- Quả nhiên là tên gia hỏa háo sắc, cô nương nhỏ như vậy cũng không buông tha.
Lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng hừ nhẹ.
Tổ An ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh, lời nói già dặn như vậy, thật sự không nên là một cô nương nhỏ tuổi như vậy có thể nói ra.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, thiếu nữ tên là Mộ buồn bã thở dài một hơi:
- A Tổ, nhìn ngươi thường ngày rất thông minh, sao hiện tại lại biến thành choáng váng như vậy.
Nghe thấy xưng hô quen thuộc đó, Tổ An không khỏi vui mừng khôn xiết:
- Mạn Mạn!
Hắn theo bản năng đứng lên muốn ôm nàng ta, kết quả quên mất trong lòng còn có muội muội đang ngủ.
Bùm !
Tam Thải trực tiếp ngã xuống đất, đau quá lập tức khóc to.
Mộ:
- ...
Tổ An:
...
Thiếu nữ tên Mộ lườm Tổ An một cái, vội vàng ôm Tam Thải lên, vỗ nhẹ nàng ta không ngừng dỗ dành.
Dù sao cũng là tiểu hài tử, vừa rồi còn đang ngủ, môi cong lên, khóc một lúc rồi rất nhanh lại chìm vào mộng đẹp.
Tổ An không nhịn được cảm thán nói:
- Đúng là lợn, như vậy cũng có thể ngủ lại được?
Mộ hừ một tiếng:
- Ngươi lúc nhỏ không phải cũng thế à? Nói đến cùng đều là tại ngươi động tay đông chân, khiến nàng ta ngã xuống trực tiếp như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì sao. Cũng không biết đời trước ngươi sinh nhiều hài tử như vậy, không ngờ còn không biết bế trẻ con.
- Ta nào có sinh nhiều hài tử đâu.
Vẻ mặt Tổ An trở nên ngượng ngùng.
- Ta chỉ là vì nhìn thấy ngươi nên cao hứng quá thôi.
- Thật không?
Mộ cười lạnh nói.
- Đoạn thời gian này ta tìm đọc điển tịch về Thương Vương, năm đó Vũ Đinh sau khi Phụ Hảo chết, lại cưới rất nhiều lão bà, sinh rất nhiều hài tử.
Tổ An:
- ...
Hắn vội vàng giải thích:
- Đó là Vũ Đinh trong lịch sử chứ không phải ta. Năm đó sau khi ngươi chết, ta cực kỳ bi thương, cả ngày lý chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu, sống như một cái xác không hồn, làm sao nghĩ được chuyện gì khác.
- Sợ rằng trừ mượn rượu tiêu sầu, còn có mượn sắc tiêu sầu nữa.
Mộ hừ một tiếng, có điều sắc mặt vẫn dịu đi rất nhiều.
- Chắc hẳn ngươi sớm đã quên mất ta rồi, nếu không vì sao nhìn thấy ta lâu như vậy cũng không nhận ra ta?
Tổ An hô to oan uổng:
- Lần thí luyện trước, ngươi vẫn giữ lại dung mạo vốn có, ta tất nhiên biết ngươi là ngươi, nhưng hiện tại bộ dạng của ngươi thay đổi, lại thêm tưởng ngươi đã chết, trong nhất thời làm sao mà phản ứng được.
Cái miệng nhỏ nhắn của Bùi Miên Mạn chu lên:
- Ta đâu có thay đổi gì, lúc nhỏ ta chính là trông thế này, người quen thuộc với ta đều có thể nhận ra, kết quả ngươi thân là tình lang của ta, ngược lại không nhận ra.
- Đây là bộ dạng lúc nhỏ của ngươi?
Tổ An vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
- Không được à?
Bùi Miên Mạn hừ một tiếng, có điều vẫn có chút để ý, theo bản năng sờ sờ khuôn mặt của mình.
- Có phải rất xấu không?
Tổ An không nhịn được mỉm cười, vươn tay ra ôm nàng ta vào trong lòng, nàng ta hiện tại quả thật là thân nhỏ người mềm, ôm cực kỳ thoải mái:
- Nếu là người không quen thuộc với ngươi còn tưởng rằng ngươi nói lời này là đang nói ngược, nếu ngươi thế này mà gọi là xấu, vậy toàn thiên hạ không có ai đẹp nữa cả.
Bùi Miên Mạn cắn cắn môi, tựa cười mà như không phải cười nói:
- Vậy Sơ Nhan thì sao?
Lúc trước hai người ở trong bí cảnh cơ hồ là sống một đời giống như vợ chồng, có đôi khi thật sự không phân rõ được đâu là thực đâu là ảo.
Hiện giờ nghe thấy cái tên Sơ Nhan này, Tổ An dường như đã qua mấy đời, có điều cũng khiến hắn triệt để nhớ tới tất cả hiện giờ chỉ là thí luyện.
Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chờ mong của Bùi Miên Mạn, Tổ An cười cười:
- Ta chưa từng thấy bộ dạng lúc nhỏ của Sơ Nhan, nói chung ngươi là người đẹp nhất ở tuổi này mà ta từng thấy.
Bùi Miên Mạn xì một tiếng, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra vẻ quyến rũ không tương xứng với tuổi tác:
- Tên gia hỏa ngươi đúng là giảo hoạt.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi như hoa của nàng ta, trong lòng Tổ An khẽ động, không nhịn được nữa mà nhớ tới tình cảm mấy chục năm, chậm rãi hôn lên.
Bùi Miên Mạn cắn cắn môi, có chút chột dạ nói:
- Đừng, hiện tại ngươi là ca ca của ta đó.
Tổ An không biết phải nói gì:
- Chẳng lẽ ngươi vẫn coi tất cả cái này là thật à? Chúng ta cũng không phải là huynh muội thực sự.
Hai gò má Bùi Miên Mạn đỏ ửng:
- Nhưng tất cả đúng là quá chân thật, không có gì khác biệt với thế giới bên ngoài cả, ta thật sự rất bội phục người làm ra thí luyện này, quả thật là có năng lực thông thiên triệt địa, giống như thần tiên trong truyền thuyết vậy.
- Đích xác rất chân thật.
Tổ An nghĩ lại mà sợ nói.
- Đời trước ta thiếu chút nữa thì lún sâu không ra được, nếu không phải trong lúc vô tình tìm thấy điếu trụy ngươi đưa ta, sợ rằng đã thật sự bị lạc rồi.
Ngay sau đó kể lại một màn cuối cùng của thí luyện lần trước cho nàng ta nghe, ngay cả Bùi Miên Mạn nghe mà cũng thổn thức không thôi.
- Mạn Mạn, ngươi có biết lúc ấy ta tuyệt vọng tới mức nào không, ngươi vì sinh khó mà chết, ta lại không tìm thấy biện pháp hoàn thành thí luyện, chỉ có thể không ngừng gây tê bản thân, tránh cho phải suy nghĩ nhiều, chỉ coi ta thật sự là Vũ Đinh, thế giới bên ngoài chỉ là một giấc mộng, chỉ có như vậy mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Ngữ khí của Tổ An rất trầm thấp.
Bùi Miên Mạn vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, ôn nhu ôm hắn vào lòng:
- A Tổ, vốn cho rằng ta chết sớm là thống khổ, không ngờ người còn sống trên đời mới là thật sự thống khổ, nếu chúng ta đổi chỗ, ta khẳng định là không kiên trì được... Cũng may hiện tại tất cả đều trôi qua rồi, chúng ta đồng tâm hiệp lực, giải quyết thí luyện này.