Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 86

Cao Hạnh Hạnh không bận tâm đến căn nhà mà Lục Trạch Ngôn mua cho cô, dù sao thì cô cũng chẳng vào được cửa.

Cô chỉ đơn giản gọi điện nói với Kỳ Lạc rằng Lục Trạch Ngôn đã mua cho cô một căn nhà, lấy cớ đó để nói: “Không phải đã có nhà rồi sao, mọi người đừng mua cho em nữa.”

Nhưng Kỳ Lạc từ chối: “Vẫn phải mua thôi, tính khí em tệ thế, lỡ cãi nhau với Lục Trạch Ngôn chẳng phải cũng cần một chỗ dung thân à?”

Cao Hạnh Hạnh vốn định tranh cãi vài câu, nghe đến đây bỗng không muốn nói gì thêm nữa.

Một buổi chiều nọ Cao Hạnh Hạnh nhận được cuộc gọi từ một số lạ.

Hóa ra là bà chủ tiệm đặt may sườn xám.

Cô đến đó sau khi tan làm.

Khi ấy có khách trong tiệm nên cô đi loanh quanh xem đồ một mình.

Bà chủ xử lý xong mới ra tiếp đón: “Cô Cao, cuối cùng cô cũng đến rồi.”

Chiều đó khi bà chủ gọi, Cao Hạnh Hạnh đang bận nên không hỏi rõ, giờ vẫn còn mơ hồ, không biết bà tìm mình có chuyện gì.

Bà chủ kéo cô ngồi xuống ghế sofa bọc mút trong tiệm, vẻ mặt ưu phiền: “Tôi không liên lạc được với chồng cô.”

Chồng cô?

Không liên lạc được?

Lục Trạch Ngôn?

Cao Hạnh Hạnh hỏi: “Bà tìm anh ấy làm gì?”

“Cậu ấy đến đặt thiết kế đồ cưới, tôi đã thiết kế xong rồi mà giờ chẳng liên lạc được, tôi sốt ruột quá…”

“À, anh ấy đang đi công tác ở nước M, rất bận.” Cao Hạnh Hạnh chợt nghi ngờ: “Đồ…đồ cưới?”

Là đồ cưới để làm lễ cưới sao?

“Đi công tác à? Tôi liên lạc mãi không được nên mới tìm cô, sợ làm lỡ ngày cưới của hai người.”

Cao Hạnh Hạnh cụp mắt, nhẹ giọng đáp: “Không lỡ… không lỡ…”

Bà chủ áy náy giải thích: “Nếu không phải bất đắc dĩ thì tôi cũng không liên hệ với cô đâu, chồng cô đã trả trước một khoản lớn tiền thiết kế, tôi thật sự không yên tâm, tôi có phá hỏng bất ngờ cậu ấy chuẩn bị không?”

Chưa để Cao Hạnh Hạnh kịp nói gì, bà lại tiếp lời: “Chủ yếu là cậu ấy có nhắc đến, nói ngày 31 tháng 12 là một ngày đẹp, muốn định ngày cưới vào hôm đó. Tôi nghĩ mãi, giờ đã là tháng tám rồi, cậu ấy lại yêu cầu thêu tay, nếu là cưới trong năm nay thì thật sự không kịp nên mới gọi cho cô.”

Cao Hạnh Hạnh: “……”

“Ơ, chiếc nhẫn kia của cô?” Bà chủ chú ý đến chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Cao Hạnh Hạnh.

Cô sờ chiếc nhẫn, môi khẽ cong: “Phải, anh ấy đã cầu hôn rồi.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Bà chủ vỗ vỗ ngực: “Tôi thật sự khó xử cả hai bên, rất sợ làm hỏng bất ngờ của cậu ấy.”

Cao Hạnh Hạnh chọn bộ thứ ba trong các bản thiết kế.

Đồ cưới lấy màu xanh băng làm chủ đạo, phần vai áo kiểu quả bầu nở rộ như hoa, mang nét cổ điển; tay áo phồng bằng vải voan mờ lại mang vẻ lãng mạn hiện đại, phần váy thêu ngọc trai cầu kỳ.

Tám chữ: Nhẹ nhàng linh hoạt, cổ kim hòa quyện.

Cô nói với bà chủ rằng ngày cưới không phải năm nay nên không vội, nếu có tin gì sẽ liên lạc sau.

Rời khỏi cửa hàng, cô đi về phía ga tàu điện ngầm.

Cô không rõ tâm trạng mình là gì, chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào.

Cô chợt dừng bước, nhớ đến lời bà chủ, rằng Lục Trạch Ngôn nói ngày 31 tháng 12 là ngày đẹp.

Là ngày gì vậy?

Cô nhắm mắt một lúc mới nhớ ra: ngày 31 tháng 12, là ngày Lục Trạch Ngôn vượt ngàn dặm từ nước ngoài về để dỗ dành cô, đeo lên tay cô chiếc nhẫn “liên lý chi”, tỏ tình với cô.

Cũng là ngày bắt đầu tình yêu của họ.

Chẳng lẽ mật mã căn nhà…

Cô lập tức bắt xe đến căn biệt thự, nhập mật mã “191231” vào khóa điện tử.

Khóa kêu nhẹ hai tiếng, tim cô cũng khẽ rung lên.

Cửa mở.

Cô bước vào, bật đèn.

Trong nhà mới chỉ hoàn thiện phần thô, sắc trắng ngà chủ đạo tạo cảm giác thông thoáng, thanh nhã – đúng gu của cô.

Có lẽ để lâu không ai ở, những góc tối phủ đầy bụi, nếu để ý kỹ còn có mùi khá kỳ lạ.

Chưa có nội thất, nên cảm giác cực kỳ trống trải.

Nổi bật nhất trong phòng khách là một chiếc ghế sofa thấp phủ vải chống bụi, bên cạnh là một hộp quà hoa văn cao hơn một mét.

Cô đi đến, mở nắp hộp.

Là một con lạc đà nhồi bông cao hơn một mét.

Chú lạc đà bọc trong túi trong suốt, nhô đầu ra khỏi hộp, đôi mắt tròn xoe đáng yêu.

Ngón tay cô khẽ run.

Đầu năm, khi cô và Lục Trạch Ngôn về Hoài Ngọ.

Cô nhớ khi đó mình có điểm tích lũy ở một cửa hàng gắp thú, đang định đổi lấy một con lạc đà.

Ai ngờ cửa hàng đó đã đổi thành quán ăn.

Đã đóng cửa rồi.

Cô tức đến mức vào quán đó ăn cả đống món.

Tâm trí quay về thực tại, cô đậy nắp hộp lại.

Cô bịt mũi đi loanh quanh, rồi thấy trên bệ bếp kiểu Trung có một hộp giấy màu vàng rất lạc tông, còn dán phiếu giao hàng.

Cô đến gần, thấy địa chỉ người gửi là khách sạn.

Bên trong là một nồi cơm điện.

Cô nhanh chóng nhớ ra nồi cơm này là quà bốc thăm ở tiệc cuối năm năm ngoái. Đêm đó cô say khướt than phiền với anh, sống ở khách sạn thì đâu dùng được.

Cô cảm thấy không thể ở lại căn nhà này, mùi lạ khiến mũi cay xè, còn muốn khóc.

Cô lập tức đóng cửa rời khỏi khu nhà.

Vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Lục Trạch Ngôn, anh đúng là đồ ngốc.”

“Mua cái nhà gì vậy? Không phải biết em không biết lái xe sao? Từ đây ra cổng mất hơn hai mươi phút, không phải biết em lười sao?”

“Cũng đúng, hình như lần nào anh cũng đưa đón em.”

“Nhưng anh lấy đâu ra tự tin rằng anh sẽ mãi ở bên em?”

“Giờ thì tự vả rồi đấy?”

“……”

Cô bắt xe, nhắm mắt nghỉ.

Cô không nhịn được mà nghĩ: Lục Trạch Ngôn đúng là người hành động, vua kế hoạch.

Vậy mà lén lút chuẩn bị đồ cưới, còn mua nhà.

Lại để cô phát hiện hết.

Cô về đến căn hộ liền bật máy xông tinh dầu.

Cô làm nến thơm lúc rảnh tay, rất thành công, đắc ý mang sang tặng vài cây cho đồng nghiệp phòng bên.

Cô gái phòng bên tên là Kiều Tĩnh Mỹ, học mỹ thuật ngành nghệ thuật, hiện làm hành chính trong công ty.

Kiều Tĩnh Mỹ, đẹp thì đẹp, nhưng chẳng “tĩnh” chút nào.

Ngay ngày đầu cô dọn đến đã bị rủ sang nấu lẩu, tối hôm sau lại bị ép ngồi ở cửa sổ ba tiếng để vẽ chân dung.

Cô ấy rất thích vẽ, phòng toàn tranh.

Cô từng hỏi tại sao không làm công việc liên quan đến hội họa, Kiều Tĩnh Mỹ đáp: “Phải lo miếng ăn trước, thực tế là vậy.”

Nhưng Cao Hạnh Hạnh rất khâm phục cô ấy, dẫu cuộc sống như thế nhưng cô ấy vẫn giữ đam mê.

Chỉ có điều mỗi lần phải ngồi bất động làm mẫu thì lưng mỏi rã rời.

Kiều Tĩnh Mỹ nhận nến, cảm ơn rồi đưa găng tay thực phẩm mời cô ăn đồ ăn vặt trên bàn nhỏ.

Trên bàn có chiếc máy tính bảng đang phát một chương trình phỏng vấn.

Kiều Tĩnh Mỹ vừa xem vừa nói: “Họa sĩ này là thần tượng của tớ.”

Cao Hạnh Hạnh đang gặm cổ vịt, ngẩng đầu nhìn – là một họa sĩ trẻ, khá đẹp trai.

Kiều Tĩnh Mỹ kể: “Sau khi bố mẹ anh ấy ly hôn, mẹ dắt anh sang nước ngoài tái hôn, sau mẹ anh mất, bố dượng không đoái hoài, anh ấy đổ dồn tâm sức vào hội họa.”

Cô gật đầu: “Ồ, đúng là nghệ sĩ thường có quá khứ bi kịch.”

“Cuối năm nay anh ấy sẽ về nước tổ chức triển lãm, nhất định tớ sẽ đi.”

Cô lại gặm thêm cái mỏ gà, thảnh thơi xem chương trình.

Người dẫn chương trình hỏi: “Anh Tần, các tác phẩm trước đây của anh thường mang màu sắc bi quan, nhưng gần đây lại thay đổi hoàn toàn, có thể chia sẻ nguyên nhân không?”

Kiều Tĩnh Mỹ đập bàn, tức giận nói: “Phỏng vấn kiểu gì vậy? Rõ ràng là cố dẫn đến chuyện vẽ tranh thuê!”

Cao Hạnh Hạnh giật mình, vội can: “Bình tĩnh! Bình tĩnh!”

Họa sĩ Tần khẽ cười: “Vì hoàn cảnh đã khác. Mọi người biết đấy, trước đây tôi chỉ là một kẻ lang thang nơi đất khách, giờ mới được gọi là họa sĩ.”

MC: “Vậy hoàn cảnh thay đổi như thế nào?”

Họa sĩ Tần: “Là nhờ một người đàn ông.”

MC: “Có thể chia sẻ chi tiết không?”

Họa sĩ Tần: “Lúc tôi khốn khó nhất, tranh bị trộm, anh ấy hỏi: ‘Cần tôi giúp không?’”

MC: “Quả là người tốt.”

Họa sĩ Tần ngồi thẳng dậy, chỉnh lại áo quần, rất nghiêm túc kể:

“Anh ấy không phải người nhiệt tình.”

“Tôi thực ra chỉ gặp anh ấy vài lần, nhưng luôn thấy trong ánh mắt ấm áp của anh ấy là sự cô đơn, lạnh lùng.”

“Anh là doanh nhân rất thành công, rất lịch thiệp.”

“Tôi biết ơn anh ấy, không chỉ vì đã giúp đỡ và cho tôi cơ hội, mà còn vì anh ấy nói, chính tôi đã củng cố hy vọng cho anh.”

“Dù tôi không rõ hy vọng ấy là gì, nhưng là một người nhỏ bé như tôi có thể mang lại hy vọng cho người khác, tôi rất vui.”

“Tôi từng muốn tặng tranh cho anh nhưng anh từ chối, bảo tranh tôi u ám quá.”

“Sau này tôi được công nhận, không thể vẽ lại những nỗi niềm xưa, bèn nghĩ có thể vẽ cho anh một bức, lại ngỏ ý lần nữa.”

“Hôm đó anh mời tôi đến nhà, ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, nói…”

[Tôi ở đất nước xa xôi nhớ đến cô ấy. Tôi nhìn mọi thứ đều là mưu toan tranh đấu trắng đen. Chỉ duy nhất nhìn thấy nơi đó — mới có màu sắc. Làm ơn hãy vẽ lại nó. Nếu có cơ hội, tôi muốn tặng cô ấy màu sắc duy nhất trong mắt tôi.]

MC: “Là gì vậy?”

Họa sĩ Tần: “Một khu vườn hoa hướng dương tuyệt đẹp ngoài cửa sổ.”

MC: “Đây là chuyện tình của anh ấy sao?”

Họa sĩ Tần: “Tôi nghĩ là vậy.”

MC: “Thật lãng mạn! Vậy anh ấy có tặng bức tranh đó đi không?”

Họa sĩ Tần: “Cái đó thì tôi không biết.”

Cao Hạnh Hạnh siết miếng đồ ăn trong tay, suy nghĩ rối bời.

Cô tháo găng tay, đứng dậy: “Tĩnh Mỹ, tớ về phòng trước.”

“Còn nhiều lắm, ăn thêm chút nữa đi.”

“Không cần đâu, cậu ăn đi.”

Cô về phòng gọi cho Kỳ Lạc, bảo anh mở bức tranh trên gác mái ra chụp gửi cho cô.

Đó là năm kia, năm Lục Trạch Ngôn về nước.

Sinh nhật cô, không biết ai gửi tặng một bức tranh sơn dầu.

Cô không nhớ rõ nội dung, chỉ nhớ đó là một bức tranh sơn dầu.

Chờ ảnh mà thấy thời gian như dài cả thế kỷ.

Cuối cùng Kỳ Lạc gửi đến.

Cô mở lên xem.

Tranh là một vườn hoa hướng dương rực rỡ, giữa là một đài phun nước nhỏ, có bức tượng đá có cánh quen thuộc.

Góc nhìn trong tranh – rất quen – chính là từ phòng anh nhìn ra khu vườn đó.

Thì ra vườn hồng ấy từng là hoa hướng dương.

Vậy nên đêm ở khách sạn, khi cô nói thích hoa hồng, anh cười đến ngực rung.

Anh cười, vì tình yêu từng thể hiện sai cách ấy.

Sau đó, tất cả hoa hướng dương – đều thành hoa hồng.

Thứ không đổi, thậm chí còn sâu đậm hơn – là tình yêu của anh.

Mắt cô nhòe đi, nước mắt rơi lên màn hình điện thoại, che khuất bức ảnh.

Cô lau màn hình bằng lòng bàn tay.

Nhưng sao cũng không thể lau cho rõ lại được.

Đêm đó, nước mắt như đứt dây, cô ôm điện thoại vào lòng, khóc rất lâu rất lâu.

Lục Trạch Ngôn, tại sao lại phải nhắc em rằng…anh rất yêu em.

Bình Luận (0)
Comment