Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 564

564

 

Liêu Gia lúc này tâm tình rối bời như có vạn con thảo nê mã (Mụ nội nó) chạy qua chạy lại, y há miệng, nửa ngày cũng chẳng nói nên lời.

 

Một lúc lâu sau, y xấu hổ hỏi: "Ta?"

 

Kỳ Thiện: "Không phải ngươi chẳng lẽ là ta?"

 

Đây đâu phải việc anh ta phụ trách.

 

Anh ta lại vô tình bổ sung (một nhát dao): "Nếu ngươi không làm được, không đủ năng lực đảm nhiệm việc này, ngươi cũng có thể nói với chủ công. Cô ấy đối với thuộc hạ mới đến luôn khoan dung." Chỉ cần Liêu Gia tự mình thừa nhận năng lực không đủ, không đủ khả năng đảm nhiệm việc được giao phó là được.

 

Tuy nhiên, sự khoan dung của Thẩm Đường cũng có giới hạn.

 

Vị chủ công này "thực dụng" lắm, nếu người mới đến vẫn không thể chứng minh giá trị, không thể hòa hợp với cả tập thể, liền có nghĩa là không cần thiết phải lãng phí quá nhiều tinh lực cho đối phương. Về sau, người này vẫn có thể dùng được, nhưng sẽ không trọng dụng.

 

Hiện tại vẫn chưa có ai nhận được đãi ngộ này, dùng lời của tên Cố Trì kia mà nói —— vị chủ công nhà anh ta đối với ai cũng rất trọng dụng, hận không thể từ thân thể trăm cân, vắt ra được cả ngàn cân mỡ.

 

Kỳ Thiện nói nhẹ nhàng bâng quơ, ẩn chứa vài phần khiêu khích.

 

Liêu Gia như bị giẫm phải đuôi: "Nói ai không làm được?"

 

Chỉ là vài ngôn linh tầm thường, sao lại không làm được?

 

Kỳ Thiện: "... "

 

Anh ta phát hiện những người dưới trướng chủ công còn có một điểm chung —— từ trên xuống dưới, văn võ đều kỵ nhất hai chữ "không được", dùng nó để khiêu khích người khác, trăm lần như một. Anh ta nhớ Liêu Gia năm xưa cũng không dễ mắc câu như vậy nhỉ?

 

Đan phủ Mạt lưu công sĩ tích trữ võ khí cực ít.

 

Chỉ cần rót vào một chút là có thể hoàn toàn khôi phục.

 

Đương nhiên Liêu Gia không tốn sức.

 

Chỉ là——

 

Ánh mắt Kỳ Thiện sâu xa nhìn cái túi tiền quen thuộc thuộc về bảo bối của chủ công xuất hiện trong tay Liêu Gia...

 

Còn chưa mở miệng, Liêu Gia tùy ý đảo đảo ước lượng.

 

Có chút ghét bỏ: "Của tên nghèo kiết xác nào đây?"

 

Trọng lượng cực nhẹ, sờ hình dạng, ước chừng chỉ có vài đồng, mấy mảnh bạc vụn cực nhỏ, nghèo đến mức khiến người ta đồng cảm.

 

Kỳ Thiện thản nhiên nói: "Ồ, của chủ công."

 

Liêu Gia: "... "

 

Cả hai đều im lặng một lúc.

 

Tình huống của Liêu Gia hơi giống với Tuân Trinh.

 

Tuân Trinh muốn phát động ngôn linh cần lượng lớn văn khí, cần 【Ngàn vàng hết rồi đến hồi có lại】 làm điều kiện tiên quyết, để có được lượng văn khí khổng lồ cần thiết, mà 【cái khó ló cái khôn】 của ông còn tạo ra "tổn thương" thứ hai cho người được ông trung thành —— giảm trí tuệ trong thời gian giới hạn.

 

So sánh ra, Liêu Gia thì đơn giản hơn một chút.

 

Cưỡng chế tước đoạt 【vật yêu quý】 của một người trong phạm vi nhất định! Mục tiêu ban đầu hoàn toàn ngẫu nhiên, nhưng theo sự trưởng thành của Liêu Gia dần dần biến thành tự do lựa chọn. Năm đó Kỳ Thiện biết được điều kiện kỳ quặc này, đã thẳng thừng nói không đi làm đạo chích thật đáng tiếc.

 

Vì vậy, theo anh ta thấy lần này Liêu Gia là cố ý.

 

Chủ công vốn đã nghèo rớt mồng tơi.

 

Tiền bạc trong túi tiền vẫn là thứ cô phải vắt óc suy nghĩ, bày mưu tính kế mới giữ lại được trong tay kẻ "ngốn vàng như nước" Tuân Trinh kia.

 

Thế mà lại bị Liêu Gia "trộm" mất.

 

Liêu Gia chối bay chối biến: "Vừa rồi người ta nghĩ đến là ngươi mà."

 

Nhưng không hiểu sao, mục tiêu lại biến thành chủ công.

 

Triệu Uy đang nhìn đám binh lính bận rộn, do dự có nên giúp một tay hay không thì tai khẽ động, xoẹt một cái quay đầu lại: "???"

 

Sắc mặt Kỳ Thiện càng thêm u ám.

 

Tên này lại muốn ra tay với Tố Thương sao?

 

Liêu Gia nhíu mày nói: "Ngày mai thử lại xem."

 

Y cũng là lần đầu gặp phải tình huống này.

 

Hiệu suất làm việc của võ giả võ đảm quả thực cao đến mức khó tin, những việc dân thường phải làm mười ngày nửa tháng, bọn họ chỉ cần hai ba canh giờ là có thể đạt được kết quả như nhau. Trước khi hoàng hôn buông xuống, khung sườn của ruộng muối đã được dựng xong.

 

Nhưng để thực sự hoàn thành vẫn cần năm sáu ngày nữa, ngoài ra, bọn họ còn cần dựng những dãy nhà đơn sơ gần ruộng muối để cho dân chúng sau này làm việc ở ruộng muối có chỗ ở. Để thuận tiện cho việc vận chuyển, có lẽ còn cần phải xây dựng một con đường từ ruộng muối đến trị sở.

 

Liêu Gia thầm nhẩm tính trong lòng: "... Nếu trưng dụng dân phu, phải cần đến vài nghìn người làm việc hai ba tháng mới có thể hoàn thành."

 

Nhưng đối với võ giả võ đảm, trăm người làm việc mười ngày, thời gian vẫn còn dư dả, bọn họ làm xong việc còn có thể nói cười rôm rả. Nhìn đám binh lính đang vác dụng cụ cười cười nói nói dưới ánh hoàng hôn, Liêu Gia nhất thời nhìn đến ngẩn người.

 

Kỳ Thiện nói: "Vật tận kỳ dụng, nhân tận kỳ năng. Chủ công thường hay nhắc đến, lúc đánh trận cần võ giả võ đảm, đợi đến ngày thiên hạ thái bình, những người này cũng nên có một nơi để đi, nếu không sẽ chỉ trở thành nguồn cơn gây ra chiến loạn. Nghĩ kỹ lại cũng đúng, nhìn lại hai trăm năm nay, cũng không phải là không có cơ hội thống nhất thiên hạ, nhưng luôn yên ổn được một thời gian rồi lại quay về cảnh chiến loạn chia cắt."

 

Tất cả mọi người đều khao khát hòa bình.

 

Nhưng tất cả mọi người đều cần nuôi sống gia đình.

 

Võ giả võ đảm cũng không ngoại lệ.

 

Thẩm Đường: 【Võ giả võ đảm giống như những con thú hoang sống sót trong đấu trường tàn khốc, bọn họ mài răng m*t máu để sinh tồn. Có lẽ bọn họ khao khát một tương lai tươi sáng, yên bình, không còn chém giết, nhưng khi bọn họ thực sự đặt mình vào môi trường hòa bình như vậy, khủng hoảng lương thực sớm muộn gì cũng sẽ khơi dậy bản tính khát máu trong lòng họ.】

 

Thú hoang cần săn mồi để sinh tồn.

 

Võ giả võ đảm cần chiến tranh để tồn tại.

 

Thế đạo này làm sao có thể yên bình?

 

Liêu Gia chép miệng: "Lần đầu tiên nghe được cách giải thích như vậy, thật mới mẻ. Nghĩ kỹ lại, lời của chủ công cũng không phải là không có lý. Vậy nên—— hiện tại cô ấy để võ giả võ đảm dần dần làm quen với cách sinh tồn như vậy, chẳng phải là đang thuần hóa 'thú hoang' sao?"

 

Hóa ra còn có tầng ý nghĩa sâu xa như vậy?

 

Liêu Gia vỗ tay: "Mưu tính sâu xa, chúng ta bội phục."

 

Kỳ Thiện: "... "

 

Đây là một sự hiểu lầm tốt đẹp.

 

Triệu Uy trong xe cũng lộ ra vẻ mặt kính nể, lẩm bẩm: "Thảo nào, thảo nào cha lại hết lời ca ngợi Thẩm quân."

 

Chủ công của cha Ngô Hiền chỉ nghĩ đến việc huấn luyện binh mã.

 

Thẩm quân lại có tầm nhìn xa trông rộng, đã nghĩ đến việc rèn kiếm thành cày.

 

So với người trước, cô lại càng thích người sau hơn.

 

Kỳ Thiện hỏi cô: "Tiểu lang cũng cảm thấy chủ công rất tốt sao?"

 

Triệu Uy thành thật gật đầu: "Tuy chưa có cơ hội được chiêm ngưỡng dung nhan thật của Thẩm quân, nhưng Thẩm quân đích thực là một người cực kỳ tốt."

 

Ánh mắt của cha cuối cùng cũng nhìn đúng một lần.

 

Kỳ Thiện nhìn cô, như có điều suy nghĩ.

 

"Sẽ có cơ hội."

 

Đến doanh trại, anh ta nói riêng với Bạch Tố vài câu.

 

Bạch Tố có vẻ không tán thành: "Để Triệu Uy ở lại? Nhưng cô ấy là con gái của Triệu tướng quân, nếu để lộ ra ngoài, e là sẽ gây ra phiền phức."

 

"Nếu cô ấy nhất quyết muốn ở lại, chẳng lẽ chúng ta lại có thể nhẫn tâm đuổi con gái của Triệu Đại Nghĩa đi sao?"

 

Bạch Tố: "... "

 

Đây chẳng phải là muốn Triệu Uy tự nguyện dâng mình rồi còn giúp bọn họ đếm tiền sao?

 

Bạch Tố cúi đầu do dự.

 

Bởi vì Triệu Phụng đối với cô cũng coi như có nửa phần ân sư.

 

Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm ưu thế, cô đáp: "Được, ta sẽ để Chi Tông tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, thử xem sao."

 

Chuyện này cũng không làm quá lộ liễu.

 

Chỉ là để Lỗ Kế cùng Triệu Uy tỷ thí nhiều hơn, cố ý để lộ sơ hở, khơi dậy sự nghi ngờ và lòng hiếu thắng của đối phương mà thôi. Bạch Tố biết rõ, đối với bất kỳ cô gái nào muốn có thành tựu trên con đường võ đạo, miếng mồi quận Lũng Vũ đưa ra đều có sức cám dỗ chết người.

 

Ba người Kỳ Thiện quay về thành Nhữ Hào.

 

Dưới màn trời, trăng sao làm bạn.

 

Vì nhà của Liêu Gia vẫn chưa được sắp xếp ổn thỏa, y vẫn phải "chung chăn chung gối" với tên này thêm một đêm nữa, chỉ nghĩ thôi đã thấy xui xẻo.

 

Nửa đêm, trằn trọc khó ngủ.

 

Liêu Gia làm sao ngủ được, tức giận đạp một cái: "Ngươi đủ chưa? Giường có giòi bọ à, cứ lăn qua lăn lại mãi?"

 

Kỳ Thiện đã sớm có phòng bị, giơ chân đỡ.

 

Sau đó lẩm bẩm: "Hình như quên mất việc gì đó... "

 

Một lúc sau, vẫn không nhớ ra.

 

Liêu Gia trợn trắng mắt: "Ngươi cũng không nhớ ra được, chắc chắn là không quan trọng. Ngủ sớm đi, hai ngày liền không chịu nổi đâu!"

 

___

 

Vở kịch nhỏ: 

 

Kỳ Thiện: Cô rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

 

Thẩm Đường: Hu hu, túi tiền của ta không thấy đâu nữa rồi.

 

Đào: Sorry nhoa, tui đang về quê nè, về đúng ngay mùa chuột, ta nói chuột xào rau răm, chuột canh chua cơm mẻ, lươn kho sả, trứng cá lăn, cá mè dinh kho hành, bún cá bún riêu, phở,... mỹ thực dồn dập riết mờ con mắt :)))) Tui thề từ ngày lên TP khum rớ được tô bún riêu nào ngon huhu, món kho thì dùng nước màu thốt nốt nhà làm ngon hơn đường cát và nước dừa rất nhiều lun á~

 

Để riêng 1 dòng để đề cử mọi người ăn gạch cua kho quẹt :)))) đỉnh cao của mọi món ăn, nếu có thể chọn 1 món ăn với cơm cả đời thì nó là chân ái, kiểu món này tui cũng đi seeding suốt cho mấy đứa bạn xung quanh và câu trả lời của bọn nó là nhà chưa ăn, khum biết chế biến và chưa nghe bao giờ :(((( 

Bình Luận (0)
Comment