Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 466

Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

"Đáp án này không phải ngươi rõ ràng nhất sao?"

 

Yến An xách kiếm, từng bước ép sát, máu của Trịnh Kiều theo lưỡi kiếm nhỏ giọt xuống, tóe ra từng đóa hoa máu trên nền đất.

 

Trịnh Kiều cố sức né tránh.

 

Trên mặt thoáng qua vẻ sụp đổ như vỡ đê cùng hung bạo: "Ta rõ ràng? Ta rõ ràng cái gì? Tất cả những chuyện này chẳng phải đều là bị ép buộc sao? Ngươi và cha của ngươi, người thầy tốt của ta, cả đời ngu trung hủy hoại cả đời ta! Đến nước đó rồi, vẫn còn ôm ấp hy vọng 'gột rửa tâm hồn', 'Lãng tử quay đầu' đối với một tên cặn bã ngu xuẩn ghê tởm như vậy! Cớ gì đến lượt ta thì lại hô hào đánh giết!"

 

Trịnh Kiều khàn giọng chất vấn Yến An: "Những chuyện hắn làm, chẳng phải sai trái gấp ngàn vạn lần ta sao? Cớ gì bây giờ hắn vẫn còn sống nhởn nhơ, tất cả mọi người —— kể cả ngươi, Yến Hưng Ninh, lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta! Cớ gì!"

 

Trong cơn thịnh nộ, y chiến thắng nỗi sợ hãi cái chết, loạng choạng đứng dậy chỉ vào cung điện: "Ta là bạo quân đáng bị ngàn đao phanh thây, hắn là cái gì? Cha con Yến Hưng Ninh ngươi tôn hắn làm vua, đã từng nảy sinh ý nghĩ thí vua chưa?"

 

"Ngươi luôn miệng nói phò tá ta——"

 

"Cả triều văn võ đều ca ngợi ngươi, ngươi cao thượng biết bao?"

 

"Ngươi đã từng đối đãi với ta như vậy sao?"

 

"Rốt cuộc ta là vua của ngươi, là sư đệ của ngươi, hay là đá kê chân để Yến Hưng Ninh ngươi thực hiện đạo nghĩa! Là vật tuẫn đạo?"

 

Từng tiếng oán hận thấu xương, chất vấn khiến bước chân Yến An khựng lại, tay cầm kiếm run lên mất kiểm soát.

 

Trịnh Kiều đương nhiên không bỏ lỡ.

 

Khàn giọng, nghẹn ngào nói: "Ta chẳng qua chỉ từng chút từng chút trả lại những khuất nhục năm xưa! Đó gọi là nợ máu trả bằng máu! Đó gọi là lẽ bất di bất dịch! Đồng môn hảo hữu gì chứ! Quân tử nho nhã gì chứ! Nhân nghĩa đạo đức gì chứ! Kẻ bị con lợn rừng kia tùy ý chà đạp là ta! Kẻ bị hắn hủy hoại tiền đồ cũng là ta! Yến Hưng Ninh, ta hỏi ngươi ta làm sai điều gì? Cớ gì phải chịu nhục! Cớ gì bị người ta mắng nhiếc là kẻ nịnh sủng!"

 

Hốc mắt đỏ hoe, đôi mắt đa tình che giấu vô số tổn thương yếu đuối, nhưng y vẫn cố gắng không rơi lệ: "Bị nhục mạ, bị khinh miệt, bị ruồng bỏ, bị chà đạp là ta đáng đời sao?"

 

Yến An không giữ được vẻ thờ ơ ban đầu.

 

Trong lòng lại thất vọng đến cùng cực.

 

Hắn nói: "Chuyện đó không phải lỗi của ngươi."

 

Trịnh Kiều tưởng Yến An đã bị thuyết phục.

 

"Sư huynh, ta chỉ là không muốn bị bất kỳ ai khống chế cuộc đời nữa! Cái cảm giác bị người ta coi thường đến mức ai cũng có thể giẫm lên, ta thật sự đã nếm đủ rồi!" Y đưa tay chỉ trời kích động nói, "Ngày đó, ta đã dùng văn tâm thề độc, dù cả đời này không thể đứng ở vị trí cao nhất, cũng không thể mục rữa trong vũng bùn! Cho nên, ta cần quyền thế, cần đứng ở vị trí cao hơn, cần mạnh mẽ đến mức khiến người đời sợ hãi thần phục! Sư huynh, ta không mong huynh có thể hiểu ta, cũng không cầu huynh có thể buông kiếm, nhưng——"

 

Lời còn chưa dứt.

 

Lại thấy thanh kiếm Yến An vừa hạ xuống lại một lần nữa kiên định giơ lên.

 

"A Kiều."

 

Đây là tên gọi thân mật của Trịnh Kiều trước khi được đặt tên chữ.

 

Trên đời này, người gọi y như vậy, chỉ có vị mẫu phi đã hương tiêu ngọc vẫn nhiều năm, vị ân sư đã nằm xuống mồ cùng vị sư huynh Yến An như huynh như cha luôn chăm sóc y. Khoảnh khắc nghe thấy cách gọi này, sắc mặt y dâng trào cảm xúc mãnh liệt đỏ bừng, rồi lại chợt tái nhợt.

 

"Đừng sợ." Yến An dùng giọng điệu thường ngày dỗ dành con gái.

 

"Chết không đáng sợ."

 

Mũi kiếm kề cận người sư đệ bị dồn vào đường cùng.

 

"Vi huynh phụ lòng phó thác lúc lâm chung của cha, không đưa đệ quay về chính đạo, khiến đệ đến nay vẫn khéo mồm khéo miệng, đùn đẩy lỗi lầm, đây là lỗi của vi huynh. Vi huynh vô năng, dạy bảo không đúng cách."

 

Giọng Yến An yếu ớt, trên người xuất hiện từng mảng máu lớn, dung mạo cũng nhanh chóng già đi, nhưng ra tay lại dứt khoát, không một chút do dự. Trong ánh mắt kinh ngạc biến sắc của Trịnh Kiều, thân kiếm lạnh lẽo đâm xuyên qua ngực y.

 

"Việc này là đã có lỗi với đệ!"

 

"Huynh đệ... Đến đường, tự tương tàn... không phải điều ta mong muốn, nhưng việc đã đến nước này —— vi huynh không thể để đệ ở lại nhân gian, làm hại thêm nhiều sinh linh vô tội, chồng chất thêm tội nghiệt!"

 

Trịnh Kiều căn bản không nghe hắn nói gì.

 

Chỉ hơi cúi đầu nhìn ngực bị đâm thủng.

 

Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ như trút được gánh nặng của Yến An: "Đợi xuống suối vàng, bất kể có bao nhiêu... oan hồn lệ quỷ tìm đệ báo thù, muốn trả nợ máu... vi huynh sẽ chắn cho đệ, lần này, lần này nhất định sẽ bảo vệ đệ chu toàn... đợi dương thế thái bình..."

 

"Huynh đệ... Chúng ta..."

 

"Lại đến nhân gian một chuyến..."

 

Lúc hấp hối, dường như nhìn thấy hai người thân mà hắn dù có kết cỏ ngậm vành đời đời kiếp kiếp cũng không thể bù đắp được một hai.

 

Yến An có tiếc nuối, tiếc nuối không được thấy phu nhân bạc đầu, tiếc nuối không được thấy con gái trưởng thành, lập gia đình, nhưng hắn cũng không hối hận.

 

Ít nhất lần này, có thể tránh được một trận sinh linh đồ thán.

 

Hắn sinh ra trong chiến hỏa loạn lạc, nếm đủ cay đắng loạn thế, cũng thấy nhiều bể dâu hợp tan.

 

Đây là món quà duy nhất hắn có thể tặng con gái.

 

Trịnh Kiều ngồi bệt xuống, cúi đầu.

 

Ngực trái bị một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua, dường như sinh cơ đang không ngừng tuôn ra khỏi thân thể này...

 

Ha ha, không nhìn lầm.

 

【Dường như】

 

Mãi đến khi sinh cơ của Yến An đứt đoạn, Trịnh Kiều nhẫn nhịn bấy lâu mới chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt dính đầy máu me hiện lên vẻ giễu cợt.

 

Không gian này do Yến An chống đỡ, theo hắn chết đi, ảo ảnh vốn đã lung lay cũng nhanh chóng mờ nhạt, cuối cùng...

 

Một trận tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng rõ ràng, là thị vệ, cung nga và nội thị hốt hoảng tìm Trịnh Kiều.

 

"Quốc chủ!"

 

"Quốc chủ!"

 

Trịnh Kiều giơ tay nhìn về phía nguồn âm thanh.

 

Một vùng ánh sáng đèn lồng mờ ảo đang tiến về phía y.

 

Do mất quá nhiều máu, ý thức của y cũng trở nên mơ hồ.

 

Nhưng theo văn tâm và quốc tỷ "Online", chút thương thế này vẫn chưa lấy được mạng y. Y điều động văn khí trong đan phủ, cố gắng tỏ ra không có gì đáng ngại, một tay đẩy Yến An ra.

 

Khi thân thể Yến An ngã xuống đất, y mới nhìn rõ bộ dạng hiện tại của vị sư huynh này —— Yến An lúc này già nua đến mức không còn ra hình dáng con người, dung nhan thanh tú ngày nào đã bị vô số nếp nhăn chùng xuống thay thế, thân hình còng xuống, gầy gò chỉ còn lại một bộ xương.

 

Thật khó có thể tưởng tượng, lão già này, người già đến mức sắp nằm xuống quan tài, lại chính là văn sĩ vô song từng nổi danh khắp nước Tân.

 

Trịnh Kiều cười khẩy một tiếng.

 

Giơ tay rút thanh kiếm đang cắm trên ngực ra.

 

Ném xuống gần thi thể Yến An.

 

Dưới ánh mắt kinh hoàng sợ hãi của mọi người trong hành cung, y lẩm bẩm vào không khí: "Sư huynh à, thiết nghĩ huynh vẫn chưa đi xa, hahaha... E rằng đến chết huynh cũng không ngờ tới —— sư đệ ta đây! Sư đệ bị ngàn người phỉ nhổ, vạn người chà đạp, không chỉ não sinh phản cốt, trời sinh đã là kẻ xấu, mà ngay cả trái tim này cũng phản... haha... hahaha..." Y cười như điên dại, hốc mắt đỏ ngầu.

 

Tiếng cười này rơi vào tai mọi người chẳng khác nào tiếng quỷ gào thét.

 

Nội thị, cung nga, thị vệ quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn y, mãi đến khi Trịnh Kiều cười đủ rồi, mới đưa tay áo lau đi những giọt lệ lăn dài trên khóe mắt. Thân hình y loạng choạng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, đây là một thiền điện hoang phế trong hành cung.

 

"Quốc, quốc chủ..."

 

Một nội thị lấy hết can đảm lên tiếng.

 

"Tên nghịch tặc dám hành thích ngài, nên xử trí thế nào?"

 

Không khí im lặng.

 

Mọi người nín thở chờ đợi chỉ thị của Trịnh Kiều, tiếng tim đập trong lồng ngực nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Bọn họ vậy mà lại để cho phản tặc, suýt chút nữa ám sát thành công ngay trước mắt mình, nếu bạo quân muốn thanh toán, thì tất cả mọi người trong hành cung đều phải mất đầu.

 

Chỉ có nhân cơ hội này bày tỏ lòng trung thành, mới có một tia hy vọng sống sót.

 

Chỉ trong vài nhịp thở, bọn họ vậy mà lại toát mồ hôi lạnh trong tiết trời mùa đông khắc nghiệt.

 

Cuối cùng ——

 

Nội thị nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Trịnh Kiều từ trên cao truyền xuống.

 

"Băm nhỏ, cho chó ăn."

 

Phản bội!

 

Nói toạc ra thì vẫn là phản bội!

 

Điều Trịnh Kiều không thể dung thứ nhất chính là sự phản bội!

 

"Phái người đi bắt vợ con, thân quyến của hắn."

 

Hắn biết Yến An xuống núi còn có ý đồ khác, cũng biết đạo văn sĩ vị sư huynh này đã viên mãn, tấm lòng kiên trì chính nghĩa tuyệt đối không phải là thứ tình nghĩa thế tục có thể lay chuyển được, đối phương là một kẻ tuẫn đạo triệt để, sớm muộn gì cũng sẽ chĩa lưỡi kiếm về phía mình.

 

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chuyện thực sự xảy ra, y vẫn không thể tha thứ cho sự phản bội hoàn toàn của Yến Hưng Ninh.

 

Kẻ phản bội y ——

 

Cũng nên đến nhìn xem làm như thế sẽ có kết cục gì!

 

Tên nội thị run rẩy đáp: "Vâng."

 

Trịnh Kiều một thân một mình, khoác trên người bộ y phục đỏ nhuốm máu, từng bước quay về tẩm cung. Chưa kịp định thần, y lại nhận được tin thứ hai —— vợ con Yến An mất tích, rất có thể đã trốn thoát trước nhờ sắp xếp của Yến An.

 

"Bọn họ trốn kiểu gì?"

 

Mọi nơi đều có người theo dõi nhất cử nhất động của gia đình Yến An.

 

Tên nội thị đến báo tin ấp úng.

 

"Nói!" Trịnh Kiều quát.

 

Cuối cùng, tên nội thị cũng nói ra sự thật.

 

Vợ con Yến An đường hoàng ra ngoài bằng lệnh bài của Trịnh Kiều. Bởi vì người hộ tống bọn họ là...

 

Tên nội thị không dám nói tiếp.

 

Trịnh Kiều đoán ra điều gì đó, sắc mặt từ trắng chuyển sang đen.

 

Cuối cùng, y "oẹ" một tiếng, nôn ra một ngụm máu đen.

 

Ha ha ha ha.

 

Một đêm, bị phản bội hai lần!

 

Một là sư huynh của y.

 

Một là "bản thân" mà y hết mực tin tưởng.

 

Văn tâm vốn đã hung bạo gần như hóa thành cuồng phong hủy diệt, đám thị vệ canh giữ cung điện nhìn nhau.

 

Trong mắt đều là kinh hãi.

 

Quốc chủ của bọn họ...

 

Càng điên rồi.

 

_________________

 

Nấm: Cơm hộp đã hâm nóng xong, còn có thêm đùi gà to nữa.

 

Yến An ở đây chắc chắn là kết cục bi thảm, có chút liên quan đến việc hoàn thành đạo văn sĩ của anh ta. Quan trọng nhất là, trước khi ám sát Trịnh Kiều, kỳ thực anh ta chỉ còn sống được vài tháng, nguyên nhân vì sao...

 

Văn sĩ thần bí là đại gia nạp tiền...

 

Yến Hưng Ninh thì khác, anh ta nạp mạng.

 

Tuy Yến Hưng Ninh đã hạ màn, nhưng Ô Hữu còn xuất hiện thêm vài chương nữa, cũng là mắt xích then chốt nhất trong toàn cục.

 

Lát sau cũng phát cho Ô Hữu một phần cơm hộp đùi gà.

Bình Luận (0)
Comment