Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 505

505

 

Cơn phẫn nộ khiến Thẩm Đường vò nát chiếc túi tiền trống rỗng trong tay.

 

Cái nóng bốc lên làm đầu óc cô ong ong.

 

"Đừng giận, đừng giận——"

 

"Ốm đau chẳng ai thay——"

 

"Thế giới tươi đẹp thế này, ta lại nóng nảy như vậy, không tốt, không tốt chút nào——Hít sâu, thở ra, một, hai, ba——"

 

Thẩm Đường không ngừng lẩm bẩm, đồng thời nhắm mắt hít sâu, để không khí lạnh lẽo tràn vào lồng ngực, hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý.

 

Cứ như vậy lặp đi lặp lại mười mấy lần.

 

Dựa vào ý chí ngoan cường đáng kinh ngạc, cuối cùng cô cũng đè nén được chút xúc động muốn hét lên 【Ta mượn sức gió, muốn bay lên trời.】.

 

Làm gì chứ?

 

Bay về ấn Khang Quý Thọ xuống đánh cho một trận tơi bời.

 

Cô có một dự cảm chẳng lành—— Có một thuộc hạ như vậy, chỉ cần anh ta còn sống một ngày, cả đời này cô đừng hòng phát tài!

 

"Chủ, chủ công?"

 

Bên tai vang lên giọng nói đầy do dự của Khương Thắng.

 

Thẩm Đường nhạy bén đến mức nào?

 

Lập tức nghe ra điều bất thường.

 

Trong lòng không khỏi lẩm bẩm, chẳng lẽ, chẳng lẽ mình đang tức giận đến mức nói ra hết những lời trong lòng rồi?

 

Vậy thì oan uổng quá.

 

Cô nói đánh Khang Quý Thọ thật ra chỉ là nói cho sướng miệng, để trút giận thôi. Xét cho cùng, so với việc làm một kẻ nghèo kiết xác, cô thà làm một kẻ xui xẻo. Thật sự bảo cô làm gì Khang Thời, đừng nói làm gì, ngay cả nói nặng lời cô cũng không nỡ.

 

Thẩm Đường vuốt lại mái tóc dính đầy mồ hôi, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Tiên Đăng, làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như thế?"

 

Khương Thắng: "..."

 

Mãi một lúc không biết nên bắt đầu từ đâu.

 

Bởi vì ánh mắt của Khương Thắng thật sự rất kỳ lạ, điểm nhìn rơi xuống chỗ kỳ quái không nói, ánh mắt nhìn cô còn mang o vài phần dò xét và nghi hoặc kỳ quặc. Thẩm Đường bị Khương Thắng nhìn chằm chằm đến mức cả người khó chịu, nhớ tới nội dung tiếng lòng của mình, càng thêm chột dạ.

 

"Tiên Đăng?"

 

Khương Thắng nhìn chăm chú ba hơi thở, cuối cùng xác định giọng nói của chủ công mình phát ra từ đám sương mù đen hình người trước mắt.

 

Ông trầm mặc.

 

Linh khí thiên địa, chủng loại phức tạp.

 

Vận khí cũng là một loại khí.

 

Đạo văn sĩ của Khương Thắng là 【Xem Khí】, có thể dễ dàng nhìn thấy vận thế của một người. Ông đã từng thấy người xui xẻo, nhưng chưa từng thấy vận xui lại mọc trên người một người. Người bình thường bị dây dưa như vậy, sớm đã chết ngay tại chỗ rồi, chủ công nhà mình vẫn còn kiên cường.

 

Vận xui thường đi kèm với tử khí.

 

Nhưng chủ công nhà mình không có.

 

Điều này chứng tỏ nguồn gốc của vận xui này rất kỳ lạ.

 

Không trí mạng, nhưng sẽ rất xui xẻo.

 

Cố Trì cũng thu lại nụ cười nơi khóe môi, nhận ra điều bất thường, bèn hỏi dồn: "Tiên Đăng, ngài thấy gì sao?"

 

Khương Thắng cân nhắc nói: "Chủ công hai ngày nay vận thế sẽ rất thấp, ăn cơm đi đường cẩn thận một chút, tuy không nguy hiểm đến tính mạng..."

 

Nhưng tần suất nhiều quá cũng ảnh hưởng đến tâm lý.

 

Cố Trì nghi ngờ: "... Là Khang Quý Thọ?"

 

Thẩm Đường siết chặt tay: "Chính là Khang Quý Thọ!"

 

Khương Thắng: "..."

 

Thẩm Đường bi phẫn nói: "Huynh ấy lừa ta, huynh ấy 'Hại mệnh' ta thì thôi đi, sao còn 'mưu tài' nữa? Một chút văn đức cũng không có!"

 

Khương Thắng: "..."

 

Trọng điểm của chủ công nhà mình hình như lệch rồi.

 

Cố Trì hỏi: "Bao lâu thì có thể khôi phục?"

 

Khương Thắng bấm đốt ngón tay tính toán, kết hợp với đạo văn sĩ đưa ra đáp án: "Ngắn thì hai ba ngày, dài thì bảy tám ngày."

 

Vừa dứt lời, đám mây đen xui xẻo hình người... à không, chủ công nhà mình bỗng nhiên ngã về phía trước, Khương Thắng và Cố Trì đều đưa tay ra đỡ. Vì Cố Trì đứng gần hơn, tay lại dài, cuối cùng đã đỡ được cô. Anh ta còn không quên trêu chọc một câu.

 

"Chủ công bộ bị đả kích rồi sao?"

 

Khương Thắng nắm lấy mạch cổ tay Thẩm Đường.

 

Một lúc sau mới buông ra: "Là tức giận công tâm."

 

Hết giận thì sẽ ổn thôi.

 

Đúng như lời ông nói, Thẩm Đường không lâu sau liền tỉnh lại, nhưng vừa tỉnh dậy hai người liền phát hiện có gì đó không đúng. Chỉ thấy chủ công nhà mình im lặng đứng dậy, nhìn quanh trái phải, cứ như không nhìn thấy Khương Thắng và Cố Trì, cứ thế đi thẳng về phía Mô-tơ.

 

Xoay người lên lưng Mô-tơ.

 

Nắm lấy dây cương, hai ngón tay làm động tác niết.

 

Hình như muốn ném thứ gì đó vào cổ Mô-tơ.

 

Cố Trì và Khương Thắng theo bản năng nín thở, nhìn nhau, đều lo lắng chủ công có phải bị lửa giận che mờ tâm trí hay không. Ngay khi hai người định đi tìm y sư, chủ công liền giật dây cương, Mô-tơ ngoan ngoãn bước đi một vòng.

 

Thẩm Đường tỏ vẻ hoang mang.

 

Hai hàng lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt mờ mịt.

 

Một khuôn mặt mang vẻ "Có vẻ như thiếu cái gì đó".

 

Rồi——

 

"Ba của ba gọi là gì?"

 

"Ba của ba gọi là ông nội."

 

"Mẹ của ba gọi là gì?"

 

"Mẹ của ba gọi là..."

 

Từ câu "Ba của ba gọi là gì?", tự động phát ra âm thanh, mãi đến câu "Chị em của mẹ gọi là gì?", lại làm một động tác bỏ tiền xu, nghe một lượt "Makka Pakka, Upsy Daisy, Igglepiggle, Tombliboo*"...

 

_ Là những nhân vật trong Trong khu vườn đêm, là một bộ phim truyền hình dành cho trẻ em mầm non của Anh, chắc là chương trình trẻ em Trung xem nhiều, như hồi đó tui xem Cuộc phiêu lưu của Dora.

 

Thẩm Đường ngồi trên lưng Mô-tơ, vẻ mặt nghiêm túc lắc lư hồi lâu. Cuối cùng, cô mới cảm thấy thỏa mãn.

 

————————

 

Thẩm Đường cảm thấy mình đã ngủ một giấc no nê, tinh thần sảng khoái.

 

Lúc tỉnh dậy, hai khuôn mặt phóng đại ngay trước mắt.

 

Cô không hề có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại còn bình tĩnh chớp mắt, trừng mắt nhìn lại: "Hai người làm gì thế?"

 

Cố Trì nhíu mày: "Ba của ba gọi là gì?"

 

Thẩm Đường ngẩn người: "Ông nội?"

 

Cố Trì chiếm được của hời.

 

Vẻ mặt Khương Thắng nghiêm trọng hỏi: "Makapaka là ai?"

 

Thẩm Đường khựng lại, ánh mắt đảo đi: "Ta làm sao biết được?"

 

Cố Trì: "Hôm qua em đốt trường... Thầy đánh em gần chết... ớ... ơ...?"

 

_Câu gốc là: Mặt trời chiếu trên cao, tôi đi đánh bom trường.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Một tay đẩy hai kẻ đầu óc đột nhiên có vấn đề này ra.

 

"Hai người bình thường lại đi!"

 

Debuff của Khang Quý Thọ còn lây lan qua đường hô hấp à?

 

Thấy vẻ mặt Thẩm Đường bình thường, hai người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Theo lời kể của Cố Trì, Thẩm Đường mới biết được nửa canh giờ mà cô tưởng mình đang ngủ đã xảy ra chuyện gì —— bản thân bỏ tiền ngồi ngựa bập bênh, ôm Mô-tơ hát say sưa bài hát thiếu nhi.

 

"...Không, không phải, sao ta không có ấn tượng gì hết?" Thẩm Đường càng nghe càng muốn che mặt. Bản thân cũng không uống rượu đến mức mất trí nhớ, không thể nào bị ai đó chiếm đoạt thân xác được chứ? Tuy nhiên, những hành động đó nghe thật sự giống như đang say xỉn, "Y sư đã đến chưa?"

 

Cố Trì đáp: "Đã đến rồi, chủ công mạnh khỏe."

 

Thẩm Đường mím môi, lý trí chiếm ưu thế.

 

Nghiêm nghị nói: "Việc này phải điều tra cho rõ."

 

Khương Thắng và Cố Trì gật đầu.

 

Tình trạng của chủ công phải được đặc biệt coi trọng, y sư nói chủ công khỏe như trâu, vậy thì chứng tỏ vấn đề nằm ở đầu óc cô. Não bộ lại là bộ phận bí ẩn dễ tổn thương nhất trong cơ thể, nếu không làm rõ thì làm sao yên tâm được? Thẩm Đường càng nghĩ sắc mặt càng trầm xuống: "Có ai biết không?"

 

Cố Trì đáp: "Chỉ có Trì và Tiên Đăng."

 

Ngay cả y sư cũng không được cho biết nguyên nhân thực sự.

 

Thẩm Đường thở phào nhẹ nhõm: "Chúng ta hiện vẫn còn ở trong địa phận Thập Ô, chuyện vương đô bị hủy hoại lớn như vậy, phía Thập Ô chắc chắn sẽ lùng sục khắp nơi. Chúng ta càng phải cẩn thận. Chuyện của ta tạm thời gác lại, đợi về quận Lũng Vũ rồi xử lý."

 

Cô dừng lại một chút, nghiêm túc dặn dò hai người, cái dáng vẻ nghiêm trọng như đang dặn dò hậu sự: "Nếu... ta có mệnh hệ gì, mong Vọng Triều và Tiên Đăng nể tình xưa, đưa những binh mã này bình an trở về cố hương."

 

Cố Trì và Khương Thắng cũng bị dáng vẻ này của cô dọa sợ.

 

Cố Trì nghiêm nghị nói: "Chủ công!"

 

"Đừng nói bậy!"

 

Thẩm Đường gãi đầu, cũng không tiện nói gì thêm, giả vờ cười nói: "Ây, ta chỉ nói vậy thôi mà. Nghĩ đến điều xấu nhất thì tình hình mới không quá tệ. Ta lúc trước... bộ dạng đó, nhìn kiểu gì cũng không bình thường... hơi ngốc..."

 

Nếu không phải say rượu làm loạn thì chính là nhục chết rồi.

 

Ba người mang tâm sự nặng trĩu.

 

Trong đó, Thẩm Đường là người nặng nề nhất.

 

Mấy ngày liền uống nước bị sặc, đi đường dẫm phải hố, trời giáng phân chim... những chuyện xui xẻo tương tự, đều không khiến cô bận tâm nhiều. Chỉ đáng thương cho cái ô cô mở ra, mặt ô bị phân chim tàn phá khắp nơi, mấy con chim chết tiệt này cố ý đúng không?

 

Haizz——

 

Vẻ mặt Thẩm Đường tang thương.

 

"Vọng Triều, kiếp trước ta chắc là thần tiên."

 

Cố Trì thậm chí còn không thèm liếc nhìn.

 

Thẩm Đường: "Bị đày xuống trần gian làm oan chủng."

Bình Luận (0)
Comment