Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 83

Khi nghe tin tức này, Cao Hạnh Hạnh cảm thấy cả căn phòng như dừng lại.

Ngoài tiếng tim đập đang dần lớn lên của cô.

Dần dần, tiếng tim đập lại biến mất, lọt vào tai là tiếng gọi của Tạ Trình.

Cậu ấy ở đầu dây bên kia gọi Hạnh Hạnh, Cao Hạnh Hạnh, Cao Hạnh Hạnh…

Toàn bộ máu trong cơ thể dường như dồn hết về tứ chi, tê dại không cử động được.

Cô nói cũng có chút khó khăn, miệng há ra mấy lần mới nhớ ra phải thở.

Một lúc lâu sau cô mới run rẩy thốt ra được hai chữ: “Cái gì?”

Tạ Trình nói cậu ấy vừa nhận được tin, sự việc xảy ra vào rạng sáng cùng ngày theo giờ nước M.

Sự việc đã bị bốn đại gia tộc liên thủ ém nhẹm, tin tức này cũng là cậu ấy nghe được từ cậu ấm nhà họ Vương.

Cao Hạnh Hạnh chỉ cảm thấy nghe không hiểu.

Cô không hiểu gì cả.

Những lời đó giống như mật mã bí mật, cô làm thế nào cũng không thể lý giải được.

Tạ Trình: “Cậu rốt cuộc có nghe thấy không? Lục Trạch Ngôn trúng đạn rồi, cậu nói gì đi chứ.”

Như vậy… dường như cô không thể không hiểu…

“Không thể nào.” Cao Hạnh Hạnh bình tĩnh phản bác: “Cậu tưởng đang đóng phim à? Súng đạn không bị kiểm soát sao?”

Lại nói: “Chiều hôm qua anh ấy còn gọi điện cho tớ mà, tính thời gian cũng gần bằng rạng sáng bên các cậu, nếu anh ấy bị trúng đạn sao lại gọi điện cho tớ được?”

Đầu dây bên kia dừng lại một chút, giọng Tạ Trình truyền đến: “Bây giờ còn liên lạc được không?”

Không được nữa rồi.

Không được nữa rồi.

Không được nữa rồi.

Không nghe thấy Cao Hạnh Hạnh trả lời, Tạ Trình nói: “Bây giờ tớ đi hỏi thăm chút tin tức, nhưng tốt nhất cậu nên chuẩn bị tâm lý.”

“Cái gì?”

“Tớ nghe nói, trúng đạn vào đầu!”

Cao Hạnh Hạnh đã không thể thốt ra được một chữ nào, cô chỉ có thể sau mỗi câu nói của Tạ Trình, dùng giọng mũi “ừm” một tiếng.

Sau khi cúp điện thoại, Cao Hạnh Hạnh khó khăn bò dậy khỏi giường.

Cô nắm chặt điện thoại, tay chân toàn mồ hôi lạnh. Cô nhìn xung quanh tối om, cảnh tượng này càng giống như một giấc mơ.

Không biết đã ngồi bao lâu Cao Hạnh Hạnh mới nhớ ra, cô liền gọi điện thoại cho Doãn Phi Phi.

Cô tự an ủi mình trong lòng, những tin đồn của Tạ Trình xưa nay chưa bao giờ đáng tin, toàn là nghe lỏm được, thêm dầu thêm mỡ.

Đây là lần đầu tiên Lục Trạch Ngôn nói cô đợi anh.

Sao lại có thể thất hứa chứ?

Bên Doãn Phi Phi rất nhanh đã bắt máy, Cao Hạnh Hạnh còn chưa kịp hỏi một câu nào đã nghe thấy tiếng thở gấp gáp vì chạy của Doãn Phi Phi ở đầu dây bên kia.

Tim Cao Hạnh Hạnh lại đập mạnh hai cái.

Doãn Phi Phi: “Hạnh Hạnh, bây giờ tớ phải về nước M, sắp lên máy bay rồi, tình hình cụ thể tớ không biết, đến lúc đó tớ sẽ liên lạc lại với cậu.”

Cao Hạnh Hạnh nói một tiếng “Được”.

Đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy, truyền đến tiếng tút tút tút bận rộn.

Cao Hạnh Hạnh cứ ngồi ở đầu giường như vậy cho đến khi trời sáng.

Màn che bên cửa sổ khẽ lay động, ánh nắng ban mai bị cắt vụn nhưng vẫn rọi vào.

Cao Hạnh Hạnh cúi đầu nhìn điện thoại trên tay, màn hình điện thoại là vô số bản ghi cuộc gọi của cô cho Lục Trạch Ngôn, tất cả đều là tiếng bận.

Mắt cô vừa khô vừa rát, vùi đầu vào đầu gối.

Trong cơn mơ màng, chiếc điện thoại trong tay bắt đầu rung lên, Cao Hạnh Hạnh lập tức giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy là số của lão Trương.

Cô không đi làm, còn quên xin nghỉ phép.

Cô nói với lão Trương là bị ốm nên không đi được, lão Trương nghe giọng cô vẫn ổn, dặn dò vài câu bảo cô nghỉ ngơi cho tốt.

Cứ như vậy, Cao Hạnh Hạnh không gọi điện thoại cho Lục Trạch Ngôn nữa, cô cảm thấy đến cả hít thở cũng thật mệt mỏi nên đã không còn sức lực để gọi điện thoại nữa.

Đến buổi chiều Cao Hạnh Hạnh mới nhận được điện thoại của Tạ Trình lần nữa.

Cậu ấy nói Lục Trạch Ngôn chết rồi.

Thật quá nực cười.

Cao Hạnh Hạnh trực tiếp cúp điện thoại, Tạ Trình cũng không gọi lại nữa.

Tạ Trình đâu phải lần đầu tiên nói Lục Trạch Ngôn chết rồi, năm 2018 từng lừa cô một lần, bây giờ, năm 2021, lại tiếp tục gạt cô.

Cô sẽ không tin đâu.

Cao Hạnh Hạnh dậy tắm rửa, gọi đồ ăn, sau đó chờ tin tức của Doãn Phi Phi.

Đợi đến ngày hôm sau cũng không có tin tức gì.

Cô không nhịn được gọi điện thoại cho Doãn Phi Phi.

Giọng Doãn Phi Phi rõ ràng khàn đặc sau khi khóc một thời gian dài, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Hạnh Hạnh, anh trai tớ anh ấy…”

Cô ấy là một diễn viên rất giỏi, không phải bình hoa di động.

Vào một cuối tuần Cao Hạnh Hạnh đã từng cố ý tìm phim của cô ấy để xem.

Là một bộ phim tình cảm, điểm đánh giá không cao nhưng Cao Hạnh Hạnh cảm thấy Doãn Phi Phi diễn rất tốt.

Cô ấy khóc mà như mưa rơi, thoại rõ ràng lại đầy cảm xúc.

Lúc đó cô đã cảm thán, ai nói người đẹp thì không biết diễn xuất? Đây chẳng phải diễn rất tốt sao?

Vậy bây giờ, tại sao không tiếp tục diễn vai bình tĩnh nữa?

Tại sao lời còn chưa nói xong đã khóc?

Tại sao khóc đến nghẹn ngào không thành tiếng, lời thoại cũng không nói ra được?

Cao Hạnh Hạnh không rơi một giọt nước mắt nào, thay bộ quần áo khác đi nhà hàng ăn cơm.

Ăn cơm xong thì trùm chăn ngủ một giấc, ngày hôm sau đi làm.

Tiểu Lý đến đón cô như thường lệ, hỏi cô hai ngày nay không đi làm có phải không khỏe không?

Cao Hạnh Hạnh nói chỉ hơi cảm lạnh thôi.

Chiều thứ sáu Cao Hạnh Hạnh tan làm, ở sảnh tầng một công ty nhìn thấy Tạ Trình.

Lúc đó cô đứng ngây ra đó, còn tưởng mình bị ảo giác, đến cả mắt cũng quên chớp.

Tạ Trình đi tới gần, ngón tay búng vào trán cô: “Ngốc rồi à?”

Cao Hạnh Hạnh đau điếng, theo thói quen đá một cước qua: “Sao cậu lại về đây?”

“Tớ muốn về thì về, còn phải báo cáo với cậu à?” Tạ Trình khoác vai Cao Hạnh Hạnh đi ra ngoài: “Đi ăn cơm.”

“Được thôi, tớ mời cậu.”

Xe của Tiểu Lý đã đợi sẵn ở bên ngoài, Cao Hạnh Hạnh qua đó chào hỏi một tiếng rồi mới lên xe Tạ Trình.

Tạ Trình vô tình hỏi: “Người đó là ai vậy?”

“Tài xế Lục Trạch Ngôn tìm cho tớ.” Lúc cô nói câu này không có cảm xúc gì đặc biệt, động tác nhanh nhẹn cài dây an toàn.

Tạ Trình cố ý quay về, cậu ấy còn chưa nghĩ ra phải nhắc đến ba chữ “Lục Trạch Ngôn” như thế nào, không ngờ Cao Hạnh Hạnh lại tùy tiện nhắc ra như vậy.

Cậu chuyển chủ đề: “Hạnh Hạnh, cậu thích ăn gì?”

Cao Hạnh Hạnh quay đầu nhìn cậu ấy: “Cậu khó khăn lắm mới về, không phải nên ăn món cậu thích ăn sao?”

Lời này rất có lý.

Nhưng Tạ Trình thở dài: “Ăn món cậu thích.”

Cao Hạnh Hạnh cười cười, giọng điệu này của Tạ Trình khiến cô cảm thấy mình giống như một con chó hoang đáng thương bơ vơ không nơi nương tựa.

Cao Hạnh Hạnh lướt điện thoại tìm một quán lẩu gần đó có đánh giá khá tốt.

Ăn gần xong Cao Hạnh Hạnh hỏi: “Lần này cậu về bao lâu?”

Tạ Trình lâu rồi không ăn đồ cay như vậy, mồ hôi đầm đìa hà hơi: “Để sau hẵng nói.”

“Vậy khi nào cậu về Hoài Ngọ?”

“Không về.” Tạ Trình dùng thìa nhựa múc đá bào tuyết: “Ở lại Ngọc Hòa thôi.”

Cao Hạnh Hạnh không hỏi tiếp nữa, chỉ vào bát đá bào tuyết nhắc nhở: “Cậu đừng có ăn hết của tớ, không phải cậu không ăn đồ ngọt sao?”

“Keo kiệt quá đi, bóp chết cậu đi cho rồi!” Tạ Trình gọi phục vụ: “Món đá bào tuyết này, thêm hai phần nữa!”

“…” Cao Hạnh Hạnh đặt đũa xuống, vẻ mặt ghét bỏ: “Không muốn mời khách nữa!”

Tạ Trình: “…”

Sau bữa cơm Tạ Trình đưa Cao Hạnh Hạnh về, hỏi ra mới biết cô đang ở khách sạn.

Tạ Trình rất kinh ngạc: “Ở khách sạn?”

“Ừm, Lục Trạch Ngôn ở Ngọc Hòa vẫn luôn ở khách sạn.”

Tạ Trình im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Vậy điều kiện khách sạn đó tốt không? Cậu đặt cho tớ một phòng đi, phải loại sang trọng.”

Cao Hạnh Hạnh sa sầm mặt: “Sao cậu lại mặt dày đòi bóc lột tớ thế?”

“Tớ, khá là mặt dày.”

Cao Hạnh Hạnh bất đắc dĩ thở dài, sau đó đưa Tạ Trình về khách sạn.

Quản lý sảnh nhìn thấy Cao Hạnh Hạnh liền chào đón: “Cô Cao, có cần chuẩn bị bữa tối không ạ?”

“Cảm ơn, tôi ăn rồi.”

Vào thang máy, Tạ Trình dựa vào tường thang máy, hai tay khoanh trước ngực, ung dung trêu chọc: “Cô Cao? Chậc chậc chậc! Giỏi đấy chứ!”

Cao Hạnh Hạnh nhướng mày: “Chỉ là thơm lây của Lục Trạch Ngôn thôi.”

“Cậu có thể đừng nhắc đến…” Tạ Trình định nói lại thôi, đối diện với ánh mắt của Cao Hạnh Hạnh lại quay mặt đi, nói: “Thôi bỏ đi.”

Vào phòng, Tạ Trình đi dạo khắp nơi.

“Tạ Trình, cậu không có hành lý à?” Cao Hạnh Hạnh chỉ vào bên trong: “Đừng nghĩ đến chuyện đặt phòng nữa, tiền của tớ phải để dành, cậu xem cậu muốn ở phòng nào thì ở đi.”

Tạ Trình không nói gì.

Cao Hạnh Hạnh đặt túi xuống, đá giày ra, đi đến bàn rót một cốc nước, chậm rãi nói một câu: “Cậu nói xem tớ đưa cậu về đây Lục Trạch Ngôn có ghen không nhỉ?”

Giọng điệu đầy trêu chọc.

Tạ Trình thật sự không chịu nổi nữa, đi tới nắm lấy vai cô: “Cao Hạnh Hạnh, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cậu không biết chết nghĩa là gì sao?”

Cô đã cố gắng hết sức rồi, nhưng chữ “chết” này ném tới, cô vẫn không nắm chặt được chiếc cốc pha lê trên tay.

Mảnh vỡ đầy đất, nước đầy đất, đến dép lê cũng ướt sũng.

Cao Hạnh Hạnh cúi đầu, tầm mắt có chút mơ hồ: “Đều tại cậu.”

Giọng cô dần nghẹn ngào: “Cái cốc này rất đắt tiền.”

Lần trước cô đã làm vỡ một chiếc cốc pha lê.

Lúc đó cô uống nước xong, dựa vào bàn nghịch điện thoại, Lục Trạch Ngôn gọi điện thoại xong từ ban công đi tới, ôm eo cô hỏi, tại sao lại không mang giày.

Cô muốn nói cô chỉ ra ngoài uống cốc nước, lập tức về phòng ngay.

Nhưng một chữ cũng chưa kịp nói ra đã bị Lục Trạch Ngôn chặn miệng.

Ngón tay anh kéo chiếc váy ngủ hai dây của cô xuống, đè cô lên bàn.

Chiếc cốc chính là lúc đó bị làm vỡ.

Làm vỡ rồi cũng không ai quan tâm, Lục Trạch Ngôn bế cô vào phòng tiếp tục.

Ngày hôm sau Cao Hạnh Hạnh nhìn thấy hóa đơn bồi thường trên bàn, đau lòng chết đi được.

Cao Hạnh Hạnh khụt khịt mũi: “Cốc này là của Áo, một bộ bốn cái, làm vỡ một cái phải đền cả bộ.”

Nói xong cô cúi người định dọn dẹp thì bị Tạ Trình kéo tay lại.

Giọng Tạ Trình dịu xuống: “Gọi người dọn dẹp đi.”

Tạ Trình kéo Cao Hạnh Hạnh đến bên sofa, sau đó gọi dịch vụ phòng.

Nhân viên dọn dẹp biết cô Cao này, cũng biết anh Lục kia, lúc này không tránh khỏi liếc nhìn Tạ Trình thêm vài cái, dường như đang nói thế giới của những người giàu có này thật phức tạp.

Sau khi dọn dẹp xong căn phòng lại trở về yên tĩnh.

Tạ Trình thấy Cao Hạnh Hạnh ngồi trên sofa ngẩn người, dường như chìm sâu vào hồi ức, cả người không còn chút sức sống.

Cậu đi đi lại lại trong phòng khách một lúc, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Cao Hạnh Hạnh.

Nhẹ giọng hỏi: “Cậu có thể chấp nhận hiện thực không?”

Cao Hạnh Hạnh không đáp lời.

Tạ Trình thở dài: “Hoặc là cậu khóc một trận, làm ầm lên một trận, giải tỏa một chút?”

Cao Hạnh Hạnh vẫn không nói gì.

“Cậu cứ trốn tránh như vậy cũng không phải cách!”

Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu, ánh mắt có chút trống rỗng: “Cậu về đi.”

Về nước M đi.

Chủ đề kết thúc tại đây.

Tạ Trình không về, ở lại.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Tạ Trình kéo Cao Hạnh Hạnh đến quán bar, gọi rất nhiều rượu.

Ban đầu cô không chịu uống, sau đó uống say mềm.

Ngay cả khi say rượu Cao Hạnh Hạnh cũng không khóc, rất ngoan ngoãn ngủ.

Tạ Trình không động một giọt, trong lòng càng thêm sầu não.

Chủ nhật Cao Hạnh Hạnh nằm dài trên ban công phơi nắng.

Tạ Trình đi tới lấy chiếc ô che nắng của cô ra: “Cậu dọn dẹp đồ đạc đi, tìm một nơi khác, ở đây không được nữa.”

Cao Hạnh Hạnh dùng tay che ánh nắng chói mắt, mặt đầy nghi vấn: “Sao lại không ở được?”

“Cậu ở đây, tớ sợ cậu biến thành bệnh thần kinh mất!”

“Không đến mức đó đâu.” Cao Hạnh Hạnh lười biếng lật người, xoa xoa thái dương vẫn còn hơi đau vì say rượu đêm qua, lẩm bẩm nói: “Không ở đây tớ mới thành bệnh thần kinh.”

Câu nói này khiến Tạ Trình nghẹn lại cả đống lời đã suy nghĩ từ lâu trong cổ họng.

Cao Hạnh Hạnh đi làm như bình thường, giống như người không có chuyện gì xảy ra.

Tạ Trình ngày càng không chịu nổi, vào một ngày cô tan làm, trực tiếp đưa người đến phòng tư vấn tâm lý.

Cậu thật sự cảm thấy cô bị bệnh rồi.

Sau một loạt kiểm tra, Cao Hạnh Hạnh đập kết quả lên trán Tạ Trình: “Cậu mới có bệnh!”

Tạ Trình nghiêm túc xem kết quả, trên đó nói cô chỉ hơi mệt mỏi, cảm xúc căng thẳng, sau đó kê một ít thuốc an thần.

Tạ Trình cũng không phải rảnh rỗi không có việc gì làm mà chạy về, cậu đã bị thúc giục về nước M mấy lần.

Bây giờ cậu ấy còn đang cãi nhau với mẹ qua điện thoại.

Cao Hạnh Hạnh ngồi trên sofa ăn dưa hấu, nghe thấy Tạ Trình nổi giận.

“Mẹ có thể đừng lúc nào cũng nói vì tốt cho con, vì tốt cho con được không, con thật sự chịu đủ rồi!”

“Mẹ có thể thực sự nghĩ xem, con rốt cuộc có muốn sống như vậy không?”

“Phải, con không hiểu tấm lòng khổ cực của mẹ, con không có chí tiến thủ, cho nên mẹ đừng tốt với con nữa!”

“…”

Tạ Trình cúp điện thoại, Cao Hạnh Hạnh đưa miếng dưa hấu cậu ấy đang ăn dở qua: “Cãi nhau với dì à?”

Nhìn Tạ Trình ăn dưa hấu từng miếng lớn, Cao Hạnh Hạnh nói một câu “Cảm ơn”.

“Cảm ơn cái gì?”

“Cảm ơn cậu rõ ràng cũng rất phiền lòng mà còn quay về an ủi tớ.”

“Cậu cũng biết à? Biết rồi thì vực dậy tinh thần cho tớ!”

“Tớ không khóc, không làm ầm ĩ, chỗ nào không vực dậy tinh thần?” Cao Hạnh Hạnh ăn miếng dưa hấu trong tay mình: “Tạ Trình, tớ thật sự không sao.”

Miệng Tạ Trình cãi nhau với mẹ cậu ấy nhưng trong lòng vẫn mềm yếu muốn về nước M.

Chủ yếu là, cậu ấy phát hiện mình không thể an ủi Cao Hạnh Hạnh.

Ngày Tạ Trình đi, lòng Cao Hạnh Hạnh trống rỗng.

Sau đó cô nói một câu thật lòng: “Tạ Trình, anh ấy không nói lời tạm biệt với tớ cho nên tớ vẫn đang đợi anh ấy.”

Bởi vì anh ấy bảo tớ đợi anh ấy mà!

Bình Luận (0)
Comment