Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 44

Người đàn ông hơi buông lỏng tay, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, tuy trong mắt có do dự, nhưng vẫn mở miệng nói, "Từ đầu đến cuối, đều vì em, không liên quan gì đến người khác!" Giọng nói không lớn, nhưng cảm giác tràn đầy từ tính, nói năng rất có khí phách.

Cố Tử Mạt cảm thấy luống cuống, từ đầu đến cuối, cô xem không hiểu anh, nhưng thủy chung vẫn có thể nhìn rõ, thật sự là anh vẫn luôn giúp cô.

Cô nhắm mắt lại, hàng lông mi cong như cánh bướm run rẩy, cắn cắn môi, ấp úng nói, "Sao lại là tôi chứ?"

Quan hệ của cô và anh, bắt đầu từ một tin rao vặt, nhìn như bắt đầu đơn giản, nhưng trên thực tế đâu?

Người đàn ông cũng lắc đầu, vẻ mặt nặng nề, lại không nói một câu nào, lạnh lùng giống hệt cái ngày lần đầu tiên anh bị thương vì cô.

Cố Tử Mạt cũng không phải là ngày thứ nhất biết anh như vậy, anh thật giống như một quyển sách vừa dày vừa nặng, ở bên cạnh anh lâu như vậy, hình như cô mới chỉ lật ra được một tờ mà thôi.

Mấy ngày qua, cũng không phải là cô chưa từng nghĩ đến vấn đề của người đàn ông này, đủ các loại suy nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu cô, cô chộp lấy một ý nghĩ, do dự nói với anh.

"Tôi một chút cũng không biết tại sao anh phải giúp tôi như vậy, nhưng tôi tin tưởng anh cũng có thể cảm thấy, tôi thật sự tin tưởng anh, nhưng mà tôi lại không làm rõ được nguyên nhân hậu quả của điều này, rất không yên lòng, anh lại không chịu nói cho tôi biết, tôi chỉ có thể đoán mò lung tung, nếu như...... Tôi nói, nếu như trước kia tôi thiếu anh gì đó, nói thí dụ như tình cảm, nên bây giờ anh mới tìm tôi đòi lại mà nói, tôi thật sựkhông nhớ gì cả, điều này cũng giống như tôi bị mất đi khứu giác vậy, không có một cơ duyên thích hợp, tôi cũng không thể nhớ được, cho nên...... Anh không nên trách tôi."

Cô vừa nói xong, mới cảm thấy điều mình nói thật không đáng tin, nếu trước kia cô may mắn đã từng gặp cái người đàn ông đáng kinh ngạc này, thì cô làm sao sẽ không nhớ được chứ?

Trái lại ‘ Lục Duật Kiêu’, từ đầu đến cuối, hình như anh vẫn nghiêm túc nghe, vẻ lạnh lùng trên mặt theo lời nói của cô mà từ từ hòa tan, thay vào đó là nụ cười không tan, khiến cho cô trong nháy mắt cảm thấy không hiểu ra làm sao, còn thấy ngượng ngùng nữa.

Có thể, cô thật sự là tự mình đa tình!

Người đàn ông nghe cô nói xong, cũng không có tỏ thái độ ngay, mà đứng vụt dậy, mặc áo khoác, thuận tiện đẩy cửa đi ra ngoài.

"Anh chờ em." Anh nói.

Động tác của anh quá tự nhiên phóng khoáng, mà phản ứng của cô lại quá mức chậm, chờ Cố Tử Mạt phản ứng lại kịp, đã không kịp ngăn anh lại nữa rồi!

Ban ngày ban mặt, mẹ nuôi khẳng định sẽ thấy một người đàn ông đi từ trong phòng cô ra rồi!

Cô vội vã tùy tiện dùng dây chun buộc lại mái tóc rối, lấy một chiếc áo khoác dài tay xuống, theo sát phía sau đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ là, cảnh tượng trước mắt, có chút không thể tưởng tượng nổi.

Thân hình người đàn ông này cao lớn, hiện tại đang ngồi trên một băng ghế dài thấp, anh gập lại đôi chân thon dài, đầu gối cũng có vẻ co rút, cảm giác mười phần không ổn, mà cơ thể của anh lại đang nghiêng về phía trước, hình như vẫn còn đang trao đổi cái gì đó với mẹ nuôi đang ngồi đối diện.

Bởi vì có trở ngại về ngôn ngữ, hai người trao đổi cũng không phải thuận lợi như vậy, mà từ đầu đến cuối, vẻ mặt của anh chân thành, không có một chút nào mất tự nhiên.

Cô bước về phía trước, bởi vì muốn dừng cái loại không khí vui vẻ hòa thuận này lại, cho đến khi mẹ nuôi nhìn thấy cô, gọi cô qua, cô mới bước từng bước nhỏ đi qua.

Cô vẫn nhìn chung quanh, cũng không phát hiện băng ghế trống nào, chỉ có thể uất ức ngồi vào cùng một băng ghế với người đàn ông đó.

Người đàn ông thấy cô ngồi xuống, trong ánh mắt nhuộm đầy nụ cười, rồi sau đó săn sóc bưng một bát cháo mẹ nuôi đã nấu chín đến trước mặt cô.

Cô nhìn cái dáng điệu này, cảm thấy có chút không thể tiếp thu nổi.

Ơ kìa, anh là khách đấy, tôi mời anh ăn bát cháo đã là không sai rồi, anh thế nào mà lại đổi khách thành chủ thế, ngược lại lại tiếp đón tôi, hơn nữa còn giả một bộ “thân thiết” như vậy nữa, đây là diễn cái gì đây?

Cô không thể tưởng tượng nổi hướng ánh mắt về phía mẹ nuôi, muốn từ trong mắt mẹ nuôi nhìn ra một chút chán ghét với người đàn ông này.

Nhưng không nghĩ tới, mẹ nuôi lại còn híp mắt nhìn bọn họ, sự hài lòng trong ánh mắt đều tràn ra ngoài rồi.

Cô nhìn cũng hơi hiểu chút, mẹ nuôi đây tuyệt đối là ‘ mẹ vợ nhìn con rể, càng xem lại càng hài lòng’, nhân tiện cô cũng có thể đoán được, người đàn ông này nói gì đó với mẹ nuôi, nên mẹ nuôi mới cho là cô đang cùng người đàn ông này là ‘ người yêu ’!

Bịp bợm! Sáng sớm, người đàn ông này đã đào cái hố sâu cho cô rồi!

Cô muốn giải thích, nhưng một khi giải thích, người đàn ông này vì sao ngủ cùng trong một phòng với cô, đã không thể giải thích rõ được rồi, đành là phải ngậm bồ hòn thôi.

Đang vào mùa ngô, ngô rất thơm, chỉ là bên trong bắp so gạo phải hơn rất nhiều, uống vào vị cũng không tốt lắm, cô cũng không biến sắc quan sát người đàn ông bên cạnh, người đàn ông này uống vào cũng không hề dễ chịu, chỉ uống nửa bát, cũng không uống nữa.

Cô thấy thế, buông chén không trong tay xuống, nghiêng đầu, ngẹo đầu, giọng rất mỉa mai hỏi anh, "Uống có ngon hay không vậy?" Cô có ý định, chính là muốn người đàn ông này rơi đài.

"Không tệ." Người đàn ông gật đầu một cái, nhìn cô chằm chằm mấy giây, híp mắt lại, nghiêm túc đưa ra đáp án.

Cố Tử Mạt vừa nghe, khuôn mặt hiện lên hai cây cầu nhỏ hình vòm, cô đang chờ những lời này của anh!

Cô dịch mông, chậm rãi đứng lên, bưng lên chén cháo anh chưa uống hết, lại đổ thêm cho anh, vừa đổ còn vừa thân thiết nói, "Uống ngon thì anh uống thêm chút nữa đi, bình thường rất khó được uống món này đâu, trong ruộng vẫn còn có ngô đấy, đợi chút nữa tôi dẫn anh ra bẻ ngô, đều còn rất tươi, đang mùa mà!"

Hừ, nghĩ đóng giả người yêu của tôi, nghĩ giả bộ con rể hiền, anh nhất định phải vượt qua khó khăn đã! Cày đồng đang buổi ban trưa, thu hoạch rất khổ cực, một mảnh đất trồng ngô, vừa làm sẽ đến trưa!

"Tốt." Người đàn ông gần như không hề suy nghĩ, không nói hai lời, liền đồng ý, thấy thế trong lòng mẹ vợ ngồi đối diện lại càng vui mừng, trên mặt nếp nhăn nơi khóe mắt lại càng rõ ràng hơn khi cười.

Cố Tử Mạt nghẹn họng nhìn trân trối, mẹ nuôi cứ như vậy bị người đàn ông này thu phục?

Người đàn ông này, cứ đáp sảng khoái như vậy, nghe thấy đi bẻ bắp mà cũng không kinh hãi.

Ah? Không thể nào!

Khụ khụ, đến ngày mùa, nhóm trai đẹp được chú ý rộng rãi khắp phía Bắc, mặc kệ anh đang trà trộn trong các câu lạc bộ quốc tế như Mayflower, Lạc Thấu, Trác Triển, vô luận anh gọi là Ed-ward, Fran¬cis, hay là Hen¬ry, cho dù cả người anh tràn đầy mùi thơm của Ken¬zo, CK, VersaceHormone, ở chỗ này tất cả mọi người đều sẽ nhắc một câu: nhà các anh lập tức sẽ phải bẻ ngô rồi!

Cái anh chàng gọi là ‘ Minh Tuyên ’ này hóa ra cũng là một thành viên trong đó?!

Cô trơ mắt nhìn anh ăn hết một chén cháo ngô, nơi cổ họng không tự chủ nghẹn xuống thay anh, rốt cuộc uống ngon không? Cổ họng sẽ không bị nghẹn khiến không thoải mái chứ?
Bình Luận (0)
Comment