507
Mấy người có mặt ở đây, người nào cũng bụng dạ khó lường.
Thẩm Đường vốn định cho Chử Diệu một cái ôm thật chặt, trời biết dạo này cô đã chịu bao nhiêu khổ cực, bọn người Chử Diệu lại phải trải qua bao nhiêu gian nan, nhưng vừa nhìn thấy bên cạnh Chử Diệu có một gương mặt xa lạ, liền nhịn xuống, đưa mắt tò mò nhìn sang.
"Tiên Đăng quen biết vị tiên sinh này sao?"
Khương Thắng nhịn khóe miệng giật giật không để lộ ra ngoài.
Hay lắm, những điều bí ẩn gần đây đều được sáng tỏ.
Ông đã liệu trước được Tuân Trinh có thể lảng vảng gần đây, mơ hồ đoán được khác thường gần đây của chủ công có liên quan đến ông ta, có điều không có bằng chứng. Giờ người thật việc thật đứng trước mặt, cũng không thể tiếp tục tự lừa mình dối người. Ông hàm hồ đáp: "Ừm."
Thẩm Đường lại hỏi: "Bạn bè?"
"Ừm, Hàm Chương họ Tuân tên Trinh, lần trước gặp mặt đã là rất lâu rồi... Không ngờ lại gặp ở đây."
Kỳ Nguyên Lương có phải đang lạnh sống lưng rồi không?
Lúc này Thẩm Đường vẫn còn mơ mơ màng màng, không biết đã xảy ra chuyện gì, nụ cười nhiệt tình rạng rỡ: "'Tha hương gặp cố tri' chính là một trong bốn niềm vui lớn của đời người. Có thể gặp nhau ở đây chứng tỏ duyên phận rất sâu, Tuân tiên sinh không ngại ở lại hàn xá hai ngày chứ?"
Tuân Trinh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, không tỏ ra quá ngạc nhiên tuổi tác của Thẩm Đường. Nghe cô mở lời mời, liền thuận thế chắp tay thi lễ, mỉm cười đáp: "Đã là Thẩm quân mời, Trinh xin mạn phép quấy rầy."
Chử Kiệt chẳng buồn giữ ý tứ cho "Văn nhân thận trọng".
Hắn nói thẳng: "Quấy rầy gì chứ, lần này nếu không có Hàm Chương hết lòng giúp đỡ, Thẩm quân trở về còn chưa biết sẽ thấy cảnh tượng gì. Hôm nay ta mạn phép làm chủ đãi khách, mở tiệc chiêu đãi Thẩm quân, mọi người cứ uống không say không về."
Mọi người đều biết rõ, nếu Thẩm Đường không mở lời giữ Tuân Trinh lại, bọn người Chử Diệu cũng sẽ nói ra công lao của Tuân Trinh trước mặt mọi người. Chẳng qua cô đã mở lời, vì phép lịch sự, sự thật sẽ phải đợi đến những dịp chính thức, ví dụ như tiệc mừng công, tiệc tiếp đón.
Ai ngờ Chử Kiệt lại nói thẳng ra.
Thẩm Đường lộ vẻ bất ngờ.
Nếu vậy, Tuân Trinh chính là ân nhân lớn.
Lập tức không chút do dự hành đại lễ: "Kính xin tiên sinh nhận của ta một bái. Vừa rồi là ta mạo phạm, tiếp đón tiên sinh không được chu đáo."
Tuân Trinh thấy cô chân thành, phản ứng cũng nhanh, vội vàng đỡ Thẩm Đường dậy: "Thẩm quân không được, không đáng nhận đại lễ như vậy."
Thẩm Đường không thuận theo lực đỡ của ông đứng dậy, ngược lại, cô chắp tay hành lễ thật sâu: "Tiên sinh đã giúp dân chúng quận Lũng Vũ thoát khỏi tai họa binh đao, ta là quận thủ, nên làm tạ lễ. Mong tiên sinh cho cơ hội để bọn ta được làm tròn bổn phận chủ nhà."
Tuân Trinh có ấn tượng rất tốt về vị thiếu niên quận thủ này.
"Nếu vậy, bèn cung kính không bằng tuân mệnh."
Khương Thắng chứng kiến cảnh này, lặng thinh không nói.
Là người biết rõ mọi chuyện, ông không dám tưởng tượng vẻ mặt của chủ công khi biết sự thật sẽ đặc sắc đến nhường nào ——
Muốn nhắc nhở, nhưng nơi đại chúng này không tiện mở lời.
Tuy hơi hố hàng, nhưng ai bảo Tuân Trinh lập công là sự thật rành rành. Nếu đắc tội, bên ngoài chắc chắn sẽ chỉ trích chủ công "Vong ân bội nghĩa", sau này còn ai dám đến đầu quân nữa? Danh tiếng là vốn liếng chính trị duy nhất của chủ công.
Phải cẩn thận giữ gìn, lau cho sáng bóng.
Cố Trì không khỏi liếc nhìn ông.
Khương Thắng bất đắc dĩ thở dài, lặng lẽ nhìn lại.
Cố Trì: "..."
Khang Thời nhận thấy giữa hai người có dòng chảy ngầm, nhưng không biết nguồn cơn, chỉ nghĩ rằng bọn họ không hợp nhau, nảy sinh mâu thuẫn. Anh ta muốn hòa giải, nhưng lại nhận được một tiếng cười khẩy đầy ẩn ý của Cố Trì: "Quý Thọ có biết đã gặp chuyện lớn rồi không?"
Khang Thời tỏ vẻ khó hiểu.
Hỏi ngược lại: "Ta có thể gặp chuyện lớn gì?"
Cố Trì cười khẩy: "Đúng, phải là Kỳ Nguyên Lương gặp chuyện lớn mới phải, huynh là biểu huynh thì phải để mắt đến cậu ta."
Khang Thời: "..."
Lời nói của Cố Trì đã vô tình vạch trần sự thật Khang Thời cố gắng trốn tránh —— người biểu đệ oan gia của anh ta kẻ thù khắp thiên hạ. Vừa nghĩ đến cảnh mình ra sức tâng bốc chủ công với Tuân Hàm Chương, vẻ mặt Khang Thời giống như đang ăn mướp đắng.
Ngũ quan đều nhăn nhó lại.
Trước tiên đành vò đã mẻ không sợ sứt: "Là phúc không phải họa ——"
Sau đó vùng vẫy giãy chết: "Chỉ cần không phải kẻ thù không đội trời chung..."
Anh ta không ngừng tự an ủi bản thân —— chủ công luôn thiên vị Nguyên Lương, Nguyên Lương lại là mạng thứ hai của chủ công, bên cậu ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Kết quả xấu nhất cũng chỉ là Tuân Hàm Chương tức giận bỏ đi, hai bên trở mặt thành thù, sau này trở thành kẻ địch trên chiến trường.
Khương Thắng nhân lúc Thẩm Đường và Tuân Trinh trò chuyện vui vẻ, mọi người không ai chú ý đến mình, lặng lẽ hỏi Khang Thời.
"Tính tình và lai lịch của Tuân Hàm Chương, lão phu đều rõ. Tình huống của ông ta đặc biệt, đứng ngoài quan sát còn hơn là nhúng tay vào. Lần này ông ta ở lại giúp đỡ giữ ải, các cậu có hứa hẹn điều gì không? Ví dụ như tiền tài bạc vàng?"
Khang Thời bèn kể lại tình hình hôm đó.
Thấy vẻ mặt Khương Thắng méo xệch, liền hỏi: "Sao vậy? Năm ngàn lượng hoàng kim tuy nhiều, nhưng cũng không phải không lấp nổi..."
Khương Thắng cũng không phải kẻ tham tài.
"Cậu, cậu không biết đấy thôi ——" Năm ngàn lượng hoàng kim của chủ công đổ sông đổ biển chính là do Tuân Trinh giở trò quỷ, cô biết được chẳng phải tức đến ngưng tim chết sao, "Sau này sẽ biết. Ta hỏi cậu tiếp, hôm đó giữ ải, Hàm Chương có sử dụng đạo văn sĩ không?"
Khang Thời mơ hồ nhận ra điều gì.
Lại liên tưởng đến hành động của bản thân hôm đó.
Không hiểu sao thấy chột dạ hụt hơi: "Quả thực có dùng."
Khương Thắng: "..."
Tiền của chủ công đúng là mất không hề oan uổng chút nào.
Khang Thời tê da đầu, thăm dò: "Rất nghiêm trọng sao?"
Vẻ mặt Khương Thắng nửa cười nửa không, trông vừa kỳ quái vừa đáng sợ: "Nghiêm trọng, Tuân Hàm Chương rải không chỉ năm ngàn lượng."
"Không thể nào! Vô Hối chỉ hứa năm ngàn lượng." Khang Thời dứt khoát phủ nhận, lúc đó Thẩm Đường không có mặt, Chử Diệu là thuộc hạ được cô tín nhiệm nhất, liên lạc mật thiết với cô, có thể thay cô quyết định việc này, nhưng chỉ hứa năm ngàn lượng hoàng kim.
Thêm một đồng cũng không có.
Khương Thắng tỏ vẻ không nỡ nhìn thẳng: "Cậu e là không biết, chủ công còn hứa bốn vạn năm ngàn lượng nữa."
Khang Thời kinh hô, vội vàng hạ thấp giọng: "... Không thể nào, chủ công đâu biết Hàm Chương ở ải Vĩnh Cố..."
Khương Thắng thở dài thuật lại nguyên văn lời Thẩm Đường.
【Nếu tốn năm ngàn lượng có thể giữ được ải Vĩnh Cố, che chở sinh linh trong ải, năm ngàn lượng —— so với thuộc hạ dưới trướng ta, bá tánh dưới quyền ta, đừng nói năm ngàn lượng hoàng kim, năm vạn lượng ta cũng nện!】Kẻ nào đó nói năng hào khí ngất trời, lời nói vang dội!
_Đào: Là Tuân Trinh lấy 5000, bà Đường nổ lên 50 000, còn nợ 45 000 aka bốn vạn năm ngàn lượng.
Trong thế giới ngôn linh làm chủ này, tra nam nói dối có thể không bị sét đánh, nhưng văn sĩ văn tâm là người có năng lực nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói có thể thành sự thật, có thể dùng lời nói công kích người khác, có thể ăn bậy chứ không thể nói bậy, một khi lời hứa đã nói ra thì chính là khế ước!
Từng nét bút đều được ghi vào sổ nhỏ của ông trời.
Khang Thời: "..."
Anh ta hoàn toàn ngây người.
Cố gắng hạ thấp giọng cầu xin một giải pháp.
"Cái này... cái này phải làm sao?"
Khương Thắng xác nhận lại với anh ta: "Vừa rồi cậu nói là Vô Hối hứa hẹn sao? Vậy thì không sao, chủ công ngay cả cậu cũng không nỡ động đến, huống hồ là Chử Vô Hối? Cô ấy tự mình hứa hẹn bốn vạn năm ngàn lượng, trách ai được."
Ông cũng hết cách, cùng buông xuôi.
Khang Thời: "..."
Lời này nghe sao kỳ lạ thế???
Là ai đang chua, anh ta không nói.
Nhìn mấy người chủ công dẫn đầu vẫn chưa nhận ra điều gì, Khang Thời cảm thấy đỉnh đầu hơi lạnh, ra sức kháng cự tham gia bữa tiệc này. Đây nào phải là tiệc tẩy trần, tiệc mừng công? Rõ ràng là Hồng Môn Yến đầy rẫy đao quang kiếm ảnh, minh thương ám tiễn.
"Tiệc vui nào có vui...", Khang Thời lẩm bẩm, chỉ cảm thấy lòng đắng miệng đắng, còn hơn cả mướp đắng.
Bây giờ cáo bệnh còn kịp không?