Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 19

Mặc dù mục đích ban đầu đến đây là vì Lục Trạch Ngôn nhưng Cao Hạnh Hạnh không thể không thừa nhận công việc hiện tại thú vị hơn công việc trước đây không ít.

Đầu tháng bảy Ngọc Hòa liên tục mưa to suốt mấy ngày.

Một ngày nọ, sau giờ nghỉ trưa, nhóm của họ bị lão Trương gọi đến họp khẩn cấp.

Bình thường Lão Trương không nghiêm khắc lắm, thậm chí thỉnh thoảng còn đùa giỡn với mọi người.

Nhưng lúc này anh ta đứng ở đầu bàn họp, chống hai tay lên bàn, nhíu mày: “Dự án này liên quan đến tiền đồ của tôi, cũng liên quan đến tiền đồ của các cậu. Tôi nói trước, ai mà gây ra sai sót chắc chắn công ty sẽ không giữ lại.”

Dự án gì mà nghiêm trọng vậy?

Trong bầu không khí căng thẳng, một tiền bối hoạt bát trong nhóm mở miệng: “Lão Trương, là dự án gì thế?”

Lão Trương đáp: “Tuần sau có buổi đấu giá ở Bảo tàng Nghệ thuật tỉnh, các cậu nghe nói chưa?”

Buổi đấu giá ở Bảo tàng Nghệ thuật tỉnh?

Ai mà chưa nghe chứ?

Làm trong ngành tài chính, mấy tin tức thời sự thế này sao có thể bỏ qua.

Lão Trương nói tiếp: “Dự án này, phía bên kia quyết định hợp tác với ngân hàng chúng ta. Tôi đã tranh thủ được, giờ giao cho nhóm mình phụ trách.”

“Nhưng lão Trương, dạng dự án như đấu giá, làm giám sát vốn, đánh giá rủi ro này nọ, trước giờ chúng ta cũng nhận nhiều rồi mà, sao lần này lại nghiêm trọng vậy?”

“Các cậu biết ai đứng sau buổi đấu giá này không?”

“Ai vậy?”

“Tập đoàn Lục thị.”

Vừa mới chợp mắt sau giờ nghỉ trưa, Cao Hạnh Hạnh còn đang chống cằm ngái ngủ. Vừa nghe đến bốn chữ “Tập đoàn Lục thị” cô giật mình trượt tay, suýt đập cằm xuống bàn.

Tập đoàn Lục thị?

Cô lập tức giơ tay.

Lão Trương nhìn cô: “Tiểu Cao?”

Cao Hạnh Hạnh rướn cổ: “Là Tập đoàn Lục thị nào vậy ạ?”

“Là nhà đứng đầu trong bốn đại gia tộc Hoa kiều ở Bắc M. Gần đây nội bộ ngân hàng cũng lan truyền thông tin rồi, các cậu không biết sao? Tự lấy điện thoại tra đi.” Thấy ai cũng lấy điện thoại ra lão Trương gõ bút xuống bàn: “Họp xong rồi tra.”

Đúng là… Tập đoàn Lục thị thật.

Tưởng rằng đã hết hy vọng, không ngờ giờ lại như “ánh sáng le lói sau tán liễu rậm rạp”.

Lão Trương hạ giọng: “Thông tin nội bộ cho biết, Tập đoàn Lục thị trước đó đã liên hệ với nhiều ngân hàng, gần sát ngày mới đột nhiên chọn ngân hàng mình.”

“Vậy là họ muốn hợp tác với ngân hàng mình?”

“Không phải rõ ràng rồi sao?”

Câu hỏi ngược chính là câu khẳng định.

Mọi người trong phòng họp bắt đầu xì xào bàn tán.

Lão Trương vỗ bàn, chỉ vào mọi người: “Từ hôm nay trở đi, ngoài việc theo dõi các dự án cũ, mọi người phải luôn trong trạng thái sẵn sàng. Làm thật tốt dự án này cho tôi, sau này… phúc lợi không thiếu đâu.”

“Vâng.” Mọi người đồng thanh đáp.

Lão Trương lại chỉ về phía Cao Hạnh Hạnh: “Ba người mới vào, phải tỉnh táo lên, dự án này thành công thì khỏi cần qua kỳ sát hạch chuyển chính thức nữa, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi ạ!”

Diệp Tử và Lăng Phúc lập tức gật đầu.

Chỉ có Cao Hạnh Hạnh như mất hồn, vẫn đang ngẩn người.

“Tiểu Cao?” Lão Trương gọi cô: “Vui đến ngẩn ngơ rồi à?”

Cao Hạnh Hạnh hoàn hồn, ngơ ngác gật đầu: “Có chút ạ.”

Dường như không ngờ cô lại thành thật như vậy, lão Trương cười khan hai tiếng: “Ba người mới ở lại, những người khác ra ngoài trước đi.”

Sau khi mấy người cũ trong nhóm rời đi, lão Trương giao nhiệm vụ cho ba người.

“Ba người các cậu phụ trách kiểm tra tài chính của khách mời buổi đấu giá, phần này tuyệt đối không được sai sót, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi ạ.”

“Chú tâm vào đấy.” Trước khi đi lão Trương không quên dặn dò.

Cao Hạnh Hạnh thở hắt ra, tim đập thình thịch.

Đắm chìm một lúc, cô chợt nhận ra công ty tài chính của Tập đoàn Lục thị trong nước dường như không liên quan trực tiếp đến Lục Trạch Ngôn. Anh không nhất định sẽ phụ trách vụ này, mà có phụ trách cũng chưa chắc sẽ về.

Dù có về…

Đã sáu năm rồi, cũng chưa chắc anh còn nhớ cô.

Bản thân cô còn quên tên không ít bạn cấp ba mà.

Nhưng… sự việc dường như đang tiến triển theo hướng cô mong muốn.

Hy vọng đừng đi lệch hướng…

Diệp Tử thấy cô ngẩn người, đụng vai cô: “Đi thôi, ngẩn ngơ gì nữa?”

Lăng Phúc cũng trêu: “Chắc là trưa chưa tỉnh ngủ?”

Diệp Tử là cô gái nhỏ nhắn, người địa phương ở Ngọc Hòa, vừa mới tốt nghiệp, nhỏ hơn Cao Hạnh Hạnh một tuổi. Lăng Phúc là người phương Bắc, dáng vẻ nghiêm chỉnh, chuẩn nam nhân phương Bắc, tuổi tác gần bằng Cao Hạnh Hạnh, cũng học tài chính.

Cao Hạnh Hạnh ôm sổ ghi chép đứng dậy.

Cô ngồi lại chỗ làm, chống cằm ngẩn người cho đến khi nhận được danh sách khách mời hội đấu giá mới hoàn hồn.

Cô vỗ nhẹ mặt, lấy lại tinh thần, ưu tiên làm việc quan trọng trước.

Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, Cao Hạnh Hạnh tăng ca mấy ngày liền mới hoàn tất việc kiểm tra tài chính khách mời được phân công.

Diệp Tử bình thường làm việc vốn chậm rãi, tiến độ bị tụt lại khá nhiều.

Lăng Phúc và Cao Hạnh Hạnh đành phải giúp cô ấy.

Cứ thế, cả nhóm gấp rút hoàn thành nhiệm vụ.

Ngày trước buổi đấu giá, ba người họ theo lão Trương đến ở tại khách sạn sang trọng gần Bảo tàng Nghệ thuật tỉnh.

Cao Hạnh Hạnh ở cùng phòng với Diệp Tử.

Diệp Tử nằm trên giường xuýt xoa: “Nghe nói Tập đoàn Lục thị rất giàu, đúng là giàu thật. Tớ chưa từng ở khách sạn sang thế này, Hạnh Hạnh, cậu từng ở chưa?”

Cao Hạnh Hạnh nhớ lại đêm mưa hôm tham gia thi hóa học ở Bắc Đô, khách sạn khi ấy còn sang hơn.

Diệp Tử lật người: “Cậu nói nếu dự án này thành công, thật sự không cần sát hạch chuyển chính thức sao?”

“Lão Trương không phải rất đáng tin sao? Anh ấy nói được… chắc được thôi.” Cao Hạnh Hạnh vừa tắm xong, đang lau tóc, ngồi xuống: “Chiều nay cậu theo lão Trương đến hội trường đấu giá, gặp người phụ trách chưa?”

“Gặp rồi.”

“Đẹp trai không?” Cao Hạnh Hạnh háo hức.

“Cũng đẹp trai.” Diệp Tử gật đầu.

Là Lục Trạch Ngôn thật sao?

Diệp Tử ngập ngừng rồi nói tiếp: “Chỉ là hơi lớn tuổi, chắc tầm bốn mươi.”

Vậy chắc không phải Lục Trạch Ngôn.

Trong vài giây, cảm xúc của Cao Hạnh Hạnh như đi tàu lượn. Cô hít sâu một hơi rồi vào phòng tắm sấy tóc.

Sáng hôm sau, chuông báo thức reo đúng giờ.

Cao Hạnh Hạnh dậy, rửa mặt xong gọi Diệp Tử dậy.

Lúc Diệp Tử vào nhà tắm Cao Hạnh Hạnh bắt đầu thay đồng phục.

Đây là đồng phục nội bộ ngân hàng: sơ mi trắng ngắn tay, bên ngoài là áo gile màu xanh đen ôm sát người, váy bút chì cùng màu, giày cao gót đen đơn giản.

Đồng phục này vốn để tôn vóc dáng nữ giới.

Cao Hạnh Hạnh mặc sơ mi, phần ngực hơi chật, cô đã khâu thêm nút ẩn từ trước để tránh bung, mặc thêm gile, chiếc gile cài nút từ dưới ngực, làm nổi bật vòng eo.

Tỉ lệ eo – hông của cô cực đẹp, mặc váy bút chì tôn lên mông tròn, bụng phẳng, đôi chân dài nổi bật.

Diệp Tử bước ra, xuýt xoa: “Hạnh Hạnh, dáng cậu đẹp quá trời!” Cô ấy sờ eo cô: “Sao dáng cậu lại đẹp thế chứ?”

“Đồng phục hơi chật.” Cao Hạnh Hạnh chỉnh lại áo và váy: “Váy cũng hơi ngắn.”

Bộ phận đối ngoại vốn không có đồng phục, vì hội đấu giá này nên tạm thời mượn từ bộ phận khác.

“Cũng không sao, đừng làm động tác lớn là được, chỉ là nhìn…”. Diệp Tử nhún vai: “…gợi cảm quá mức thôi.”

Bình thường Cao Hạnh Hạnh tóc ngắn ngang vai, nhưng hôm nay yêu cầu phải búi tóc.

Diệp Tử giúp cô gắn nhiều kẹp tàng hình, vừa làm vừa than: “Tóc cậu đúng là công trình lớn nhất hôm nay luôn đấy”.

“Thật ra tớ rất muốn để tóc dài.”

Diệp Tử cười trêu: “Không phải cậu thất tình hay vì đàn ông gì đó nên mới cắt tóc à?”

“Không có bi kịch vậy đâu. Vai phải tớ hay bị trật khớp nên không tự chăm tóc được. Tớ rất thích kiểu tóc dài như của cậu đó.”

“Thảo nào cậu làm gì cũng dùng tay trái.” Diệp Tử giúp cô chỉnh lại tóc mái rồi dùng keo xịt: “Xong rồi.”

Cao Hạnh Hạnh thường để mái bằng, giờ lộ trán ra, gương mặt càng tinh tế hơn.

Diệp Tử nhìn cô trong gương, không kiềm được: “Cậu đẹp quá, như mẫu phẫu thuật thẩm mỹ vậy, người như cậu chắc không khổ vì tình yêu đâu ha?”

“Tớ muốn khổ vì yêu nhưng người ta đâu cho cơ hội.”

Diệp Tử tròn mắt: “Còn có đàn ông từ chối cậu sao?”

“Chuyện hồi nhỏ rồi.”

Diệp Tử chép miệng: “Chắc giờ anh ta hối hận lắm ha?”

“Có hối hận không thì tớ không biết, miễn anh ấy còn sống là tốt rồi.”

Câu “miễn anh ấy còn sống là tốt rồi” của Cao Hạnh Hạnh là thật lòng, nhưng nghe vào tai Diệp Tử lại như: “Sao người đó còn chưa chết.”

Cao Hạnh Hạnh và Diệp Tử chuẩn bị xong, xuống sảnh khách sạn hội họp với lão Trương và Lăng Phúc.

Lão Trương nhìn đồng hồ, bĩu môi: “Tôi từng thấy nhiều sóng to gió lớn nhưng chưa thấy bên nào như Tập đoàn Lục thị, giàu nứt vách, còn cử cả tài xế đến đón.”

Cao Hạnh Hạnh chẳng nghe lọt chữ nào.

Từ lúc ra khỏi cửa tim cô cứ đập loạn xạ, cứ có cảm giác hôm nay sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra.

Xe của bên công ty tài chính nhanh chóng đến, mười mấy phút sau họ đến Bảo tàng Nghệ thuật tỉnh.

Cao Hạnh Hạnh đang trên xe cùng mọi người kiểm tra lại quy trình và lưu ý cho hôm naythì bất ngờ cửa kính bị gõ “cốc cốc”.

Cô giật mình, ôm ngực: “Gì vậy trời?”

“Fan của Doãn Phi Phi.” Lão Trương không ngạc nhiên, lật tài liệu: “Chắc tưởng trong xe có cô ấy.”

Cao Hạnh Hạnh mới nhớ hôm nay Doãn Phi Phi cũng sẽ tới, nhưng không thuộc phần cô phụ trách.

Cô nhìn ra ngoài, thấy rất đông nam nữ trẻ mặc đồ cổ vũ giống nhau, tayy cầm biển đèn và băng rôn.

Xe tiến vào địa điểm dưới sự hỗ trợ của bảo vệ.

Cao Hạnh Hạnh và Diệp Tử vào khu tiếp tân, bật máy tính, sắp xếp thông tin.

Khoảng hơn mười giờ khách bắt đầu vào.

Theo kế hoạch, hai người phải trực đến mười hai giờ mới được vào hội trường.

Nhưng theo lịch, người phụ trách bên công ty tài chính sẽ phát biểu lúc 11:45, kéo dài 15 phút.

Cô cứ có cảm giác muốn vào xem một chút.

11:40, Cao Hạnh Hạnh đứng ngồi không yên.

“Xin hỏi, có thể nhờ người đưa tôi vào không?” Người đến trễ là Doãn Phi Phi.

Cô ấy mặc váy dài xẻ tà màu bạc, tay cầm túi kim tuyến vuông vức, chân mang giày cao gót 9cm.

Da cô trắng đến phát sáng, như qua filter, gương mặt đeo kính râm to che nửa mặt.

Cao Hạnh Hạnh lần đầu thấy minh tinh nổi tiếng xinh đẹp, ngạc nhiên đến ngẩn người.

“Tôi muốn có một bạn nữ đi cùng.” Giọng Doãn Phi Phi cũng rất hay.

Cao Hạnh Hạnh lập tức hoàn hồn, lập tức đứng dậy: “Cô Doãn, để tôi đưa cô vào.”

“Vậy làm phiền nhé.”

Cao Hạnh Hạnh bước đến, làm động tác mời.

Cô đưa Doãn Phi Phi đi qua hành lang phản chiếu ánh sáng, tiến về đại sảnh.

Lúc này, người phụ trách đầu tư đang phát biểu trên sân khấu.

Chưa thấy người, chỉ nghe giọng Cao Hạnh Hạnh đã nhận ra… không phải Lục Trạch Ngôn.

Tim cô chùng xuống, cảm giác như vừa bị nghiền nát.

Có lẽ vì kỳ vọng quá nhiều.

Nên đến lúc sự thật lộ ra, thất vọng ập đến nặng nề.

Cô kìm nén cảm xúc, dẫn Doãn Phi Phi đến khu vực VIP.

Phía trong là khu vực VIP, cô không thể vào được nên cô nói nhỏ: “Cô Doãn, chỗ ngồi của cô là ghế số tám hàng đầu.”

“Cảm ơn.”

Hoàn thành nhiệm vụ, Cao Hạnh Hạnh đi ra khỏi hội trường.

Đột nhiên, có mấy người dẫn chương trình mặc sườn xám tiến vào, Cao Hạnh Tinh vội vàng dựa vào tường nhường đường cho họ.

Nhân lúc này cô nhìn lên sân khấu.

Ánh sáng rực rỡ, một người đàn ông tầm bốn mươi đang phát biểu.

Ông ta nói rất lưu loát, rất nhiều ánh đèn chiếu vào người ông ta.

Bỗng nhiên, có bóng dáng nữ nhân yêu kiều hiện lên cạnh ông.

Cao Hạnh Hạnh nhìn qua, là Doãn Phi Phi, cô ấy đang chắn một ánh đèn nên bóng cô ấy phản chiếu lên sân khấu.

Vì vậy cả khán phòng đều chú ý đến cô ấy. Doãn Phi Phi hơi ngại ngùng, một tay nâng váy, một tay che ngực rồi cúi người đi qua.

Một người đàn ông bất ngờ đứng dậy.

Người trên sân khấu lập tức đặt micro xuống.

Người đàn ông đó mặc vest đen, dáng người cao ráo, tiến thẳng về phía Doãn Phi Phi.

Anh ta cao hơn cô ấy một cái đầu, hơi cúi người, lịch thiệp chìa tay.

Rồi dắt Doãn Phi Phi về chỗ ngồi.

Người trên sân khấu tiếp tục phát biểu như thể không có chuyện gì vừa xảy ra.

Mi mắt Cao Hạnh Hạnh khẽ run, tay trái vô thức bám chặt bức tường phía sau, hơi thở cũng ngưng lại một khắc.

Người đó… là Lục Trạch Ngôn sao?

Bình Luận (0)
Comment