Tổ An nhìn thấy mặt nàng ta đỏ bừng, không khỏi cười nói.
- Đã là vợ chồng già rồi, ngươi thẹn thùng cái gì.
- Nhưng hiện tại thì khác.
Bùi Miên Mạn kỳ thật cũng có một đống lời muốn nói với hắn, nhưng bộ dạng và thân phận hiện giờ của hai người, khiến nàng ta luôn cảm thấy có chút thẹn thùng.
- Có gì mà khác, ngươi vĩnh viễn là Mạn Mạn của ta.
Khi Tổ An nói chuyện trực tiếp chui vào trong chăn của nàng ta, rất thơm phức dễ chịu.
Mặt Bùi Miên Mạn đỏ tới sắp ứa ra máu, có điều ta không nói gì, rất tự nhiên ôm lấy hắn, đời trước hai người thiên nhân vĩnh cách, nàng ta không muốn lại trải qua một lần nữa:
- A Tổ, ta cũng rất nhớ ngươi.
Hai người ôm nhau tâm sự, hiển nhiên ở một cửa thí luyện trước hai người đã tách nhau quá lâu.
Tổ An lại càng khổ hơn, bởi vì sau khi đối phương chết, hắn phải sống cô độc mấy chục năm, hiện giờ nhìn thấy thiếu nữ trước mắt, hắn cũng chỉ biết mừng rỡ cười ngây ngô, tâm linh vỡ nát kiếp trước dần dần được tưới tắm trở lại.
Vốn lần này tới là để nói nói chính sự, đáng tiếc tình cảm quấy phá, hai người chẳng ai nói gì khác, chỉ kể lể nỗi nhớ và tình ý với nhau.
Hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, đều tự mang theo tình ý, rất nhanh nhiệt độ trong chăn dần dần lên cao.
Hô hấp của Bùi Miên Mạn rất nhanh liền trở nên dồn dập, ánh mắt mê ly, hai má ngây ngô lại có một cỗ mị thái hồn nhiên thiên thành, cho dù Tổ An đã sớm thấy vẻ đẹp của nàng ta, hiện giờ cũng có một loại phong tình khác khiến hắn ngây dại.
Sắc mặt nàng ta ửng đỏ, vội vàng đè hai tay lại:
- Cầm thú, người ta còn nhỏ như vậy mà ngươi cũng không buông tha.
Tổ An vừa bực mình vừa buồn cười:
- Chúng ta đã thành thân bao nhiêu năm rồi, sao lại nói những cái này.
Bùi Miên Mạn nhớ tới đời trước một người là vương một người là hậu, cả ngày ở hoàng cung Ân đô kiều diễm phong tình, thân thể cũng mềm ra, chủ động lại gần.
...
Một lúc sau, trong chăn truyền ra một trận tiếng cười duyên, Bùi Miên Mạn nhìn tình lang của mình mà cười run cả người.
Vẻ mặt Tổ An tối sầm, lúc này hắn mới nhớ tới mình thế giới này cũng chỉ có mấy tuổi, đúng là...
- Được rồi đừng nghĩ những cái đó nữa, ta chỉ muốn trò chuyện với ngươi thôi.
Bùi Miên Mạn cười cười úp mặt vào ngực hắn, rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Tổ An cũng không khỏi mỉm cười, tâm tình dần dần bình tĩnh lại, tiếp tục kể chuyện phát sinh sau khi tách ra.
Một đêm rất nhanh liền trôi qua, Tổ An nhân lúc trước hừng đông lặng lẽ rời khỏi, bằng không nếu bị phát hiện, sẽ không phải đơn giản là đánh gãy chân, ở thời đại này còn có rất nhiều hình phạt khủng bố.
Đoạn thời gian tiếp theo, hai người có thể nói là như hình với bóng, như keo như sơn, người chung quanh nhao nhao cảm thán tình cảm giữa huynh muội bọn họ thật là quá tốt.
Để tránh bị người ta hoài nghi, hai người mỗi lần công khai ở cùng một chỗ, đều mang theo muội muội Tam Thải, như vậy sẽ không có ai hiểu lầm nữa.
Tam Thải tất nhiên vui vẻ cùng chơi với ca ca tỷ tỷ, đáng tiếc tâm linh trẻ thơ của nàng ta căn bản không rõ nàng ta ở trong mắt ca ca tỷ tỷ chỉ là một cái bóng đèn.
Một ngày này bọn họ dẫn theo Tam Thải chơi trong hoàng cung, đợi sau khi cung nữ cung nữ rời khỏi, liền dụ dỗ nàng ta sang bên cạnh chơi bùn.
Tổ An và Bùi Miên Mạn thì đến bên khác nói chuyện phiếm, vẻ trẻ con bảo trì trước mặt người khác biến mất không thấy đâu, thay vào đó là vẻ ngưng trọng của người trưởng thành.
- A Tổ, ngươi nói lần thí luyện này là khảo nghiệm gì?
Trên mặt Bùi Miên Mạn đầy vẻ lo lắng, tuy biết ở thế giới chân thật bên ngoài chắc chỉ mới qua một thoáng mà thôi, nhưng hai người ở trong thí luyện đã trải qua mấy chục năm rồi.
Bọn họ không muốn vĩnh viễn bị nhốt trong thí luyện này, cho nên mấy ngày nay bạo phát tình cảm nhớ nhung xong, hiện tại lý trí cũng dần dần trở về, bắt đầu suy nghĩ chính sự.
Tổ An trầm giọng nói:
- Ta thấy mấu chốt vẫn ở trên người người Chu.
- Chu?
Bùi Miên Mạn sửng sốt, lúc này mới dần dần nhớ tới trong triều của Vũ Đinh đời trước, bọn họ lúc ban đầu cũng tính đối phó người Chu, đáng tiếc lúc ấy bị chuyện khác chuyển hướng, kết quả về sau lại quên mất.
- Không sai, tuy không có chứng cớ rõ ràng, nhưng theo lẽ thường mà nói, Thương đã bị Chu tiêu diệt, thí luyện của bọn họ hơn phân nửa sẽ có liên quan tới Chu.
Tổ An đáp.
Bùi Miên Mạn khó hiểu nói:
- Đây là bí cảnh thí luyện của người Thương triều làm ra, nếu đúng là như vậy, chứng minh bọn họ đã sớm biết mình sẽ bị người Chu thay đổi triều đại, vậy vì sao không hành động sớm một chút? Hơn nữa thời gian bọn họ bị Chu diệt vong cũng ngắn, sợ rằng không có thời gian để làm công trình lớn như vậy?
Tổ An lắc đầu nói:
- Thế nhân đều cho rằng Trụ Vương là đại đế vương thời Thương mạt, trên thực tế ở trận chiến Mục Dã người Thương đại bại, Trụ Vương và Đát Kỷ tự thiêu ở Lộc Đài, Chu nhập chủ Trung Nguyên, nhưng Thương chưa triệt để diệt vong, lúc ấy Thái tử của Trụ Vương kế thừa Thương Vương, tiếp tục giữ lại hiến tế của Thương triều; Ngoài ra còn có Tống Quốc, Cơ Tử Triều Tiên về sau, đều là một bộ phận di dân Thương triều lập ra, cho nên bọn họ đều có năng lực thành lập nơi thí luyện này.
Bùi Miên Mạn gật đầu, tò mò hỏi:
- Vậy ngươi ở đời trước về sau có đi xử lý người Chu không?
Tổ An có chút xấu hổ:
- Đương nhiên thế lực khác ở xung quanh Thương triều đều mạnh hơn Chu, lúc đó Chu hiển nhiên ngay cả là uy hiếp cũng không được tính, sao lại đi đối phó bọn họ? Lại thêm sau khi ngươi sinh khó mà chết, ta cả ngày giống như một cái xác không hồn, làm gì có thời gian mà nghĩ cái khác.