Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 82

Đồng Giai và Cao Hạnh Hạnh ngồi trong quán cà phê khách sạn.

Cao Hạnh Hạnh chăm chú lật xem thực đơn.

Một nhân viên phục vụ đến gần Đồng Giai, cúi người: “Quản lý Đồng, gần đây bếp vừa ra món tráng miệng mới, chị có muốn nếm thử không ạ?”

“Vậy thì làm phiền cô rồi.”

“Không phiền đâu ạ, mong chị có thể góp ý.”

Cao Hạnh Hạnh dường như không quan tâm, ngẩng mắt chỉ vào thực đơn: “Chào cô, cho tôi một ly flat white.”

“Vâng, xin chờ một lát ạ.”

Nhân viên rời đi, Cao Hạnh Hạnh liền cầm điện thoại lên nghịch.

Đồng Giai không nói gì, cô cũng không sốt ruột, dù sao cũng là Đồng Giai chủ động hẹn gặp.

Món tráng miệng mới là một chiếc bánh nhỏ, cắn vào thì có vị gạo nếp và dừa.

Cao Hạnh Hạnh gật đầu: “Cũng không tệ… chỉ là hơi ngọt một chút.”

Cô lại nhấp một ngụm cà phê: “Nhưng uống kèm cà phê thì cũng ổn.”

Đồng Giai khuấy cà phê, ánh mắt dò xét không rời khỏi khuôn mặt Cao Hạnh Hạnh, cố tìm kiếm dấu hiệu bất mãn nào đó.

Rõ ràng vừa bị từ chối dự án, vậy mà giờ lại điềm nhiên ngồi đây thưởng thức bánh ngọt, uống cà phê.

Nhìn vào đôi mắt giống hệt Kỳ Lạc của cô, Đồng Giai lại nhớ đến chuyện đêm đó.

***

Sau khi gặp “anh Lục” ở Hoài Ngọ, Đồng Giai đã cất công điều tra, tuy thông tin về người đó rất ít, nhưng với cô thế là đủ rồi.

Sau đó cô tìm đến Kỳ Lạc.

Cô nhắc nhở anh: “Người họ Lục đó không đơn giản, sẽ không nghiêm túc với Hạnh Hạnh đâu, Hạnh Hạnh chỉ là trò giải trí trong nước của anh ta thôi.”

Nói xong cô lấy tài liệu điều tra từ trong túi ra.

Hai trang giấy, xác thực thân phận cao quý của người họ Lục đó.

Kỳ Lạc cầm lấy xem, mày nhíu lại.

Đồng Giai nói tiếp: “Anh ta từng có vị hôn thê, hủy hôn chỉ là vì lý do gia tộc, họ vẫn bên nhau ở nước M.”

Khi không cười, ánh mắt của Kỳ Lạc sắc bén vô cùng, và lần này, Đồng Giai thấy trên gương mặt ấy một biểu cảm cô chưa từng thấy.

Đồng Giai nói tiếp: “Hạnh Hạnh còn trẻ, lương cũng thấp, rất dễ bị cám dỗ, dễ bị lừa. Anh khuyên em ấy đi.”

Người họ Lục thân phận cao quý, ở nước ngoài có người yêu, Hạnh Hạnh còn trẻ, dễ bị cám dỗ…

Lời trong lời ngoài, chẳng khác gì cô năm xưa.

“Đồng Giai, em muốn chứng minh điều gì vậy?” Kỳ Lạc gấp tài liệu lại: “Thật sự là vì quan tâm đến Hạnh Hạnh à?”

“Gì… gì cơ?” Mắt cô hơi ngẩn ra.

Kỳ Lạc ngẩng đầu thở dài, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối.

Anh rất cao, Đồng Giai luôn phải ngẩng đầu nhìn anh.

Nhưng trước đây Kỳ Lạc sẽ cúi người, sẽ cúi đầu – đó là điều cô khắc ghi nhất trong những năm tháng lạc lối ấy.

Giờ đây Kỳ Lạc dường như không cúi đầu nữa, nên cô cũng không còn thấy rõ mắt anh.

Kỳ Lạc không nhìn cô, giọng có chút cảm thán: “Đồng Giai, anh ba mươi tuổi rồi, làm ở phòng nhân sự gần tám năm, có lẽ chẳng học được gì…”

“…”

Kỳ Lạc cúi mắt, đôi mắt hồ ly hơi xếch, khóe miệng mang theo nụ cười châm biếm: “Chỉ là nhìn người nhiều.”

Mắt Đồng Giai đỏ hoe ngay lập tức, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, giọng run rẩy hỏi: “Ý anh là gì?”

Người ta luôn muốn nhấn mạnh điều gì đó trong lời nói – kiểu người như vậy, Kỳ Lạc đã gặp nhiều rồi.

Anh không cảm nhận được sự quan tâm thật sự dành cho Cao Hạnh Hạnh, chỉ thấy rõ ghen tị và viện cớ của cô.

Là cô thay đổi, hay là anh đã trưởng thành?

Khó nói rõ.

Kỳ Lạc cuộn lại tài liệu, giọng bình thản: “Đồng Giai, chúng ta chia tay đi.”

“Tại sao?” Đồng Giai nước mắt rơi như mưa: “Anh vẫn không thể quên chuyện của em sao? Sai một lần là không đáng được tha thứ à? Anh không thể thông cảm hoàn cảnh của em lúc đó sao? Khi đó mẹ em phải phẫu thuật, cần tiền.”

Kỳ Lạc nhìn cô, lòng vẫn trĩu nặng.

Đồng Giai nói liền mạch: “Lúc đó em mới ra trường, lương chỉ ba nghìn, em muốn anh ở bên cạnh em, mà anh cứ nói bận, em… em như vậy, anh là bạn trai em, không có chút trách nhiệm nào sao?”

Có.

Kỳ Lạc đã từng nghĩ vậy.

Nếu lúc đó anh trưởng thành hơn một chút, có lẽ đã có kết cục khác.

Anh có nuối tiếc, có hối hận, cũng từng muốn bù đắp.

Nhưng Đồng Giai giờ đã không còn là Đồng Giai trong trí nhớ anh nữa.

Kỳ Lạc thở dài, đưa khăn giấy cho cô, nhưng không còn giúp cô lau nước mắt nữa.

Đồng Giai lắc đầu, nước mắt trong suốt bị hất tung, trông rất đáng thương: “Hạnh Hạnh chẳng phải cũng giống em sao?”

Ánh mắt cô ngấn lệ, tràn đầy nghi hoặc – tại sao chỉ có mình cô không được tha thứ?

Cô quên rằng, người nhắc đến là cô, người không quên, không buông bỏ là cô, người muốn dùng người khác để che đậy những chuyện đó cũng là cô.

Kỳ Lạc siết chặt tập tài liệu, gân tay nổi rõ, giọng lạnh đi vài phần: “Hạnh Hạnh không giống em.”

Đồng Giai mắt đỏ bừng, ngẩn người vài giây, nước mắt lại tuôn ra: “Rõ ràng là cùng một chuyện, tại sao em và Hạnh Hạnh lại khác nhau?”

“Hai người họ, Lục Trạch Ngôn thì anh không thể đánh giá, nhưng Hạnh Hạnh…” Kỳ Lạc thở dài một hơi: “Chọn cậu ta, chỉ vì yêu.”

Anh nhẹ nhàng cầm tay Đồng Giai, tay cô nhỏ và mềm mại.

Kỳ Lạc đã từng nghĩ, anh sẽ nắm bàn tay này đến già.

Anh đã cố gắng rồi.

Kỳ Lạc đặt khăn giấy vào tay cô: “Đồng Giai, sau này sống cho tốt nhé.”

Nhìn bóng lưng Kỳ Lạc rời đi, Đồng Giai chạy lên ôm anh từ phía sau, ôm chặt eo anh: “Xin lỗi, xin lỗi! Hạnh Hạnh khác em! Đừng đi! Nếu anh bỏ em, em chẳng còn gì cả, em không thể không có anh, Kỳ Lạc… Kỳ Lạc…”

Cô cứ thế gọi tên anh hết lần này đến lần khác.

Kỳ Lạc chỉ nắm lấy cổ tay cô, gỡ ra.

Lần này anh không thể quay đầu nữa.

***

Cao Hạnh Hạnh giơ tay gọi phục vụ, cười tươi hỏi: “Có thể rót thêm không?”

Đồng Giai bị kéo trở lại thực tại.

Phục vụ nhìn cô, vẻ mặt khó xử – bởi vì quán không có dịch vụ rót thêm.

Đồng Giai khẽ nói: “Cho thêm một ly nữa.”

Lúc này phục vụ mới gật đầu rời đi.

Đồng Giai vẫn luôn nghĩ, cái gọi là “khác nhau” mà Kỳ Lạc nói, chẳng qua là vì Cao Hạnh Hạnh có một gia đình hạnh phúc.

Nếu Cao Hạnh Hạnh cũng rơi vào hoàn cảnh như cô năm đó, làm sao có thể khác được?

Kỳ Lạc thật không công bằng!

Tại sao không thể thông cảm cho hoàn cảnh của cô lúc ấy?

Tại sao lại lấy Cao Hạnh Hạnh làm tiêu chuẩn so sánh?

Sự thật là – cô sẽ không bao giờ hỏi câu như “có thể rót thêm không?”, vì trong mắt cô, việc rót thêm khiến người ta coi thường.

Đó là vì cô tự ti.

Còn thế giới của Cao Hạnh Hạnh mãi mãi không tồn tại hai từ ấy.

Vì vậy, tất nhiên Cao Hạnh Hạnh sẽ không giống mình, không vì tiền bạc mà đi theo người khác.

Nhưng kết cục thì sao?

Chẳng phải cũng là món tiêu khiển của những kẻ kia sao?

Nghĩ đến đây, Đồng Giai lên tiếng: “Em quen người họ Lục kia được bao lâu rồi?”

Cao Hạnh Hạnh hoàn toàn không ngờ Đồng Giai mở lời như vậy, ánh mắt hơi ngơ ngác.

Đồng Giai nhìn sang ngón tay cô, chiếc nhẫn kim cương rất to, rất đẹp. Cô ta cười gượng gạo: “Anh ta tặng em à?”

Cao Hạnh Hạnh “ừ” một tiếng.

“Cao Hạnh Hạnh, chị từng được tặng cái còn to hơn cái này.”

“Ồ.” Cao Hạnh Hạnh nhướng mày: “Vậy chúc mừng chị nhé.”

“Chúc mừng gì?”

“Tặng nhẫn không phải là cầu hôn sao? Tất nhiên phải chúc mừng rồi.”

“….” Đồng Giai không cười nữa: “Anh ta cầu hôn em à?”

Chưa đợi Cao Hạnh Hạnh trả lời, Đồng Giai đã mỉa mai: “Em tin thật sao?”

Cao Hạnh Hạnh nhíu mày: “Chị muốn nói gì?”

Đồng Giai liếm môi: “Em biết vì sao dự án bị từ chối đột ngột không?”

Cao Hạnh Hạnh chưa kịp trả lời thì phục vụ mang khay cà phê lên và dọn ly cũ đi.

Cao Hạnh Hạnh cảm ơn rồi nhìn Đồng Giai: “Là vì chị sao? Tôi đoán được rồi.”

“Em không bất ngờ à? Không giận sao?”

“Giận? Giận gì chứ? Tôi thất bại dự án không phải chỉ lần này.” Cao Hạnh Hạnh tỏ vẻ không để tâm, nhấp cà phê rồi đặt xuống: “Nhưng đúng là bất ngờ thật đấy, chị lại quay về tìm tổng Giám đốc Lương, còn làm chuyện như thế.”

“…”

“Nhưng hình như không liên quan gì đến tôi.” Cao Hạnh Hạnh cười nhẹ.

Đồng Giai chưa từng ghét Cao Hạnh Hạnh, kể cả khi cô muốn quay lại với Kỳ Lạc mà Cao Hạnh Hạnh lạnh nhạt với cô.

Với Cao Hạnh Hạnh, Đồng Giai chủ yếu là ghen tỵ.

Nhưng trong buổi chiều nắng vàng như hôm nay, ánh nắng chiếu qua ô cửa kính xanh nhạt phủ lên nửa người Cao Hạnh Hạnh, Đồng Giai bỗng cảm thấy… rất hận Cao Hạnh Hạnh.

Khi mới đến công ty Đồng Giai từng bị đồng nghiệp chơi xấu, bị cướp công trạng, vì bị sếp chửi, vì bị cướp mấy ngàn tiền thưởng mà bật khóc trong hành lang.

Cô gọi cho Kỳ Lạc, anh nói những lời như “đừng để ý, có anh ở đây, không vui thì về Hoài Ngọ”…

Nhưng cô chỉ thấy mình bị bắt nạt, điều cô muốn không phải là lời dỗ dành của Kỳ Lạc mà là được đứng lên trước mặt những người đã ức hiếp cô.

Suy nghĩ đó, cộng với áp lực tài chính khiến cô lạc lối.

Cô đã phải trả giá rất đắt, cô muốn quay lại với Kỳ Lạc, nhưng sự tự ti cứ luôn bao quanh cô.

Tại sao?

Cùng là con gái, tại sao Cao Hạnh Hạnh không phải lo tiền bạc?

Tại sao Cao Hạnh Hạnh không tức giận khi bị chơi xấu?

Tại sao Cao Hạnh Hạnh lại dám tin rằng, yêu đương với người trong giới đó là thật lòng?

Trong mắt cô, đúng là ngốc nghếch!

Nhưng như vậy… thật không công bằng!

Cao Hạnh Hạnh uống xong ngụm cà phê cuối: “Chị còn gì không? Tôi không thể uống thêm nữa, uống nữa tối không ngủ được mất.”

Đồng Giai cụp mắt: “Có phải em khinh thường chị không?”

Câu này nói sao được đây? Cao Hạnh Hạnh im vài giây rồi nói: “Tôi không thể đồng cảm với chị, chị có đáng thương thế nào tôi cũng không nói nổi lời an ủi.”

“Chị không cần em an ủi.”

“Thật ra khi chị nghĩ người khác coi thường mình, là do… chính chị coi thường chính mình. Chị nghĩ thử xem, chỉ riêng chuyện hôm nay chị phá dự án, chị đã rất tiểu nhân rồi.”

Đồng Giai cười nhợt nhạt: “Nhắc em một câu cuối cùng, người họ Lục kia không nghiêm túc với em đâu, cái giới đó chị hiểu rõ lắm.”

Câu nói này đã chạm đến bãi mìn của Cao Hạnh Hạnh, cô đứng phắt dậy: “Được rồi! Tôi tức rồi đấy! Chị hài lòng chưa!”

Cô đeo balo máy tính lên vai, giọng tự nhiên: “Bữa này chị mời nhé, dù sao chị cũng phá hoại dự án của tôi, giờ lại giàu thế cơ mà.”

Nói xong cô quay người bước đi.

Cao Hạnh Hạnh rời khách sạn, tức tối vung tay giữa không trung.

Cô sao không tức được? Cô sắp tức chết rồi.

Nhưng cô biết Đồng Giai chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng tức giận, bất lực của cô.

Thậm chí nếu cô mở miệng cầu xin vài câu, lại càng vừa ý cô ta.

Cao Hạnh Hạnh tức đến mức vào cửa hàng tiện lợi mua ngay một cây kem mút.

Khi thanh toán, cô thấy hai cuộc gọi nhỡ từ Lục Trạch Ngôn – là lúc nãy uống cà phê với Đồng Giai nên lỡ mất.

Cao Hạnh Hạnh lập tức gọi lại nhưng không ai nghe.

Cô giận đến cắn một miếng kem thật to, lạnh đến run cả răng.

Cô quay về công ty, tinh thần uể oải, có người trong nhóm hỏi cô sao vậy.

Cao Hạnh Hạnh mím môi sắp khóc, nói dự án bên kia đã chính thức từ chối.

Mọi người thấy vậy cũng chỉ an ủi đôi câu, không trêu chọc cô nữa.

Cao Hạnh Hạnh đạt được mục đích, thong thả đi toilet, tiện tay lại gọi cho Lục Trạch Ngôn.

Lần này – lại là tín hiệu máy bận.

Cô nhắn tin WeChat cho anh: [???]

Điện thoại của Lục Trạch Ngôn gần như 24/24 bật máy, lần cuối cùng máy bận là lúc anh từ bên kia đại dương về nước.

Nghĩ vậy, tâm trạng u ám trong lòng cô lập tức tan biến.

[Không phải anh đang chuẩn bị bất ngờ gì đấy chứ?]

Cô còn gửi thêm hai sticker nghịch ngợm.

Cho đến tối Cao Hạnh Hạnh vẫn gọi điện cho Lục Trạch Ngôn – vẫn là máy bận.

Tim cô bắt đầu đập thình thịch.

Lâu như vậy?

Không thể không nghĩ – anh đang ngồi chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ?

Trước khi ngủ cô lại gọi một lần – vẫn bận.

Lần này khả năng càng lớn hơn, đến cả trong mơ cô cũng mơ thấy Lục Trạch Ngôn ôm hoa hồng bất ngờ xuất hiện.

Trong mơ, Lục Trạch Ngôn nâng khuôn mặt cô lên, hôn cô thật dịu dàng.

Giấc mơ đẹp bị một cú điện thoại đánh thức.

Cao Hạnh Hạnh lờ mờ với tay lấy điện thoại – là Tạ Trình.

Cô lập tức muốn bay đến tẩn Tạ Trình một trận.

Giọng cô đầy khó chịu: “Làm phiền giấc mộng đẹp sẽ bị giảm thọ đấy!”

“Hạnh Hạnh! Hạnh Hạnh!” Giọng Tạ Trình căng thẳng.

Cao Hạnh Hạnh còn nghe được tiếng cậu ta nuốt nước bọt.

Cô mở mắt trong bóng tối: “Sao vậy?”

“Nghe tớ nói này.” Tạ Trình thở gấp, không giống vừa vận động mà là kích động mạnh: “Tớ nghe nói…chỉ là nghe nói thôi…Lục Trạch Ngôn bị bắn rồi.”

Bình Luận (0)
Comment