Từ tình huống trước mắt cho thấy, một cửa trước bọn họ đã vượt qua rồi, tuy không rõ một cửa trước rốt cuộc là khảo nghiệm gì, nhưng hiện giờ hiển nhiên đã có một bắt đầu tốt.
- Mạn Mạn, có ngươi ở bên cạnh, ta cũng có động lực và an tâm hơn.
Hiện tại Tổ An nhớ lại tình cảnh Bùi Miên Mạn chết đi ở đời trước, vẫn cảm thấy không rét mà run.
Sắc mặt Bùi Miên Mạn ửng đỏ:
- Ta cũng vậy.
Nhìn dung nhan ngây ngô lại tuyệt sắc trước mắt, Tổ An không nhịn được nữa, trực tiếp hôn lên.
Bùi Miên Mạn và hắn trải qua sinh ly tử biệt, hiện giờ gặp lại cũng vô cùng kích động, cũng động tình đáp lại.
Hai người ôm nhau vong ngã, khí lực dùng hơi lớn, giống như muốn ấn đối phương vào trong thân thể của mình, sợ đối phương đột nhiên biến mất vậy.
- Xấu hổ quá xấu hổ quá, các ngươi không ngờ lại ăn nước miếng của đối phương?
Lúc này một thanh âm non nớt truyền đến.
Tổ An và Bùi Miên Mạn giống như bị điện giật lập tức tách ra, quay đầu lại phát hiện Tam Thải ở bên cạnh sớm đã tỉnh rồi, đang mở to mắt nhìn hai người, vừa nói vừa vươn tay chỉ chỉ lên mặt.
Bùi Miên Mạn bấu Tổ An một cái:
- Đều tại ngươi!
Đúng là quá xấu hổ.
Tổ An dở khóc dở cười, liên quan gì tới ta, đều do cái bóng đèn bên cạnh này đấy chứ.
- Tam Thải, ngươi nhìn lầm rồi, chúng ta vừa rồi chỉ là tùy ý ôm nhau, không phải ta cũng thường xuyên ôm ngươi à.
Tổ An vội vàng giải thích.
- Ngươi cho rằng ta là trẻ con thì dễ lừa à?
Tam Thải chớp chớp mắt.
- Vừa rồi ta thấy rất rõ ràng.
- Ặc...
Tổ An trong nhất thời cũng đau đầu, hiện giờ thân phận của hai người thật sự có chút mẫn cảm, nếu bị tiểu nha đầu này đồng ngôn vô kỵ truyền ra ngoài, vậy chỉ sợ sẽ là xì căng đan rất lớn.
Mặc dù thanh danh ở thế giới thí luyện này không quan trọng, tử vong tính xã hội cũng không có gì to tát.
Nhưng hắn chỉ sợ lại ảnh hưởng đến cuối cùng có thể thông qua thí luyện hay không.
Thế là hắn chỉ có thể kiên nhẫn ngồi bên cạnh tiểu nha đầu:
- Tam Thải, ca ca tỷ tỷ đối đãi với ngươi có tốt không?
Tam Thải gật đầu:
- Ca ca tỷ tỷ là tốt nhất đối với ta.
Tổ An thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đã có tình cảm huynh muội tốt, vậy thì dễ làm rồi:
- Vậy chuyện hôm nay là bí mật nhỏ của ba người chúng ta, ngươi phải giữ bí mật cho chúng ta, sau này mỗi ngày chúng ta sẽ chơi với ngươi, mua đồ ngon cho ngươi ăn.
- Rất tốt.
Mắt Tam Thải sáng rực lên.
- Có điều ta không cần ăn ngon, ta muốn ăn thứ khác.
Thấy nàng ta đáp ứng, trên mặt Tổ An cũng lộ ra vẻ tươi cười:
- Ngươi muốn ăn cái gì, ta cũng tìm cho ngươi.
Tam Thải chớp chớp mắt, chỉ vào miệng của hắn nói:
- Ta cũng muốn ăn nước miếng của ngươi, khẳng định là ngon lắm nên tỷ tỷ mới ăn vụng.
Tổ An:
- ...
Bùi Miên Mạn:
- ...
Tổ An toát mồ hôi, vội vàng giải thích:
- Cái này không thể được, đây là hành vi thân thiết nhất giữa nam và nữ, chúng ta là huynh muội, không thể làm những cái này.
- Huynh muội chúng ta chẳng lẽ vẫn chưa đủ thân thiết à?
Tam Thải nghiêng đầu, biểu cảm vô cùng khó hiểu.
- Hơn nữa tỷ tỷ cũng có thể, vì sao ta lại không được, ta mặc kệ ta mặc kệ, các ngươi bắt nạt ta...
Càng nói càng thương tâm, cuối cùng khóc rống lên.
Tổ An nhìn Bùi Miên Mạn xin giúp đỡ, hiện tại phải làm sao bây giờ?
Bùi Miên Mạn trợn mắt lên, hừ một tiếng:
- Tự ngươi gây ra thì tự ngươi xử lý.
Có điều tuy nàng ta nói như vậy, hiển nhiên cũng không muốn chuyện này lan truyền ra ngoài, cũng chạy tới cùng khuyên bảo.
Đáng tiếc, bất kể hai người dỗ dành thế nào, tiểu nha đầu vẫn không buông tha, thậm chí còn khóc oa oa nói muốn đi tìm phụ vương để bình phán.
Tổ An và Bùi Miên Mạn toát mồ hôi, tuy hai người biết thân phận của nhau, cũng biết tất cả đều là giả, nhưng ở trong mắt người thế giới này, hai người chính là huynh muội.
Nếu như bị "cha" của thế giới này biết, còn không đánh gãy chân bọn họ à, thực sự phải tới khoa chỉnh hình trị liệu một chuyến.
Vẫn là đầu óc của Bùi Miên Mạn xoay chuyển nhanh, bỗng nhiên trong lòng khẽ động nói:
- Tam Thải, tuổi của ngươi quá nhỏ, lúc này hôn nam hài sẽ không tốt cho thân thể, chờ ngươi lớn lên giống ta, ca ca sẽ cho ngươi ăn có được không.
- Thật à?
Tiểu nha đầu quả nhiên chuyển buồn thành vui.
- Đương nhiên là thật, chúng ta ngoéo tay.
Thấy khuyên được nàng ta rồi, Bùi Miên Mạn cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói chung chờ nàng ta lớn thêm chút nữa, cũng sẽ hiểu nam nữ có khác biệt, đến lúc đó tất nhiên sẽ minh bạch tất cả, không ngốc nghếch nhắc lại chuyện xưa nữa.
Sau khi an ủi Tam Thải xong, hai người cảm thấy cái bóng đèn này cực kỳ chướng mắt, đáng tiếc trong một chốc một lát không thoát khỏi nàng ta được.
Cuối cùng khi màn đêm buông xuống, có cung nữ tới bế nàng ta về ăn cơm ngủ nghê.
Tổ An và Bùi Miên Mạn cũng bị cung nữ khác dẫn về chỗ ở của mình.
Tổ An còn có một đống lời muốn nói với Bùi Miên Mạn, đồng thời cũng có rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi đối phương, làm sao có thể chờ được tới hừng đông.
Đợi lúc đêm dài người vắng, hắn lặng lẽ lẻn tới phòng của Bùi Miên Mạn.
Hắn đã làm vua hơn năm mươi năm ở hoàng cung này, thật sự là quá quen thuộc với địa hình nơi đây, tuy phòng ốc có biến hóa, nhưng cũng không quá nhiều, huống chi lúc trước còn cố ý hỏi qua vị trí Bùi Miên Mạn ở.
Trong phòng có người lẻn vào, Bùi Miên Mạn giật nảy mình, lúc đang đề phòng thì phát hiện là Tổ An, lập tức thả lỏng, tiếp theo vừa thẹn vừa lo:
- Nửa đêm nửa hôm ngươi tới làm gì?
- Mấy năm nay ta có bao lời muốn nói với ngươi.