Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 20

Lúc này, xung quanh như thể bị bấm nút tắt âm.

Tất cả mọi người đều chìm trong bóng tối.

Cao Hạnh Hạnh vô thức bước lên phía trước dọc theo bức tường, mỗi bước đều nặng nề vô cùng, vừa cẩn trọng lại vừa tràn đầy mong đợi.

Cuối cùng cô cũng đứng vào vị trí có thể nhìn thấy anh.

Tóc anh ngắn hơn trước rất nhiều, để lộ ra những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt.

Trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng, môi dày vừa phải.

Trông trưởng thành và mạnh mẽ hơn trước.

Nhưng vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo và bình thản trong trí nhớ của cô.

Ngón tay anh như điêu khắc bằng ngọc, khẽ đặt trước môi, nghiêng đầu sát bên tai Doãn Phi Phi, nói gì đó bằng giọng nhỏ nhẹ.

Khóe môi anh cong cong.

Họ ở rất gần nhau, rất thân mật.

Trong đầu Cao Hạnh Hạnh trống rỗng rồi từ từ dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.

Cô từng nghĩ, lần gặp lại anh sẽ vui mừng đến mức không kiềm chế nổi.

Nhưng giờ đây anh chỉ cách cô chừng mười mấy mét nhưng cô vẫn cảm thấy xa xôi đến mức không thể với tới.

Cô cứ ngây ngốc đứng đó cho đến khi điện thoại trong túi rung lên.

Cao Hạnh Hạnh đè nén cảm giác chua xót trong lòng, lập tức bước ra khỏi đại sảnh và bắt máy.

“Hạnh Hạnh, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, cậu đang ở đâu vậy?” Giọng Diệp Tử nghe có vẻ hơi gấp.

Cao Hạnh Hạnh đi về hướng văn phòng: “Tớ đến ngay đây.”

Cô chạy đi.

Không hoàn toàn vì thời gian gấp, mà là… cô cũng vô thức muốn tránh xa anh một chút.

Thì ra càng gần lại càng khiến người ta khó chịu khi vẫn không thể chạm tới.

Tiếp theo Cao Hạnh Hạnh và Diệp Tử có nhiệm vụ ghi chép dữ liệu toàn bộ buổi đấu giá.

Nhiệm vụ đơn giản nên giao cho hai cô gái làm.

Diệp Tử chống cằm, cười híp mắt cảm thán: “Trước kia xem trên TV thấy Doãn Phi Phi cũng không đẹp đến thế, hóa ra máy quay làm xấu cô ấy thật.”

Trong đầu Cao Hạnh Hạnh hiện lên hình ảnh Lục Trạch Ngôn và Doãn Phi Phi thân mật trò chuyện, tức tối gõ bàn phím.

Sau đó quay đầu hỏi: “Diệp Tử, nếu Doãn Phi Phi là 10 điểm, cậu thấy mình được mấy điểm?”

“?”

“Đừng cho điểm tình bạn, cứ khách quan nói.”

Diệp Tử nghi hoặc nhìn cô, ánh mắt quét vài vòng trên mặt cô: “8 điểm?”

8 điểm?

Cao Hạnh Hạnh sờ cằm, cảm thấy 8 điểm cũng không tệ.

Diệp Tử ghé lại gần: “Nhưng dáng người cậu đẹp hơn cô ấy, cô ấy gầy quá.”

Cao Hạnh Hạnh mím môi, nghiêm túc đặt tay lên vai Diệp Tử: “Lần sau mình ăn mặc chỉn chu, cậu đánh giá lại cho mình nhé.”

“…” Diệp Tử ngẩn ra, sau đó bật cười: “Cậu so đo với một minh tinh làm gì?”

Ừ nhỉ.

So đo với minh tinh làm gì?

Đến nửa sau buổi đấu giá vật phẩm của Doãn Phi Phi được đưa lên—một chuỗi vòng ngọc.

Lập tức có mấy người trả giá.

Giá khởi điểm năm trăm ngàn, qua vài vòng đã lên đến ba triệu rưỡi.

“Bốn triệu.”

Cao Hạnh Hạnh nghe thấy âm thanh truyền đến từ tai nghe, ngón tay gõ bàn phím khựng lại, ngẩng đầu nhìn màn hình giám sát.

Là Lục Trạch Ngôn.

Từ đầu buổi đến giờ, đây là lần đầu tiên anh lên tiếng trả giá.

Camera giám sát lập tức chuyển đến anh cùng Doãn Phi Phi ngồi bên cạnh.

Trong ống kính, Doãn Phi Phi tươi cười nhìn anh một cái.

Nhìn cảnh đó, trong đầu Cao Hạnh Hạnh bỗng nảy ra hàng loạt thành ngữ như “trai tài gái sắc”, “xứng đôi vừa lứa”, “trời sinh một đôi”.

“Phì phì phì!” Cao Hạnh Hạnh tức đến nghiến răng.

Diệp Tử nhìn cô: “Sao vậy?”

“Tức giận!”

“Tại sao lại tức giận?”

Tại sao tức giận?

Cao Hạnh Hạnh đập bàn: “Không có tư cách tức giận thì không được giận à? Tớ cứ muốn tức giận đó!”

Diệp Tử còn chưa kịp nói gì thì tai nghe lại vang lên tiếng ra giá.

“Tám triệu!”

Mức giá này đúng là đột phá.

Người điều hành cầm búa: “Tám triệu lần một!”

Cả hội trường im bặt.

“Tám triệu lần hai!”

Tiếp theo, búa gõ xuống, cùng với tiếng người điều hành: “Tám triệu lần ba, thành công!”

Cao Hạnh Hạnh đảo mắt, chua chát nói: “Không phải nói vì nụ cười hồng nhan, chẳng tiếc ngàn vàng sao?”

Xem ra Lục Trạch Ngôn vậy không được rồi!

Diệp Tử phụ họa: “Cái vòng này tám triệu là được rồi, còn muốn anh ấy trả chục triệu à?”

Cao Hạnh Hạnh bĩu môi.

Cô nhập xong dữ liệu, rảnh tay liền suy nghĩ.

Lục Trạch Ngôn chỉ trả bốn triệu, điều đó nói lên gì? Chẳng phải là Doãn Phi Phi trong lòng anh chỉ đáng giá bốn triệu sao?

Với người thường, bốn triệu là con số khổng lồ nhưng với anh thì chẳng khác gì hạt cát.

Vậy có nghĩa là Doãn Phi Phi… cũng không quan trọng lắm?

Là bạn? Hay bạn gái?

Mặt Cao Hạnh Hạnh xị xuống, lấy trán đập xuống bàn.

Diệp Tử ngồi bên cạnh, cảm thấy Cao Hạnh Hạnh như thể uống nhầm thuốc.

Buổi đấu giá nhanh chóng kết thúc.

Cao Hạnh Hạnh nghĩ, có nên đến chào Lục Trạch Ngôn một tiếng không?

Trải qua mấy tiếng đồng hồ giằng xé tâm lý, giờ đây lòng cô gần như đã tê dại.

Chỉ cảm thấy nếu không chào hỏi, không nói một câu, thì có hơi… tiếc nuối.

Cô đã cày cuốc sách vở mấy tháng trời, cảm giác như dốc hết nỗ lực cả đời mới có thể vào được ngân hàng RS.

Nhưng bây giờ bên cạnh anh có một cô gái, thật sự không thích hợp để tùy tiện đi tìm anh.

Cao Hạnh Hạnh do dự một lúc, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy khách mời trong màn hình giám sát đã rút khỏi hội trường.

Cả buổi đấu giá Lục Trạch Ngôn chỉ ra giá một lần và không mua bất kỳ vật phẩm nào nên chắc chắn giờ anh ấy sẽ không ở lại xử lý việc hậu kỳ, có lẽ đã rời đi rồi.

Cao Hạnh Hạnh cắn môi, đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Cô mở vòi nước, nhìn mình trong gương rồi tự dưng thấy buồn cười.

Khi người ta ở phương xa, cô không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tiến lại gần.

Giờ người ta quay về, mới phát hiện ngay cả chào hỏi cũng phải đắn đo ba bốn lượt.

“Ù…ù…ù…” điện thoại trong túi vang lên.

Cao Hạnh Hạnh vội khóa nước, lau khô tay.

Là lão Trương gọi.

“Tiểu Cao, mau đến phòng giao dịch.”

Anh ta nói xong thì cúp máy luôn.

Cô lập tức chạy đến phòng giao dịch.

Cảm giác gót chân đau nhói, cúi xuống nhìn thì phát hiện đã rộp da.

Không dám chậm trễ, cô khập khiễng chạy đến.

Phòng giao dịch khoảng ba mươi mét vuông, có mấy người đàn ông đứng, vẻ mặt nghiêm trọng.

Cô chú ý đến một người đàn ông hơi mập ngồi trên ghế sofa da bên phải.

Người này cô có ấn tượng, chính là người đã bỏ tám triệu đấu giá vòng ngọc của Doãn Phi Phi.

Diệp Tử cầm máy tính bảng chạy đến bên cô, ghé tai: “Mau tra thông tin người này.”

Cao Hạnh Hạnh liếc qua người đàn ông mập, vội nhận máy tính tra cứu.

Người đàn ông mập ngồi bên cạnh, giọng hằn học: “Tôi rất không hài lòng với thái độ của mấy người.”

Một người mặc đồng phục vội xin lỗi: “Xin lỗi ông, chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ, xin hãy đợi chút.”

Cao Hạnh Hạnh thoáng thấy lão Trương đang bị người đàn ông diễn thuyết trên sân khấu kéo vào góc nói chuyện, có vẻ tình hình rất nghiêm trọng.

Cô lần theo số ghế, ký tên, và hồ sơ ban đầu, phát hiện người đàn ông này hoàn toàn không khớp với khách mời trong dữ liệu.

Cô kiểm tra lại hai lần.

Xác định vị khách ở vị trí đó hôm nay không có ghi nhận đăng ký, chứng tỏ là không đến.

Cao Hạnh Hạnh bước tới, lịch sự hỏi: “Thưa ông, xin hỏi họ tên của ông?”

“Trần… Trần Vũ.”

Cô lại tra trong cơ sở dữ liệu.

“Xin lỗi, tên ông không có trong danh sách khách mời.”

Người đàn ông mập lập tức đứng phắt dậy, quát: “Cái gì gọi là tôi không có trong danh sách khách mời? Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Sao có thể xảy ra sai sót nghiêm trọng như thế này?”

Cao Hạnh Hạnh đầy tự tin, lớn tiếng: “Xin lỗi ông, nhưng ông đúng là không có trong danh sách, mong ông phối hợp điều tra!”

Người đàn ông trừng mắt, giơ tay giật máy tính của cô: “Con mẹ nó mày biết tra không đấy?”

Cao Hạnh Hạnh bị dọa giật mình, nhưng vẫn giữ chặt máy không buông.

Người đàn ông giật mạnh một cái khiến Cao Hạnh Hạnh đang mang giày cao gót mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước. Sau đó lại bị ông ta đẩy mạnh một cái.

Cô đập vào tủ trưng bày sát tường rồi ngồi phịch xuống đất. Cái mông đau như nở hoa, nhưng đau nhất là cánh tay phải— bị va đập mạnh, giờ hoàn toàn không nhúc nhích được

Có lẽ bị trật khớp rồi.

“Bảo vệ! Bảo vệ!”

Không biết ai hét lên, vài bảo vệ lập tức xông vào phòng.

“Rầm!” Máy tính của cô bị người đàn ông ném xuống đất, vỡ vụn.

Hai bảo vệ kịp thời khống chế ông ta.

Mộ vài người đàn ông trông có vẻ có địa vị cũng được bảo vệ dẫn ra ngoài.

Hiện trường hỗn loạn.

Cao Hạnh Hạnh mím môi, trán vã mồ hôi lạnh, đau đến mức không thốt nên lời.

Cô nghe thấy sau lưng có tiếng đồ vật rơi xuống liền quay đầu nhìn lại…

Chỉ thấy tủ trưng bày màu nâu đen treo tường lắc lư hai cái rồi rơi thẳng xuống.

Cao Hạnh Hạnh vội vàng né sang bên cạnh, nhưng vẫn chậm một bước, tủ trưng bày đè trúng phần dưới cẳng chân.

Ra cửa không xem ngày, thật sự xui xẻo hết biết.

Lão Trương chạy tới, vội vàng nhấc tủ trưng bày đè trên chân cô ra: “Tiểu Cao! Cô không sao chứ?”

Cô đau đến mức không còn sức cử động ngón tay, Diệp Tử còn định đỡ cô.

Cô khó nhọc mở miệng: “Đừng… đừng đụng… đau lắm.”

Lão Trương: “Tầng dưới có phòng y tế, Diệp Tử, mau đi tìm bác sĩ!”

“Dạ dạ!” Diệp Tử vội vàng chạy ra ngoài.

Cao Hạnh Hạnh cảm thấy xương cẳng chân đau như phình to, đau đến mức mặt cô méo mó, thở hổn hển.

“Cố lên Tiểu Cao! Gắng lên!”

“Về tôi sẽ ghi công lớn cho cô.”

“Chuyển chính thức luôn, cô phải cố lên!”

“…”

Cao Hạnh Hạnh bất đắc dĩ nhắm mắt, cảm giác như đang nghe tụng kinh. Giờ phút này cô chẳng muốn chuyển chính thức gì hết, chỉ muốn lão Trương im lặng.

Hai phút sau, người đàn ông kia bị áp giải đi.

Cô mở mắt, trong phòng không còn ai, đập vào mắt là mảnh vụn máy tính vỡ nát và tấm thảm bị xô lệch.

Cơn đau dịu bớt, cô chỉ tay xuống đất: “Cái này không phải lỗi của em nhé, em đã cố bảo vệ tài sản công rồi, đừng trừ lương em đấy.”

Lão Trương thấy cô còn đùa được thì thở phào: “Tôi móc tiền túi mua cái mới cho cô.”

“Không cần mua, đừng trừ lương là được.”

“Còn trẻ đã mê tiền như vậy.”

“Đi làm không vì tiền thì làm từ thiện à?”

“Đừng lắm lời.” Anh ta hỏi: “Chân còn nhúc nhích được không?”

“Không đau như ban nãy nữa, anh đỡ em một cái.” Cao Hạnh Hạnh nhắc: “Tay phải của em hình như bị trật khớp rồi.”

“Cẩn thận nhé, tôi đỡ từ từ.”

Với sự giúp đỡ của lão Trương, cô từ từ đứng lên.

Đột nhiên, một người từ cửa xông vào.

Điều đầu tiên Cao Hạnh Hạnh nhìn thấy là đôi giày da đen, rồi đến đôi chân dài, thân hình thẳng tắp, cuối cùng là gương mặt tuấn tú đến phạm quy đó.

Lục Trạch Ngôn mặc nguyên bộ vest đen, nhìn kỹ thì thấy hoa văn hoa hồng chìm trên vải.

Hai ánh mắt chạm nhau.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy trong mắt anh một tia hoảng hốt.

Nếu không phải là cô nhìn nhầm.

Không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng cô ngồi thụp xuống đất, miệng lẩm bẩm: “Không nhúc nhích được… không nhúc nhích được…”

“Tiểu Cao, cố chịu chút.” Lão Trương trấn an.

Cô cảm thấy bản thân rất thảm hại, không dám nhìn Lục Trạch Ngôn.

Nhưng cô nghe thấy tiếng bước chân của anh tiến lại gần.

Khi chắc chắn Lục Trạch Ngôn ngồi xổm bên cạnh mình, cô vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh.

Lục Trạch Ngôn nhíu mày, nhìn cô chăm chú.

Đôi mắt anh như một dòng suối ấm áp, dịu dàng đến mức muốn nhấn chìm người khác.

Khoảnh khắc ấy, Cao Hạnh Hạnh có cảm giác được bao bọc bởi hơi thở của Lục Trạch Ngôn, bất giác thấy mũi cay cay, như thể lâu ngày gặp lại người thân.

Hàng mi dài của anh khẽ rung, ánh mắt lướt từ mặt cô xuống khắp người.

Cô thấy yết hầu anh trượt lên trượt xuống.

Anh cởi áo khoác ngoài, quấn quanh eo cô, dùng tay áo buộc thành nút phía sau.

Khi làm động tác đó, anh hơi nghiêng người, mặt nghiêng sát bên tai cô, hai tay vòng qua người cô.

Cô có thể thấy rõ cơ bắp cánh tay rắn chắc bên dưới áo sơ mi đen, nghe rõ tiếng thở gấp của anh, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.

Cằm cô vô tình lướt qua vai anh, không hiểu sao cảm thấy nóng bừng.

Cô thu tầm mắt, mặt nghiêng sang một bên.

Mẹ ơi!

Chẳng lẽ… lộ hàng rồi?

Thật… mất mặt quá đi!

Bình Luận (0)
Comment