Đêm đó, Liêu Gia vẫn chưa ngủ ngon.
Y hận không thể quay người b*p ch*t Kỳ Nguyên Lương.
Đúng là hại địch tám trăm, tự hại mình một nghìn!
Sáng sớm hôm sau, không thấy Triệu Uy đâu, chỉ thấy tờ giấy cô để lại, nói là đã hẹn với nữ lang tên Lỗ Kế kia cùng nhau luyện tập buổi sáng. Liêu Gia xem xong liền cất tờ giấy đi, cố nén cơn buồn ngủ, rửa mặt chải đầu, ăn sáng xong liền đến quan thự làm việc, điểm danh xong lại đi giám sát công việc ở ruộng muối. Ai ngờ, y và Kỳ Thiện vừa đến quan thự thì đã cảm thấy bầu không khí không đúng.
Ngay cả linh khí thiên địa xung quanh cũng hơi run rẩy.
Nguồn cơn chính là vị tân chủ công của y.
Liêu Gia đoán: "Chẳng lẽ việc đào giếng muối không thuận lợi?"
Kỳ Thiện lắc đầu: "Ta không biết."
Với hiểu biết của anh ta về chủ công nhà mình, loại chuyện này căn bản sẽ không khiến cô tức giận đến vậy, cô chỉ bảo thuộc hạ võ giả võ đảm ra sức nhiều hơn. Một giếng muối không ra nước muối thì đào thêm vài giếng nữa, võ giả võ đảm chính là công cụ vạn năng.
Chẳng đáng để nổi giận như vậy.
Đúng lúc gặp Cố Vọng Triều không chịu nổi bầu không khí đang lén lút tránh ra ngoài, thấy Kỳ Thiện thức trắng hai đêm liền, sắc mặt không tốt, bèn tốt bụng nhắc nhở một câu: "Chủ công lúc này đang nổi trận lôi đình, sát khí đằng đằng, hai người gặp phải, cẩn thận đừng chọc giận cô ấy."
Kỳ Thiện vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Trì nhìn trái nhìn phải, búng tay tạo ra một kết giới ngôn linh để tránh lọt vào tai Thẩm Đường, mới nói: "Còn có thể vì chuyện gì nữa? Túi tiền chủ công yêu quý hôm qua không cánh mà bay, mà gần đây Hàm Chương cũng không sử dụng ngôn linh quy mô lớn nào... "
Kỳ Thiện: "... !!!"
Chết rồi, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra mình đã quên mất việc gì.
Liêu Gia không mấy để tâm: "Cái túi tiền đó mới được bao nhiêu tiền?"
Nếu gặp trên đường, y cũng chẳng thèm cúi xuống nhặt.
Cố Trì vừa nghe liền kinh ngạc nhìn y, lời này của đồng liêu hàm chứa lượng thông tin khổng lồ —— mới đến một ngày, sao y biết túi tiền của chủ công có bao nhiêu tiền?
Ba người, ba khuôn mặt ngơ ngác.
Cố Trì hít sâu một hơi hỏi: "Thiếu Mỹ, cậu thành thật khai báo đi —— túi tiền của chủ công biến mất, chẳng lẽ có liên quan đến cậu... "
Lời còn lại đột ngột dừng lại.
Anh ta thấy Liêu Gia lấy ra chiếc túi tiền quen thuộc từ trong tay áo.
Vẻ mặt Liêu Gia vô tội kể lại chi tiết hôm qua.
Trong giây lát, Cố Trì không biết nên thở dài hay nên cười.
Cuối cùng vẫn vỗ vai Liêu Gia.
Tặng một câu: "Thiếu Mỹ, cậu —— tự cầu phúc."
Liêu Gia hoang mang cầm túi tiền, vẻ mặt khó hiểu. Y thật sự không hiểu, dù sao chủ công cũng là quận thủ, người đứng đầu một phương thế lực nhỏ, không nói là giàu có, nhưng cũng không đến mức vì chút tiền này để thuộc hạ "tự cầu phúc" chứ?
Cố Trì hiểu rõ hoang mang trong lòng y.
Nín cười: "Nếu chỉ có một mình cậu thì cũng không sao, nhưng chủ công lại không có mấy thuộc hạ nào bớt lo, cô ấy à —— haiz."
Liêu Gia hỏi: "Sao cậu lại nói vậy?"
Cố Trì kể lại tình hình đại khái của những người khác.
Sắc mặt Liêu Gia từ kinh ngạc, chấn động, đồng cảm, rồi đến hoàn toàn im lặng, há miệng ra nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Văn sĩ văn tâm là một nhóm rất lớn, đại đa số đều tuân thủ quy tắc, những người có phong cách đặc biệt như y chỉ là số ít. Liêu Gia thích kết giao bạn bè, trong vòng bạn bè có rất nhiều người, nhưng người đặc biệt cũng chỉ có vài người, trong đó có cả bản thân y.
Nào ngờ đâu——
Dưới trướng Thẩm Đường lại không có mấy văn sĩ bình thường.
Y lẩm bẩm: "Khó trách, khó trách cô ấy làm chủ công của Kỳ Nguyên Lương hai năm vẫn chưa bị khắc chết, quả nhiên là có mệnh cách đặc biệt."
Chủ công bình thường, gánh một người đã đủ mệt rồi.
Thẩm Đường cõng nhiều kẻ kỳ quái như vậy mà vẫn nhảy nhót tưng bừng, theo một nghĩa nào đó, đây chính là chân mệnh thiên tử rồi!
Cố Trì: "... "
Lời này cũng không phải là không có lý.
Theo nguyên tắc "thành thật khai báo, được khoan hồng", Liêu Gia chủ động trả lại túi tiền cho Thẩm Đường, còn trước khi cô mở miệng đã nói một tràng lời hoa mỹ. Thẩm Đường sau khi hiểu rõ mọi chuyện, dù trong lòng uất ức, cũng chỉ đành nén xuống.
Ông trời ơi!
Không thể cho cô một thuộc hạ bình thường sao?
"Không sao, Thiếu Mỹ chớ tự trách." Trong lòng cô nhỏ máu từng giọt, tiếng lòng nghe như đang khóc, nhưng ngoài mặt vẫn nói hào sảng, "Chỉ là chút vật ngoài thân, chẳng qua như sỏi đá, sao có thể sánh bằng một viên minh châu như Thiếu Mỹ chứ?"
Kết quả——
Chưa đầy một canh giờ.
Túi tiền vừa mới được trả lại còn chưa kịp sưởi ấm, đã lại một lần nữa, ngay trước mặt Thẩm Đường, diễn màn kịch "bốc hơi khỏi trần gian".
Thẩm Đường: "... "
Liêu Gia nhìn túi tiền quen thuộc trong tay: "... "
Lần này, y vô tội.
Y có thể vỗ ngực cam đoan, lần này mình không hề nghĩ đến việc hại Kỳ Thiện, mà là nghĩ đến Triệu Uy cũng ở khu ruộng muối mà! Nghĩ rằng vật yêu quý của Triệu Uy chính là cây trường thương kia, mình cũng nên đích thân trả lại. Ai ngờ, lại thành ra thế này.
Liêu Gia từ ruộng muối trở về, lập tức trả lại túi tiền, Thẩm Đường hai tay ôm mặt, trong lòng đã tuyệt vọng.
Y chỉ đành nhỏ giọng đề nghị.
"Chủ công không bằng đổi sở thích khác?"
Thẩm Đường trợn mắt cá chết, giọng nói u oán: "Một vật yêu quý khác của ta chính là chính vụ chất đống... "
Mất túi tiền nhiều nhất cũng chỉ đau lòng một chút.
Mất văn thư làm chậm trễ công việc.
Trong hai điều hại, chọn điều nhẹ hơn mà làm.
Liêu Gia: "... Vậy thì thôi."
Sau đó, những ngày qua thử nghiệm, phát hiện 【Đoạt thứ người khác thích 】 của Liêu Gia chuyên phát động nhắm vào cô, Thẩm Đường hoàn toàn buông xuôi, chỉ có thể âm thầm an ủi bản thân —— Cô đến nhân gian lịch kiếp, không trải qua tám mươi mốt kiếp nạn, làm sao có thể thỉnh được chân kinh!
"Ghen tị với Đường Tam Tạng ghê... "
Người ta là lập nhóm đánh phó bản.
Còn cô bị người ta lập nhóm đánh, bên cạnh toàn là kẻ ném đá giấu tay.
Dù sao đây cũng chỉ là một khúc nhạc đệm, ngoại trừ Thẩm Đường bị thương, những người khác còn có thêm đề tài tán gẫu lúc trà dư tửu hậu, giảm bớt áp lực công việc rất nhiều. Không tới nửa tháng, đã khai quật được mười tám giếng muối. Hiệu suất như vậy, ngay cả mấy người Kỳ Thiện cũng phải líu lưỡi không nói nên lời.
Phải biết rằng, những cái này đều là giếng sâu, còn những giếng muối bị bỏ hoang trước kia chỉ là giếng cạn, miệng giếng lớn, kết cấu không vững chắc, tài nguyên có hạn, bị bỏ hoang cũng là vì nước muối tầng nông cạn đã cạn kiệt, lại thường xuyên sập, tu sửa cũng mất vài tháng.
Ở những nơi khác trên đại lục, có giếng trác đồng, tức giếng sâu, lợi dụng máy móc ở mức độ nhất định, cho mũi khoan lên xuống xuyên qua để đào giếng. Nguyên lý của nó có phần giống với giã gạo bằng chân, có thể tiết kiệm rất nhiều sức người sức của.
Một giếng sâu cần vài tháng, thậm chí vài năm mới hoàn thành, giữa chừng nếu bị thấm nước hoặc gia cố không đúng cách, giếng sâu này coi như bỏ, nếu không lấy được nước muối cũng coi như thất bại. Tuy nhiên, nhóm võ giả võ đảm đi theo Thẩm Đường, trải qua việc đào đường hầm dưới lòng đất ở Thập Ô, đã sớm mò mẫm ra một bộ kinh nghiệm khảo sát sơ bộ, trừ lúc đầu thiếu kinh nghiệm nên đào hỏng hai giếng, sau đó đều thu hoạch lớn!
Có nước muối rồi, quy trình sau đó không cần võ giả võ đảm nhúng tay vào nữa, thường dân cũng có thể làm được, chỉ là hơi nhàm chán một chút.
Nhìn nước muối đục ngầu được kéo lên, trải qua vài lần xử lý, trong nồi hình thành từng cục muối trắng như tuyết đáng yêu, trong lòng Thẩm Đường gõ bàn tính lách cách —— Cứ đà này, có khi năm nay trả hết khoản nợ Tuân Hàm Chương, còn có thể để dành được một ít.
Nhưng thứ thực sự khiến Thẩm Đường nhìn thấy hy vọng làm giàu, vẫn là ruộng muối —— việc buôn bán thực sự không cần vốn vẫn sinh lời.
"Đè sóng cưỡi gió hẳn có lúc ——"