổ trong lòng.

Dẫu sao Tam Thải cũng là tâm tính tiểu hài tử, sau khi chơi một lúc liền bất tri bất giác thiếp đi trong lòng Tổ An, nhìn khuôn mặt trẻ con đó của nàng ta, biểu cảm thiên chân vô tà, cực kỳ đáng yêu.

Cho tới khi khóe miệng nàng ta chảy ra một dòng nước dãi, Tổ An không nhịn được nữa, khóe môi nhếch lên, bật cười.

Bình Luận (0)
Comment