Cao Hạnh Hạnh từng đọc được một mẩu tin tức kể về một cặp vợ chồng trẻ vì lý do thực tế mà phải xa nhau. Thời đó liên lạc còn khó khăn, chỉ có thể dựa vào thư tay, người vợ trẻ nửa năm mới nhận được một lá thư nhà.
Nửa năm một lá thư, cô ấy rất oán trách.
Thế nhưng sau đó, nửa năm, một năm, hai năm, mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, cô ấy không bao giờ nhận được thêm một lá thư nhà nào nữa.
Từ oán trách chuyển thành căm hận.
Cô ấy nói rằng cô ấy căm hận chồng mình.
Thế nhưng khi phóng viên phỏng vấn, bàn tay vàng vọt nhăn nheo của bà mở chiếc hộp gỗ ra, lá thư nhà duy nhất kia đã ố vàng, nét chữ cũng không còn nhìn rõ nữa.
Nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, bà đang cố gắng hết sức để giữ gìn sự vẹn nguyên của lá thư đó.
Cao Hạnh Hạnh không xem hết mẩu tin tức đó, cô không thể nào hiểu nổi.
Chỉ là rất kỳ lạ, đúng vào lúc này cô lại đột nhiên nhớ đến câu chuyện ấy.
Tạ Trình đi chưa được mấy ngày thì Cao Hạnh Hạnh nhận được tin nhắn WeChat của Doãn Phi Phi.
Lúc đó cô vừa căng thẳng lại vừa kích động, thấp thỏm không yên, mãi mới dám bấm vào khung chat.
Cũng chính vào khoảnh khắc đó cô thực sự rất mong nhận được một thông báo rằng, cả thế giới này đã nhầm lẫn hết rồi, Lục Trạch Ngôn vốn dĩ chẳng sao cả.
Nhưng đó không phải là một thông báo như vậy.
Doãn Phi Phi: [Hạnh Hạnh, tớ sẽ không dùng số này nữa đâu]
Doãn Phi Phi: [Có lẽ tớ cũng sẽ không về nước nữa]
Doãn Phi Phi: [Cậu phải hạnh phúc nhé]
Doãn Phi Phi: [Hẹn ngày gặp lại]
Cao Hạnh Hạnh không trả lời tin nhắn.
Tim cô khẽ nhói đau.
Hẹn ngày gặp lại, làm sao mà hẹn ngày gặp lại được chứ?
Mùa hè ở Ngọc Hòa ập đến dữ dội, mới vừa qua tháng năm, sau một trận mưa lớn trời đã nóng không chịu nổi.
Cuối tháng năm, bộ phim của Doãn Phi Phi ra mắt, chủ đề về Doãn Phi Phi lại một lần nữa leo lên hot search.
Chủ đề lần này không liên quan đến bộ phim của cô mà là tài khoản Weibo của cô đăng một bài tuyên bố, bày tỏ rằng cô sẽ vĩnh viễn rút khỏi làng giải trí, cảm ơn sự bao dung của mọi người dành cho cô, cảm ơn tình yêu của người hâm mộ.
Doãn Phi Phi là ngôi sao lưu lượng, bình thường chỉ cần mở một trang tin tức bất kỳ là có thể thấy cô ấy.
Một người như vậy, sau khi người hâm mộ tổ chức vài lần hoạt động kêu gọi cô trở lại làng giải trí mà không thành, cũng dần không còn được ai nhắc tới nữa.
Vậy nên, càng chẳng cần phải nói đến Lục Trạch Ngôn.
Cao Hạnh Hạnh đã rất lâu, rất lâu rồi không hề nghe thấy ba chữ “Lục Trạch Ngôn”.
Cô thực sự rất muốn có ai đó nhắc đến anh.
Cuối tháng sáu Cao Hạnh Hạnh được điều đến phòng nghiệp vụ tổng hợp làm công việc văn phòng.
Công việc này xem như đã ổn định, thế nên trong một cuộc gọi video với gia đình, cô có tiện miệng nhắc đến.
Lúc đã nói hết mọi chuyện, sắp tắt video, Cao Dương hỏi: “Tiểu Lục dạo này thế nào rồi con?”
Cao Hạnh Hạnh ngẩn người một lúc lâu, mới thốt ra được một chữ: “Dạ?”
“Hai đứa có trục trặc gì về tình cảm à? Hạnh Hạnh, Tiểu Lục là người rất tốt, con đừng có bắt nạt người ta.”
“Mẹ, sao mẹ lại nói vậy?”
“Bình thường mấy ngày lễ tết này nọ, Tiểu Lục đều gửi quà cáp các thứ, cũng nhắn tin chúc mừng nữa. Tết Đoan Ngọ vừa rồi chẳng thấy nó hỏi thăm gì cả.”
“…”
Cao Dương đặt đồ trong tay xuống, ghé sát vào màn hình, gương mặt có chút lo lắng: “Hạnh Hạnh, hai đứa không phải thật sự…”
“Mẹ!” Cao Hạnh Hạnh lớn tiếng ngắt lời Cao Dương: “Anh ấy đi công tác ở nước M rồi, mẹ nghĩ đi đâu thế?”
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Chúng ta chiều con quá nên con mới thành ra như thế, Tiểu Lục tính tình tốt mới chịu đựng được. Đi công tác cũng không nói một tiếng, lâu như vậy không có tin tức, hại mẹ lo lắng suốt…”
“Mẹ, không nói nữa, con buồn ngủ rồi.”
“Được rồi, được rồi.” Cao Dương nói lời cuối: “Con gái ngoan, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Tắt video call, lần đầu tiên Cao Hạnh Hạnh bật khóc nức nở.
Cô thay đổi suy nghĩ rồi.
Cô không muốn có ai nhắc đến Lục Trạch Ngôn nữa.
Chỉ cần một mình cô nhớ về anh là đủ rồi.
Không cần thêm ai khác đến xác nhận cái sự thật rằng anh ấy đã không còn nữa.
Thế nhưng có những chuyện thật kỳ lạ, một khi đã mở lời thì cứ tuôn ra không dứt.
Ví dụ như, đột nhiên, cả thế giới này đều như đang chứng minh Lục Trạch Ngôn không còn nữa.
Tháng bảy Cao Hạnh Hạnh tan làm trở về khách sạn, quản lý khách sạn vẫn nhiệt tình chào hỏi cô như mọi khi, hỏi cô có cần sắp xếp bữa tối không.
Cô cảm ơn rồi nói không cần.
Biểu cảm của người quản lý rõ ràng có chút khó xử.
Cao Hạnh Hạnh không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?”
“Cô Cao, chuyện là thế này, tài khoản của anh Lục đã bị hủy rồi ạ, nếu cô vẫn muốn ở lại đây thì cần tự mình làm thủ tục ạ.”
Cao Hạnh Hạnh cảm thấy sống mũi cay cay, phải cố định thần lại mới giữ được bình tĩnh.
Cô còn phải đợi Lục Trạch Ngôn mà.
Cao Hạnh Hạnh: “Tôi sẽ tiếp tục ở, xin hỏi hóa đơn này thanh toán thế nào?”
“Nếu trả theo quý như anh Lục thì một quý là ba trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín tệ, các chi phí khác ví dụ như tiền ăn…”
Cao Hạnh Hạnh giơ tay lên ngăn người quản lý nói tiếp.
Cô yêu đương có thể mù quáng, nhưng không phải là không có đầu óc!
Cô thở dài: “Tôi nghĩ lại rồi, tôi vẫn nên chuyển đi thôi, chỗ này cách chỗ làm hơi xa.”
Lúc Cao Hạnh Hạnh dọn đi, khi thu dọn đồ đạc mới phát hiện ra mấy cây nến thơm vẫn luôn bị bỏ quên trong bộ dụng cụ ở nhà vệ sinh.
Mấy tháng trời không ai ngó ngàng, nến đã nứt cả ra rồi.
Cao Hạnh Hạnh vẫn nhớ như in dáng vẻ rất chuyên chú của Lục Trạch Ngôn khi làm những cây nến thơm này.
Có những thứ Cao Hạnh Hạnh buộc bản thân mình không được nghĩ đến.
Cho dù có lỡ nhớ lại cũng phải lập tức dập tắt ý nghĩ đó đi.
Cao Hạnh Hạnh đóng gói đống đồ làm nến thơm lại đem đi luôn.
Chuyến hành lý cuối cùng là quần áo của Lục Trạch Ngôn để lại khách sạn, cô cũng chẳng quan tâm nữa, nhăn thì nhăn thôi, nhét bừa vào đầy bốn cái bao tải lớn.
Ngồi lên xe của Tiểu Lý, Cao Hạnh Hạnh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, gọi anh ta: “Tiểu Lý.”
“Cô Cao, cô nói đi ạ.”
Ôm chút ảo tưởng cuối cùng còn sót lại, Cao Hạnh Hạnh hỏi: “Lục Trạch Ngôn bao lâu rồi chưa trả lương cho anh?”
Cô rất muốn nghe Tiểu Lý nói, vẫn trả đều mà.
Nhưng Tiểu Lý chỉ cười rất hiền hậu: “Không sao đâu ạ.”
Cao Hạnh Hạnh cảm thấy bây giờ mình dường như đã quên cả cách đau buồn, chỉ là trái tim quen nếp khẽ run lên, rồi có cảm giác như rơi thẳng xuống đất.
Cô cười: “Thiếu bao nhiêu tiền? Tôi bù cho anh! Sau này anh đừng đến đón tôi nữa, anh ấy sẽ không trả lương cho anh đâu.”
“Cô Cao, cô đừng nghe người ta nói bậy.”
“Sao cơ?” Vai Cao Hạnh Hạnh khẽ run, cô nhoài người về phía ghế trước.
Hóa ra cô vẫn không kìm được xúc động, vẫn muốn nghe ai đó nói rằng chuyện Lục Trạch Ngôn không còn nữa chỉ là nói bậy bạ mà thôi.
Nhưng Tiểu Lý chỉ nói, lúc anh đến đón cô có nghe thấy nhân viên khách sạn bàn tán, nói bạn gái của vị tiên sinh ở tầng cao nhất ngoại tình, dẫn một người đàn ông về, sau đó bị đá, bây giờ phải dọn đi.
Tiểu Lý: “Cô Cao, tôi biết cô không phải người như vậy.”
Cao Hạnh Hạnh nghe xong, cười đáp một tiếng: “À? Anh nói chuyện này à.”
Cao Hạnh Hạnh không phản bác, cuối cùng Tiểu Lý cũng không nói gì thêm.
Lúc Tiểu Lý giúp Cao Hạnh Hạnh chuyển đồ lên lầu anh hỏi: “Cô Cao, chiếc xe này xử lý thế nào ạ?”
Cao Hạnh Hạnh ngẩn ra: “Anh lấy ở đâu thì để lại ở đó thôi.”
Tiểu Lý lấy chìa khóa ra: “Hay là cô Cao tự lái đi ạ.”
“Anh đùa gì vậy?” Cao Hạnh Hạnh cười: “Tôi có biết lái xe đâu.”
Chỗ ở mới của Cao Hạnh Hạnh là căn hộ cô xin công ty cấp, có xe đưa đón của công ty.
Cô ở rất vui vẻ.
Ở đây cô có thể sang phòng đồng nghiệp bên cạnh chơi, thỉnh thoảng còn có thể tụ tập lại dùng bếp từ nấu lẩu, náo nhiệt hơn ở khách sạn nhiều.
Lúc rảnh rỗi Cao Hạnh Hạnh cũng muốn làm nến thơm, loay hoay một hồi, phát hiện bộ dụng cụ thiếu mất mấy phụ kiện, không biết làm rơi mất lúc nào.
Cô lên mạng tìm mua phụ kiện.
Trời đất, đắt quá!
Thế là cô lên một trang bán đồ cũ tìm phụ kiện.
Sau đó cô nhìn thấy có người đang bán ảnh chữ ký của Doãn Phi Phi.
Người đó viết “Trước đây là fan cứng của Doãn Phi Phi, ảnh giả đền gấp mười”.
Fan cứng, rồi cũng bán đi.
Cao Hạnh Hạnh tìm kiếm một chút, cũng có rất nhiều fan cứng của Doãn Phi Phi vẫn đang tiếp tục không ngừng thu thập các vật phẩm liên quan đến cô.
Fan cứng, rồi cũng mua về.
Cao Hạnh Hạnh đột nhiên cũng rất muốn sưu tầm “vật phẩm lưu niệm” của Lục Trạch Ngôn.
Thật ra hơn một năm hẹn hò với Lục Trạch Ngôn, cô thực sự hiểu về anh quá ít, cô không biết anh thích ăn gì, cũng không biết anh có sở thích gì hay không.
Hình như, chỉ toàn là anh ở bên cô mà thôi.
Cao Hạnh Hạnh đột nhiên nhớ ra cô còn có một chiếc áo vest của Lục Trạch Ngôn bị giặt hỏng.
Đó là lần gặp mặt đầu tiên khi anh vừa về Ngọc Hòa.
Lúc đó cô còn ở chung với Trình Di Khả, lúc chuyển nhà cô đang đi công tác nên đống đồ đó cô đã nhờ Trình Di Khả thu dọn giúp.
Cao Hạnh Hạnh nhắn tin WeChat cho Từ Quả.
Cao Hạnh Hạnh: [Anh Từ, làm phiền anh một chút, trước đây em có một ít đồ, không biết anh có biết Di Khả để ở đâu không ạ?]
Từ Quả: [Biết]
Cao Hạnh Hạnh: [Em muốn qua lấy, có tiện không ạ?]
Từ Quả: [Chủ nhật được]
Chủ nhật, Cao Hạnh Hạnh bắt taxi đến nhà Từ Quả, sau đó lục tìm trong một túi đồ lớn.
Từ Quả nhíu mày: “Đồ của em đều ở đây cả. Là đồ quan trọng lắm à? Có cần tôi tìm giúp không?”
“Không cần, không cần ạ.”
Tìm một lúc lâu Cao Hạnh Hạnh tìm ra chiếc áo vest màu đen đó.
Họa tiết hoa hồng chìm đã biến mất, thật sự rất bình thường, rất xấu xí, lại còn nhàu nhĩ.
Ngón tay Cao Hạnh Hạnh sờ lên chữ “lu” thêu bằng chỉ vàng trên cổ áo.
Rồi cô đứng dậy: “Anh Từ, cảm ơn anh, em về trước đây.”
“Em không sao chứ?”
“Em không sao.”
“Em ở đâu? Tôi đưa em về.”
Cao Hạnh Hạnh cười cười: “Không cần đâu ạ.”
Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của Từ Quả, Cao Hạnh Hạnh được đưa về tận nơi.
Lúc sắp đi Từ Quả nói với cô: “Thật ra cho dù là khó khăn trắc trở gì đi nữa, nhiều năm sau nghĩ lại, cũng chẳng đáng nhắc tới nữa đâu.”
Cao Hạnh Hạnh bật cười thành tiếng, đàn ông già dặn đúng là đàn ông già dặn, nói đạo lý cũng mang hơi hướng của thời đại trước.
Nhưng mà cô có lộ rõ vậy sao? Chẳng phải cô vẫn luôn cười đó sao?
Cao Hạnh Hạnh cười trêu: “Lúc Di Khả buồn anh cũng nói thế à?”
“Khả Khả sẽ khóc, như vậy tốt hơn em bây giờ.” Từ Quả vẫy tay tạm biệt cô: “Có cần giúp gì thì cứ liên lạc với tôi.”
“Cảm ơn anh Từ, tạm biệt anh.”
Cao Hạnh Hạnh ôm chiếc áo về căn hộ, cô ngẫm nghĩ kỹ lời của Từ Quả.
Thật sự nhiều năm sau nghĩ lại, sẽ chẳng đáng nhắc tới sao? Vậy nên, tương lai chắc chắn sẽ tốt đẹp ư?
Cũng trong tháng này, Cao Hạnh Hạnh đọc được tin tức về hôn lễ của Lý Hàng và một cô Lâm nào đó trên báo.
Trong ảnh, Lý Hàng và cô Lâm đứng sóng vai nhau.
Đôi mắt xanh biếc của Lý Hàng tràn đầy ý cười.
Cao Hạnh Hạnh nhớ lại lần cuối cùng gặp Lý Hàng, mới chỉ bốn tháng trước thôi, lúc đó trên mặt anh ta còn có vết răng sâu hoắm do Doãn Phi Phi cắn, trông đặc biệt tức cười.
Vậy nên, cô Lâm đột nhiên xuất hiện này là sao đây?
Cao Hạnh Hạnh lấy điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Doãn Phi Phi.
Cao Hạnh Hạnh: [Phi Phi, cậu ổn không?]
Tin nhắn vừa gửi đi, phía trước hiện một dấu chấm than màu đỏ.
Nhìn lên trên, là câu “Hẹn ngày gặp lại” của Doãn Phi Phi.
Cao Hạnh Hạnh mới nhớ ra, Doãn Phi Phi nói số này sẽ không dùng nữa.
Vẫn lo lắng cho cô ấy, Cao Hạnh Hạnh gọi điện cho Tạ Trình.
Tạ Trình đang ngủ, hiếm khi không nổi giận, hỏi cô có chuyện gì.
Cao Hạnh Hạnh: “Lý Hàng và cô Lâm đính hôn, cậu biết không?”
“Biết chứ, chuyện này không phải ai cũng biết à? Gióng trống khua chiêng, chỉ sợ người khác không biết ấy mà.”
“Vậy Phi Phi thì sao?”
“Phi Phi? Cậu nói Doãn Phi à?”
“Chắc vậy, là em họ của Lục Trạch Ngôn đó, không phải cô ấy tên Doãn Phi Phi sao?”
“Tớ chỉ biết cô ấy tên Doãn Phi.” Tạ Trình nói: “Nhà cô ấy bây giờ không ổn lắm đâu.”
“Hả?”
Tạ Trình kể ra những gì mình biết: “Trước đây nhà họ Doãn này vẫn luôn ủng hộ Lục Cẩn Hành, chẳng hiểu sao đầu năm nay lại quay sang ủng hộ… ủng hộ vị kia, rồi bây giờ vị kia không phải là không còn nữa sao? Nên không dễ chịu gì cho lắm.”
Vị kia?
Cao Hạnh Hạnh cười khẩy: “Tạ Trình, ba chữ ‘Lục Trạch Ngôn’ làm bỏng miệng cậu à?”
Tạ Trình “chậc” một tiếng: “Cậu có lương tâm không vậy?”
“Được được được, không nói cậu nữa.” Cao Hạnh Hạnh thở dài: “Tớ còn tưởng Doãn Phi Phi… à không, Doãn Phi sẽ kết hôn với Lý Hàng chứ, trông họ yêu nhau lắm mà.”
“Lý Hàng? Hắn ta không đơn giản đâu. Tớ đã nói từ lâu rồi, cái giới này làm gì có tình yêu, cho dù có thì cũng sẽ thua bởi hiện thực thôi.” Giọng Tạ Trình cứng rắn hơn một chút: “Cậu đừng có hóng chuyện này nữa, sau này những chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu đâu.”
“Ừ nhỉ, vậy cậu ngủ tiếp đi.”
Cúp điện thoại, Cao Hạnh Hạnh vào phòng trà đứng lặng một lúc lâu.
Đúng vậy, những chuyện này đã chẳng còn liên quan gì đến cô nữa rồi.
Nhưng cô vẫn không khỏi nghĩ, Phi Phi bây giờ chắc chắn đang rất đau lòng.