Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 467

467

 

"Thật, thật sự chặt sao?"

 

Nội uyển hành cung, phòng chó mèo.

 

Vài nội thị hợp sức khiêng thi thể đã mất đi thân nhiệt đến đây. Trịnh Kiều tàn bạo, giết người như ngóe, nội thị trong hành cung thay đổi liên tục. Mấy người này đều còn trẻ, xuất thân nghèo khổ, vì miếng cơm manh áo mới phải tự thiến mình để hầu hạ người khác.

 

Bọn họ cũng từng nghe danh tiếng của Yến An.

 

Ban đầu căm hận kẻ này nối giáo cho giặc, nhưng nhìn khắp triều đình, lại chỉ thấy lác đác vài người thật lòng thật dạ mưu cầu phúc lợi vì thứ dân đen, mới biết là hiểu lầm. Nếu không có Yến tiên sinh dốc hết sức kiên trì, chỉ riêng hai năm tuyết tai đã khiến nhân gian thêm hàng vạn cô hồn.

 

Trong số bọn họ cũng có người gián tiếp nhận được ân huệ của Yến An, bảo bọn họ cầm đao chặt thi thể ân nhân thành tám mảnh cho lũ súc sinh hoang dã trong phòng chó mèo này ăn, thật sự là không đành lòng. Nhưng nếu không làm như vậy, nếu bị bạo quân biết bọn họ kháng lệnh, kết cục e rằng còn thảm khốc hơn Yến An gấp vạn lần. Trong lúc nhất thời, mọi người do dự bất định, vẻ mặt giằng xé, cũng không ai dám lên tiếng.

 

"Hay là... thiêu đi?"

 

Một người đột ngột đề nghị.

 

"Thiêu?"

 

Mọi người bị lời đề nghị này dọa cho sợ hãi.

 

Đây chính là nghiền xương thành tro!

 

Nội thị đang trực ở phòng chó mèo nhỏ giọng nói: "Chúng ta... chúng ta cứ nói lũ súc sinh này đã ăn no rồi, kén ăn, nhất thời không hứng thú với thịt người, chúng ta sợ thịt người thối rữa làm hỏng bụng các tiểu tổ tông, nên đã ném thịt người vào lò thiêu... thiêu thành tro cốt, còn hơn là vào bụng lũ súc sinh kia, vào ngũ cốc luân hồi chứ?"

 

Mọi người: "..."

 

Điều này dường như rất có lý, tuy rằng cả hai cách xử lý đều rất cực đoan, nhưng giữa hai điều xấu thì chọn điều nhẹ hơn.

 

Nếu thiêu thành tro cốt, còn có thể dùng xương thú để đối phó.

 

Nếu bạo quân có ngày nào đó nhớ ra muốn chơi đùa với tro cốt của sư huynh, bọn họ cũng dễ bề trả lời, rủi ro nhỏ hơn so với việc kháng lệnh, còn có thể an ủi lương tâm của mình. Suy nghĩ một lát, lần lượt có người đồng ý. Tuy nhiên, việc này phải làm kín đáo một chút.

 

Những nội thị này là tầng lớp thấp hèn nhất trong hành cung, không ai để ý đến bọn họ làm gì, việc Trịnh Kiều bị ám sát đã khiến cả hành cung hỗn loạn suốt đêm, lại để bọn họ thừa cơ hội làm xong việc này. Nếu không phải lo lắng rước họa vào thân, bọn họ còn muốn lập bài vị "Yến công chi vị". Trời dần sáng, hành cung cũng không phải thùng sắt, tin tức nhanh chóng mọc cánh bay đến từng nhà.

 

Phản ứng của những người nghe được tin tức không giống nhau.

 

Có người thờ ơ, có người đau lòng, có người cười nhạo, có người giễu cợt, cũng có người thỏ chết cáo buồn, cảm khái sâu sắc thế đạo đen tối, nảy sinh ý định treo ấn từ quan, về ở ẩn nơi núi rừng. Bất kể là tâm trạng nào, nỗi sợ hãi của bọn họ đối với Trịnh Kiều đều lên đến đỉnh điểm.

 

Y thật tàn nhẫn!

 

Quá tàn nhẫn!

 

Đến cả sư huynh đối xử chân thành với y như vậy cũng bị hành vi bạo ngược của y bức đến mức hành thích. Yến An phản bội quả thực sai, nhưng đối với Trịnh Kiều cũng coi như là tận tình tận nghĩa, cho dù nể tình tình nghĩa đồng môn ngày xưa, cũng nên giữ lại cho người ta một toàn thây. Vậy mà, vậy mà lại sai người chặt xác cho chó ăn!

 

Bạo chúa như vậy, chi bằng sớm rời đi.

 

Chỉ trong vòng ba bốn ngày, tin tức đã truyền đến biên giới Càn Châu.

 

Nói là biên giới cũng không đúng.

 

Thực sự muốn ra khỏi Càn Châu còn phải mất nửa ngày đường.

 

Một nhà ba người lấm lem bụi đất đang ngồi nghỉ chân ở quán trà ven đường. Người phụ nữ đầu cài trâm gỗ, mặc váy vải thô, dáng vẻ tiều tụy yếu ớt, sắc mặt vàng vọt, vừa nhìn liền biết là mới khỏi bệnh nặng hoặc đang mắc bệnh nặng. Thiếu niên bên cạnh cũng đầu bù tóc rối, bộ quần áo vải gai vá víu đến mấy chục chỗ, cả người tỏa ra mùi hôi khó tả. Trong ba người, chỉ có bé gái kia là được ăn mặc sạch sẽ, tươm tất.

 

"Mẹ, người ăn chút gì đi..."

 

Bé gái ngẩng đầu nhìn người phụ nữ.

 

Thiếu niên nói: "Mẹ muội giờ không có khẩu vị, muội ăn nhiều một chút, đừng đến giữa đường lại kêu đói, lúc đó sẽ khó xử lý."

 

Nói rồi hắn xé một miếng bánh nhỏ.

 

Bẻ ra mới phát hiện bên trong bánh lại có thịt băm.

 

Thiếu niên giật mình.

 

Hắn gọi bánh nhân rau mà.

 

Ngẩng đầu nhìn chưởng quỹ quán trà, đối phương cười chất phác, thiếu niên lập tức hiểu ra. Có chút bất đắc dĩ, hắn thu lại miếng bánh đã đưa ra, một miếng bỏ vào miệng, đứng dậy lại gọi thêm một cái bánh khác với chưởng quỹ. Chưởng quỹ nói: "Không phải cho cậu."

 

Ông ta thấy bé gái kia trông rất đáng yêu, lại thấy dáng vẻ của người phụ nữ và thiếu niên, nhất thời động lòng trắc ẩn nên đã đổi cho bọn họ một cái bánh khác.

 

Thiếu niên nhỏ giọng giải thích: "Lòng tốt của chưởng quỹ, bọn ta xin nhận. Có điều mấy hôm trước đứa nhỏ vừa mới mất cha..."

 

Chưởng quỹ nghe vậy mới biết mình đã dùng hảo tâm làm việc xấu, liền thở dài: "Ôi, đáng thương, trông còn nhỏ như vậy..."

 

Thời buổi này, một gia đình mất đi người đàn ông trụ cột, những ngày tháng vốn đã khó khăn lại càng thêm khó khăn.

 

Chưởng quỹ vội vàng sai người đổi lấy hai cái bánh chay.

 

Thiếu niên vội vàng cảm ơn.

 

Lúc này, bên ngoài quán trà vang lên tiếng vó ngựa.

 

Hai người đàn ông ăn mặc như sai dịch đi tới.

 

Thiếu niên nhìn thấy suýt nữa thì ném cả bánh đi.

 

Suýt nữa thì không nhịn được, cúi đầu tránh đường hai tên sai dịch. Xuất thân từ chốn bình dân, dù đã trải qua một hai năm sống trong nhung lụa, nhưng một số thói quen ăn sâu vào tận xương tủy rất khó sửa đổi. Hắn diễn vai một thường dân sợ hãi sai dịch đến mức không chút sơ hở, sau đó thản nhiên trở lại chỗ ngồi, bẻ bánh chay thành từng miếng nhỏ, ngâm mềm rồi đút cho bé gái ăn.

 

Vì quán trà làm ăn khá tốt, chỗ ngồi khan hiếm, hai tên sai dịch được sắp xếp ngồi cạnh bọn họ, khiến trái tim thiếu niên thót lên. Nhưng rất nhanh, sự chú ý của hắn đã bị cuộc trò chuyện của hai người kia thu hút, bọn họ nhắc đến "Yến An".

 

"Tên bạo chúa kia thật sự càng ngày càng tàn nhẫn..." Tên sai dịch cao khều uống cạn một bát nước vỏ quýt nóng hổi.

 

"...Đúng vậy, quả thực không phải người, đáng đời hắn chúng bạn xa lánh... Câu này nói như vậy đúng không? Đáng đời hắn!" Tên sai dịch lùn tịt phụ họa, "...Thậm chí còn không chừa cho người ta một cái xác toàn thây. Đây là việc người làm sao? Nghe nói họ Yến trước kia là văn sĩ vô song của nước Tân, bây giờ lại rơi vào kết cục... chậc chậc chậc, gặp phải một sư đệ như vậy, đúng là xui xẻo tám đời!"

 

"Haiz, nghe nói còn bị chặt ra cho chó ăn..."

 

"Vợ con hắn hình như đã trốn thoát?"

 

"Nghe nói là vậy. Haiz, nếu bị bắt thì thảm rồi... Với tính cách của vị kia, không biết sẽ làm nhục bọn họ như thế nào."

 

Thiếu niên nghe mà lạnh toát cả người.

 

Không phải vì nghe tin Yến An chết, mà là lo lắng hai người bên cạnh sẽ đột nhiên bại lộ thân phận...

 

Kết quả là——

 

Người phụ nữ chỉ khựng động tác rót trà.

 

Có điều khi cúi đầu sát vào bát sành, có giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống bát, nước trà vào miệng có vị đắng chát vô cùng.

 

Bé gái thì ngây thơ, không hiểu người bên cạnh nói gì.

 

"A huynh, sao vậy?"

 

Bé gái khó hiểu nhìn hắn, chờ được đút cho ăn.

 

Thiếu niên hoàn hồn, nhỏ giọng nói: "Không có gì."

 

Hắn ngồi như ngồi đống lửa, đợi đến khi ăn uống xong xuôi, ba người mới đứng dậy, mua thêm một ít lương khô để ăn dọc đường. Theo lời người phụ nữ, hắn đổi chiếc xe ngựa ban đầu lấy chiếc xe lừa gỗ cũ nát của một lão nông trong thôn, dựng một cái lều cực kỳ đơn sơ để che mưa che nắng. Mặc dù xóc nảy, nhưng nhờ lớp ngụy trang này, bọn họ tránh được không ít lục soát dọc đường.

 

Tạm thời vẫn coi như an toàn.

 

Đợi đến khi rời xa quán trà, thiếu niên mới nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào cố kìm nén của người phụ nữ phía sau, bi thương như chim nhạn lẻ bóng mất đi bạn đời. Một lúc lâu sau, khi tiếng khóc nhỏ dần, thiếu niên mới hỏi: "Phu nhân, tiếp theo chúng ta đi đâu? Chuyện của Yến tiên sinh đã truyền đến đây, chắc hẳn những kẻ truy sát chúng ta cũng đang trên đường rồi, ba người chúng ta không ai biết võ công, nếu bị bắt, e rằng sẽ không còn một ai sống sót..."

 

Vừa dứt lời, hắn nghe thấy tiếng vó ngựa chết người.

 

Không thể nào——

 

Vừa nói cái gì thì cái đó đến?

 

Trái tim thiếu niên như nhảy lên tận cổ họng.

Bình Luận (0)
Comment