Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 43

Guerlain Le Petite Robe Noir, thật là mười phần hương vị của cô gái nhỏ, phối phần ban đầu, là hỗn hợp các mùi hoa, điêu phối đến giữa là jương vị hoa quả từ từ đưa vào khiến cảm giác thoải mái hơn chút, phần cuối điều chế có chút đặc sắc, tổng thể chính là phấn ngọt hương hoa quả, hương hoa dung nhập hoàn toàn, có vẻ là kiểu mùi yêu thích của Châu Âu.

Cũng khó trách Cố Trinh Trinh chung thủy với loại nước hoa này!

Vậy mà, làm một người đã từng học qua điều phối hương vị chuyên nghiệp, cô cũng không cảm thấy cái loại nước hoa Guerlain này có nhiều xuất chúng, cô yêu thích hơn cả, là một loại khác.

"Thật sự." Cô không nhịn được lẩm bẩm, lại không nhịn được lắc đầu.

Cô che lại miệng mũi, nhắm mắt lại thật chặt, trong mắt như muốn rơi nước mắt, đã hơn hai năm, khứu giác vượt qua người thường của cô cuối cùng cũng quay trở lại, ý nghĩa của điều này, là cô lại có thể điều chế hương thơm, cô có thể làm được rất nhiều chuyện rồi!

Khôi phục khứu giác nhạy cảm, trước kia chỉ có thể là vọng tưởng, hiện tại biến thành thực tế, đây mới thật sự là ông trời chiếu cố cô.

Mừng đến rơi nước mắt, mấy năm qua buồn rầu bao nhiêu, nỗi chua xót được tích lũy lại xông lên đầu lần nữa, cô dùng đầu chống đỡ lồng ngực của anh, trong lòng chấn động lại chấn động, thủy chung không cách nào bình tĩnh lại được.

Cô không ngừng lắc đầu, mím môi thật chặt, cô mở mắt, từ từ bỏ cánh tay đang che mũi ra.

Cô không dám che mũi trong thời gian dài, chỉ sợ sẽ giống như năm đó, một trận cảm cúm chữa lâu không khỏi, cướp đi khứu giác mà cô vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Đó là một đoạn trí nhớ đầy u ám, mất đi ‘ lỗ mũi siêu cấp ’Điều Hương Sư không đáng giá một đồng! Cô coi như hiểu rõ thành công hơn một ngàn loại điều hương phối liệu, cũng là đất trời xoay chuyển!

Người đàn ông ý thức được cô thất thường, buông ra kiềm chế đối với cô, đôi tay nắm bả vai của cô, để cho cô nhìn về phía anh, lông mày nhíu lên, "Tử Mạt, sao thế?"

Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía anh, tựa như ở trong mộng mới tỉnh, thân thể rung một cái, môi nhỏ hơi cong lên, nửa châm chọc nói: " Vì anh, tôi có lại khứu giác vẫn luôn kiêu ngạo một lần nữa, ôi, công lao của anh quá vĩ đại."

Cô nói một chút cũng không sai, cô ngửi được mùi nước hoa của Cố Trinh Trinh trên người anh, việc anh phản bội kích thích cô, cô kích động hít sâu mùi trong đó, cũng là bởi vì loại kích thích toàn thân toàn ý này, cô bức bách khứu giác của mình thành công đem thành phần của La Petite Robe Noir phân tích ra ngoài!

Giải thích theo mặt y học, chính là thần kinh kích thích, nội tâm kích động mãnh liệt, khiến cho khứu giác của cô trong nháy mắt bung ra!

Đương nhiên người đàn ông biết, khôi phục khứu giác nhạy cảm có ý nghĩa đối với Cố Tử Mạt như thế nào, ánh mắt của anh dần dần sáng lên, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, chân thành nói, "Chúc mừng em."

Cố Tử Mạt lạnh lùng nhìn anh ta, khóe môi khẽ nhúc nhích, trầm trầm nói: "Trời cao phải ban cho anh một thứ, tất nhiên sẽ muốn đoạt đi một thứ khác, cứ như vậy, anh đã bị trời cao cướp đi khỏi bên cạnh tôi? Anh hợp tác với Cố Trinh Trinh?"

Nước hoa có độc, là độc xuyên ruột, cái mũi của cô thực sự phạm vào tội.

A, lời ca này đặt trong hoàn cảnh này thật đúng là hợp với tình hình!

Người đàn ông biết cô nói cái gì, nắm bả vai cô thật chặt, mở miệng đanh giọng nói: " Cố Tử Mạt, em hãy nghe cho kỹ đây, trước kia, hiện tại, hay sau này anh cũng không thể hợp tác với Cố Trinh Trinh! Trên người anh có mùi nước hoa của Cố Trinh Trinh, chỉ là vì trước khi tới đây, anh đã tiếp xúc với cô ta!"

Lực nắm của anh cực lớn, bóp làm cô thấy đau, người đàn ông này, giống như cho là lực tay của anh càng lớn, thì cô sẽ lại càng tin tưởng hơn vậy.

"Tại sao anh lại tiếp xúc với cô ta!" Cô vô cùng đau đớn, đôi tay siết thành nửa quả đấm, che trước ngực, lên án anh.

Cô không muốn anh tiếp xúc với Cố Trinh Trinh, bất kể là vì lý do nào!

Cô hiểu cô em gái này, thủ đoạn cướp đồ của cô là số một, có lúc, cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Cố Trinh Trinh đã đoạt mất đồ của cô đi rồi!

"Dưới sự che chở của thế lực của Tần Khôn em không chào mà đi, anh tạm thời không tìm được em, cũng không nghĩ hỏi bên phía Tần Khôn kia! Người duy nhất có thể biết tâm tư của em, chỉ có Cố Trinh Trinh!" Ngữ khí của người đàn ông rất nặng, trong câu chữ, tiết lộ ra sự bá đọa chiếm giữu của anh.

"Tôi......" Không thể cải lại sự thật, cô đúng là rời đi dựa vào thế lực của Tần Khôn, mà người đàn ông trước mắt này, biết rõ cô và hắc bang cấu kết, cũng vẫn không nói ra.

Phải biết, tên tuổi của Tần Khôn tại thành phố này, thì đồng nghĩa với nửa Hắc bang!

Anh biết cô do dự, ánh mắt thẳng tắp tiếp tục nhìn chằm chằm cô, không giận mà uy nói: " Cố Tử Mạt, không cần chỉ tin lỗ mũi của mình, còn phải tin tưởng lòng mình nữa! Giống như khi điều phối hương thơm, trong đầu Điều Hương Sư không chỉ phải có các loại vật liệu hỗn hợp để tạo thành mùi thơm, còn cần trí tưởng tượng cá nhân của Điều Hương Sư cùng sự lãng mạn nữa!"

Trong ánh mắt anh nhìn cô, có lạnh lùng, cao ngạo, tràn đầy làm cho người ta tin phục chính nghĩa, lại mang theo nồng đậm tự tin.

Cô nhìn con người đen nháy của anh, từ sự kiên định trong đó, cô đã tin anh hơn phân nửa, trong lòng tự hỏi, trong tiềm thức, cô cũng là tin tưởng anh.

Người đàn ông này, nhanh nhẹn chính xác nắm giữ lòng của cô rồi, thương lượng chiếm cứ rất giỏi!

Nhưng là, cô thật sự xác định muốn tiếp tục lưu giữ anh ở bên cạnh mình sao?

Tình thế khó xử, cô tìm không ra đáp án.

Tay nắm chặt lại nắm chặt, lòng bàn tay bị móng tay đâm lại đâm, ngàn lời vạn chữ, tựa như các loại hương liệu bình thường quanh quẩn ở trong đầu của cô.

Cô nhắm mắt lại, quơ quơ đầu, cô cảm thấy, mơ hồ...... Có chỗ nào đó không thích hợp!

Bỗng dưng, ánh sáng lóe lên, cô bắt được điểm khôn ngoan đó.

Nhanh chóng trợn con mắt, sử dụng ánh mắt bắt lấy đôi mắt đen của người đàn ông, "Thì ra...... Anh cũng hiểu về điều hương? Anh là người Tần Khôn phái tới?"

Cũng khó trách - - anh lại giúp cô như vậy?!
Bình Luận (0)
Comment