506
Cố Trì bị chọc cười: "Oan chủng?"
Thẩm Đường u ám nói: "Còn là đại oan chủng nữa."
_Oan chủng: Nhân vật bị chịu bất công rất lớn và tích tụ nhiều oán khí; cũng có nghĩa khác là một nhân vật khá "ngốc" khi bỏ công sức ra làm một việc gì đó không đem lại lợi ích cho bản thân mà để người khác hưởng lợi.
Cố Trì nhìn chủ công nhà mình mặt ủ mày ê, không nhịn được trêu chọc: "Nếu vậy, thần tiên hạ phàm làm gì?"
Thẩm Đường nghiến răng nghiến lợi: "Đến độ kiếp!"
"Các huynh, từng người một đều là kiếp nạn đến đòi nợ!"
Thiên hạ biết bao nhiêu văn sĩ văn tâm bình thường?
Kỳ khôi có bao nhiêu?
Tại sao bên cạnh cô toàn những kẻ kỳ khôi?
Nếu nói đây không phải là số mệnh, cô không tin!
Cố Trì á khẩu không trả lời được.
Ngồi trên lưng ngựa, anh ta nhún vai không có hình tượng chút nào: "Nếu là đến đòi nợ, chắc chắn không bao gồm Trì."
Anh ta chính là ống loa, là hoa giải ngữ của chủ công.
Bất cứ điều gì chủ công không tiện nói, không thể nói, đều do anh ta nói ra, tiếng xấu anh ta gánh, tiếng tốt đều dành cho chủ công. So với những đồng liêu khác, anh ta quả thực là chiếc áo bông giữ ấm mùa đông, là chén trà giải khát mát lạnh mùa hè.
Khóe miệng Thẩm Đường giật giật, không nhịn được xỉa xói: "... Vọng Triều, ta chỉ nói huynh béo thôi, huynh đã thở gấp rồi?"
Chẳng hài hước chút nào.
Hiện tại cô cần được xả giận giải tỏa nỗi buồn bực.
Cố Trì thì hay rồi, trực tiếp tự dát vàng lên mặt mình.
"Các huynh đều một chín một mười..." Thẩm Đường lẩm bẩm, rồi lại lên giọng đầy hy vọng: "Lần này trở về, tình hình biên giới quận Lũng Vũ chắc sẽ yên ổn vài năm. Nhân cơ hội này, an dân cho tốt, rồi chiêu mộ thêm người."
Hiện tại số người này hơi thiếu thốn.
"Chiêu hiền nạp sĩ?"
"Tiểu quan lại năng lực không cần quá cao là được... Năng lực quá tốt, chút của cải này của ta cũng không giữ được người. Tuy nhiên —— nếu Vọng Triều có người thích hợp, ta cũng có thể cố gắng tranh thủ. Biết đâu con rùa lại vừa mắt hạt đậu xanh..."
Cố Trì: "..."
Ai là rùa, ai là đậu xanh?
Lúc này, Khương Thắng tham gia cuộc trò chuyện.
Ông nói với Thẩm Đường một sự thật rất phũ phàng: "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Vọng Triều là nhân vật như thế nào, những người hợp cạ và kết giao bạn bè với cậu ta, phần lớn cũng là cùng một loại người. Chủ công không muốn thêm một 'kiếp' vào 'độ kiếp', nên tránh xa ra."
Thẩm Đường: "..."
Cô lặng lẽ nhìn Khương Thắng.
Khương Thắng tiếp xúc với Thẩm Đường lâu ngày cũng biết cô không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần chính sự làm tốt, bình thường không cần câu nệ thân phận chủ thần, thậm chí có thể nói đùa. Ông bèn nói: "Chủ công đừng nhìn Thắng như vậy... Bạn bè của Thắng tuy không đến mức trở thành 'kiếp nạn' của chủ công, nhưng đối với Kỳ Nguyên Lương thì khó nói... Để tránh tranh chấp, vẫn nên tránh mặt thì hơn."
Hiện tại quan hệ của ông với Kỳ Thiện rất vi diệu.
Sẽ không chủ động trêu chọc, nhưng nếu đối phương gặp xui xẻo, ông cũng không ngại rót một thùng nước nóng sôi sùng sục, giẫm lên hai chân.
Thẩm Đường: "... Ta biết rồi."
Căn bản không trông mong gì vào đám người chuyên hại chủ công này.
Hành quân ngày thứ tám, rốt cuộc Khương Thắng cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ của chủ công nhà mình, điều này chứng tỏ vận đen đã tan, rốt cuộc cô có thể uống nước thoải mái, đi đường không cần che ô. Có điều, hiện tại cô không thể cầm tiền——
Bất kỳ khoản tiền nào thuộc về cô đều sẽ biến mất.
Thẩm Đường: "..."
Cô thức cả đêm viết "Kế hoạch một vạn cách bóc lột Khang Quý Thọ", chỉ chờ trở về ải Vĩnh Cố sẽ thực hiện.
Đối với việc này, Cố Trì và Khương Thắng cũng đành bó tay. May mắn là cô không ngất xỉu vô cớ, cũng không làm ra chuyện xấu hổ như cưỡi ngựa bập bênh hát nhạc thiếu nhi giữa đám đông. Điều này khiến tâm trạng Thẩm Đường khá hơn, không đến nỗi cả ngày thối mặt.
Ban đầu tưởng rằng đường về gian nan hơn lúc đến, cần phải lẩn trốn tránh né truy sát —— chuyện náo loạn vương đô Thập Ô lớn như vậy, phía Thập Ô không có động tĩnh mới là lạ —— nhưng kỳ quái là, phía Thập Ô thật sự im hơi lặng tiếng, khiến người ta nghi ngờ.
Cách ải Vĩnh Cố chỉ còn mười ngày đường, trinh sát phái đi đã bắt được một kẻ hành tung quỷ dị. Người này trông tiều tụy, nhưng lại mặc trang phục binh lính Thập Ô, vì cẩn thận nên đã bắt giữ, sau một hồi tra hỏi mới biết được chuyện xảy ra ở ải Vĩnh Cố.
"Phụt—— khụ khụ khụ——" Thẩm Đường bị nước chưa kịp trôi xuống cổ họng làm sặc, nhưng cô không kịp lau vết nước, vội vàng hỏi: "Vọng Triều, hắn nói tình hình chiến sự ở ải Vĩnh Cố thế nào?"
Tai cô không nghe nhầm chứ?
Cố Trì nói: "Chủ công không nghe nhầm, đúng là ải Vĩnh Cố đã chém được hơn bốn vạn quân Thập Ô, đại thắng!"
Thẩm Đường: "..."
Không chỉ Thẩm Đường kinh ngạc, Cố Trì và Khương Thắng cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi. Mặc dù rất tin tưởng đồng đội, nhưng trận chiến giữ ải này không được lạc quan. Lạc quan nhất cũng chỉ là có thể giữ được, nhưng tổn thất nặng nề, chưa bao giờ nghĩ đến khả năng đại thắng!
Khương Thắng ban đầu còn tưởng là có viện binh.
Sau một hồi tra hỏi mới biết là không có.
Hơn nữa, trận đại thắng này còn kịch tính.
Quân Thập Ô và binh mã ải Vĩnh Cố đối đầu, lá chắn biên giới bị phá, thời khắc mấu chốt thứ này lại dựng lên.
Tình thế từ đó bắt đầu xoay chuyển.
Ải Vĩnh Cố dựa vào võ giả võ đảm và văn sĩ văn tâm nên hơi chiếm ưu thế, nhưng vẫn chưa đủ để khiến Thập Ô bị thương nặng. Điều thực sự tạo nên khác biệt là lúc Thập Ô gõ chiêng thu quân. Quân ải Vĩnh Cố thừa dịp quân Thập Ô rút lui, đội hình chưa ổn định, đột nhiên phát lực. Truy kích mười dặm, hung hãn vô cùng!
Quân Thập Ô trong lúc hoảng loạn chỉ lo chạy trốn.
Càng như vậy càng không thể tập hợp lại, đội hình tản mát.
Cuối cùng bị đánh cho tan tác.
Đại vương Thập Ô thấy vậy, tức đến suýt ngất, vất vả lắm mới chỉnh đốn lại quân mã, chuẩn bị nghỉ ngơi vài ngày rồi tấn công tiếp, nào ngờ đúng lúc này lại nhận được hung tin vương đô bị tập kích thành đống đổ nát. Trùng hợp ải Vĩnh Cố có một vị võ tướng gan dạ thừa đêm tập kích, lại nắm bắt được thời cơ. Quân Thập Ô vốn đã sa sút tinh thần, sau một loạt hành động này thì còn tâm trạng nào công thành nữa?
Chỉ đành rút quân trong thảm bại, nhanh chóng quay về vương đô.
Tên lính bị bắt này là lính đào ngũ.
Hắn lo lắng bị xử theo quân pháp, nên thừa dịp không ai để ý liền bỏ trốn, kết quả lại rơi vào tay Thẩm Đường.
Thẩm Đường trố mắt: "Ải Vĩnh Cố lợi hại vậy khi nào?"
Cô tin tưởng năng lực của bọn người Chử Diệu, cũng tin tưởng tướng quân Chử Kiệt trấn giữ ải Vĩnh Cố mười mấy năm, kinh nghiệm tác chiến phong phú, nắm bắt thời cơ cũng rất chuẩn xác, hễ có cơ hội là có thể mở rộng chiến quả —— nhưng lợi hại đến mức này, quả thật nằm ngoài dự đoán.
"Hơn nữa... binh mã của ta thiếu hụt nghiêm trọng, truy kích tàn binh có nguy hiểm rất lớn, còn việc tập kích ban đêm..."
Tính khả thi lại càng nhỏ hơn.
Kết quả này nghe như chuyện hoang đường.
Thẩm Đường còn lo lắng mình sẽ phải đối mặt với một vùng đất tan hoang, mười nhà chín trống. Nghĩ đến đây, bỗng cảm thấy vận xui mấy hôm trước đều đáng giá. Cô xui xẻo một chút cũng không sao, phiền lòng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dân chúng quận Lũng Vũ, biết bao nhiêu sinh mạng lại thực sự sống sót!
Sao lại không đáng giá?
Cô không khỏi thầm nói một câu "Khang Quý Thọ làm tốt lắm"!
Ngay cả kế hoạch bóc lột anh ta cũng bị gác lại.
Cố Trì: "..."
Là ai ghen tị, anh ta không nói.
Biết Thập Ô đại loạn, căn bản không rảnh quan tâm đến phe mình, Thẩm Đường thay đổi cách hành quân thận trọng ngày ẩn đêm hiện trước đây, trực tiếp tăng tốc, rút ngắn mười ngày đường xuống còn sáu ngày.
Cùng với ải Vĩnh Cố dần hiện ra trên đường chân trời, nụ cười trên mặt Thẩm Đường càng thêm rạng rỡ, lòng như lửa đốt, chỉ hận không thể thu đất thành gang tấc!
"Thẩm Đường ta trở về rồi!"
Mấy người Chử Diệu nhận được tin tức trước nửa ngày, đã sớm chờ sẵn.
Tuân Trinh còn đặc biệt tắm rửa, chải chuốt một phen, tinh thần phấn chấn.
Sau đó——
Ông nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc: "Tiên Đăng?"
Lại nhìn sang Lâm Phong dường như trông thô ráp hơn trước rất nhiều.
Kinh ngạc nói: "Vị tiểu hữu này, lại là người dưới trướng Thẩm quân sao?"
Khương Thắng cũng ngạc nhiên nhìn Tuân Trinh: "Hàm Chương?"
Ngay sau đó, trong lòng ông chợt thình thịch.
Chờ đã——
Tuân Hàm Chương đã gặp Kỳ Nguyên Lương chưa?