Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 572

572

 

Ai cũng biết, Trịnh Kiều từng vài lần đồ thành cho hả giận.

 

Chỉ là có vài lần đồ thành không đơn thuần chỉ là giết người, bởi vì chẳng được lợi lộc gì. Đánh trận vì cái gì? Chung quy cũng chỉ là để kiếm miếng cơm manh áo, trừ một số ít kẻ b**n th** khát máu, mất hết nhân tính, thì hiếm có ai coi việc giết người là một thú vui tiêu khiển.

 

Phong thành, vây hãm.

 

Mục đích cuối cùng chính là vơ vét của cải. Đồng thời cũng là "phần thưởng" cho binh mã dưới trướng. Bởi vì ngày thường quân lương ít ỏi, để khiến binh lính trung thành hơn, liều mạng xông pha cho mình, thì cần phải có "thưởng". Cướp tiền, cướp lương thực, cướp phụ nữ, ai cướp được thì người đó hưởng.

 

Gánh chịu đầu tiên chính là những nhà giàu có trong thành.

 

Bắt hết tất cả, không ai có thể trốn thoát.

 

Tiếp theo là tầng lớp "trung lưu" trong thành.

 

Cuối cùng mới đến thứ dân chiếm số lượng đông đảo nhất.

 

Thứ dân trong thành chỉ cần chịu giao nộp tài sản là có thể sống sót thêm một ngày, nhưng đâu ai là kẻ ngốc. Làm sao đối phương có thể dễ dàng giao nộp toàn bộ gia sản? Làm sao đám quân lính lại tin rằng chút tài sản ấy là toàn bộ tích cóp cả đời của gia đình này?

 

Thứ dân càng giấu nhiều của cải, đồng nghĩa binh lính đến cướp bóc càng ít thu hoạch, giữa hai bên tồn tại "mâu thuẫn" không thể dung hòa. Có vài binh lính ban đầu còn động lòng trắc ẩn, bị lời khẩn cầu của thứ dân lay động, nhưng kết cục của việc làm này chính là nhìn người khác phát tài.

 

Bản thân những binh lính này phải mưu sinh, trong nhà có con cái gào khóc đòi ăn, có cha mẹ già cần phụng dưỡng, nuôi sống những người này cần tiền bạc lương thực. Chỉ có phát tài, bọn họ mới có thể sống những ngày tháng tốt đẹp. Làm sao để phát tài? Đương nhiên là dùng mọi thủ đoạn để ép ra được nhiều tiền hơn.

 

Những binh lính này bắt đầu "cạnh tranh" nhau.

 

Thủ đoạn uy h**p bức bách dần dần leo thang.

 

Từ hăm dọa đến đánh đập, ban đầu quả thật có hiệu quả, nhưng rất nhanh thủ đoạn đánh đập cũng khó khiến thứ dân móc tiền ra, liền leo thang đến mức dùng hung khí làm bị thương người khác, chặt tay chặt chân, cuối cùng là giết "nghèo" răn "giàu". Vừa vắt kiệt chút của cải cuối cùng của thứ dân, cũng dần dần lạc lối.

 

Tàn sát thứ dân tay không tấc sắt không còn là gánh nặng tâm lý, thậm chí còn cảm nhận được một chút kh*** c*m bí ẩn kỳ quái.

 

Mổ bụng moi ruột, chất xác thành sông.

 

Xác chết ngổn ngang khắp nơi, máu chảy thành sông.

 

Đối với dân chúng bị vây hãm trong thành, cái chết ngược lại là một sự giải thoát. Điều đáng sợ của việc tàn sát cả thành là——lần lượt cho hy vọng, rồi lại lần lượt dìm sâu vào tuyệt vọng. Bị vắt kiệt đến giọt dầu mỡ cuối cùng, chờ đợi đồ tể giơ đao xuống.

 

Vợ con của Hoàng Liệt chính là một trong số đó.

 

Có lần khám bệnh cho một lão nông nghèo, lão nông hỏi hắn có gia thất chưa, biết được chưa có, liền giao đứa cháu gái mình nuôi không nổi cho hắn, còn nói: 【Ông đây nuôi không nổi cháu gái nữa, không bằng cho ngươi làm vợ. Ngươi cho nó một miếng ăn, không chết đói là được rồi.】

 

Người phụ nữ cứ như vậy đi theo Hoàng Liệt.

 

Đó là một phụ nữ quê mùa dung mạo hết sức bình thường, sinh con trai tư chất tầm thường, sinh con gái dung nhan bình phàm, tính cách nhu nhược ôn hòa, lặng lẽ quán xuyến việc nhà, cùng Hoàng Liệt lên núi hái thuốc, xuống ruộng trồng trọt, chăm sóc thân đệ và đường đệ của Hoàng Liệt.

 

Hoàng Liệt cũng biết mình thiệt thòi nàng.

 

Gom góp được chút tiền, thuê một căn nhà.

 

Ý định ban đầu là muốn để vợ con an cư tại đây.

 

Ai ngờ Trịnh Kiều công thành lại đồ thành.

 

Giặc tràn vào, trong nhà người phụ nữ chỉ còn lại gạo mốc cám gạo, lục soát một hồi cũng chẳng còn gì đáng giá. Bọn giặc tất nhiên không tin, lấy tính mạng con trai ra uy h**p, thấy không hiệu quả, lúc này mới tin nhà này thật sự nghèo. Vẻ mặt bực tức, chúng cho con trai người phụ nữ một nhát dao.

 

Đâm thẳng vào tim.

 

Người phụ nữ trong chớp mắt phát điên, muốn liều mạng với quân giặc.

 

Bọn giặc bị chọc giận, trước mặt xác chết của con trai nàng, thay nhau làm nhục nàng và con gái nàng, cuối cùng còn cắt đầu bọn họ. Mây mù đồ thành kéo dài năm ngày, người sống sót trong thành chưa đến một nửa so với trước đó. Đến khi mấy người Hoàng Liệt hái thuốc về nhà, thi thể đã bốc mùi hôi thối.

 

Câu chuyện này khiến người nghe thổn thức thương cảm.

 

Khương Thắng cau mày: "Tên này còn có quá khứ như vậy? Chỉ tiếc là—— những chuyện hắn làm sau này, chẳng nhân từ hơn gì Trịnh Kiều."

 

Đáng thương lại đáng ghét!

 

Liêu Gia dường như không hề xúc động.

 

Vẫn là câu nói đó—— Thời buổi này, người có thể giãy giụa sống sót, ai mà chẳng có vết thương trên người? Khác biệt ở chỗ vết thương đó đã lành lại thành sẹo, hay là thối rữa sinh giòi. Y hỏi: "Sau đó, Hoàng Liệt dựa vào danh tiếng tích lũy nhiều năm, phất lên rồi sao?"

 

Tuân Trinh lắc đầu: "Không."

 

Chỉ là một linh y quèn, làm sao dễ dàng phất lên được.

 

"Nhưng hắn thật sự đã chôn mối thù này trong lòng, trước kia hành y chỉ để cứu người, sau này hành y lại là để tích lũy danh tiếng và quan hệ, tìm kiếm cơ hội. Đúng rồi, vị sư phụ quý nhân của hắn quả thật có chút bản lĩnh, tuyệt học truyền cho Hoàng Liệt có phần tà môn."

 

Khương Thắng hỏi: "Tà môn ở chỗ nào?"

 

Tuân Trinh tiếp xúc với Hoàng Liệt không lâu, chỉ biết một chút: "Hoàng Liệt dùng tuyệt học của vị sư phụ hắn bồi dưỡng ra một nhóm lực sĩ trọng khiên. Không nằm ngoài dự đoán, trận chiến ở quận Lỗ Hạ, chủ công đã từng giao thủ với đám lực sĩ trọng khiên này... "

 

"Ông nói đám lực sĩ trọng khiên đó là do Hoàng Liệt dùng thủ đoạn tà môn bồi dưỡng ra?" Lúc này, giọng nói của Khang Thời ngoài cửa truyền đến.

 

"Chắc chắn tám chín phần mười."

 

Trong đầu Khang Thời hiện lên hình dáng đám lực sĩ trọng khiên đó, mặc dù đã qua rất lâu, anh ta vẫn nhớ rõ đám lực sĩ trọng khiên này rất kỳ quái: "Bọn chúng đều là Nhị đẳng thượng tạo, khỏe như trâu, hô hấp đồng nhất, ra tay đồng nhất, không biết đau đớn là gì."

 

Liêu Gia nói: "Nghe không giống người sống."

 

"Giống con rối hơn." Khang Thời ngồi xuống, tiếp đó bổ sung thêm một chi tiết, "【Trầm thủy nhập hỏa】của Vô Hối không có tác dụng."

 

Tuân Trinh âm thầm hít sâu một hơi.

 

Ông từng hợp tác với Chử Diệu trong trận chiến ở ải Vĩnh Cố, rất rõ ràng ngôn linh sở trường kia của đối phương mạnh mẽ đến nhường nào, Nhị đẳng thượng tạo nho nhỏ sao có thể miễn dịch? Một hai người có thể dựa vào ý chí chống đỡ 【Trầm thủy nhập hỏa】 còn có khả năng, nhưng tất cả đều miễn dịch...

 

Khả năng đó còn mong manh hơn cả Kỳ Nguyên Lương hoàn lương.

 

Khang Thời cũng cảm thấy khó giải quyết, truy hỏi: "Hàm Chương, ông có biết Hoàng Liệt có bao nhiêu lực sĩ trọng khiên như vậy không?"

 

Tuân Trinh tỏ vẻ nghiêm trọng nói: "Lúc Trinh đầu quân vào trướng Hoàng Liệt, hắn chỉ có hai ngàn năm trăm người, nhưng một lần tình cờ nghe Hoàng Liệt nói, thêm một khoảng thời gian nữa có thể có năm ngàn. Hiện tại, lực sĩ trọng khiên e rằng —— chỉ có nhiều hơn chứ không ít... "

 

"Là một vạn."

 

Có một giọng nói xen vào.

 

Là chủ công.

 

Mấy người định đứng dậy nghênh đón.

 

Thẩm Đường phẩy tay ra hiệu cho bọn họ miễn lễ.

 

Cô ngồi vào ghế đầu, tay vẫn cầm một phong thư đã mở, có lẽ đây là nguyên nhân chính triệu tập khẩn cấp lần này.

 

"Vừa nhận được thư của Chương Hạ ở Ấp Nhữ."

 

"Chương Hạ? Chương Vĩnh Khánh?"

 

Mọi người đều ngạc nhiên.

 

Quận Lũng Vũ giao thiệp gần gũi nhất với Thiên Hải, tiếp đến là Thượng Nam, còn Ấp Nhữ chỉ giới hạn trong hợp tác chống dịch bệnh và buôn bán dược liệu trước đây. Ngoài ra, hai bên hầu như không có bất kỳ qua lại nào. Chương Hạ này sao lại đột nhiên làm như vậy, trong thư lại viết gì?

 

Thẩm Đường cũng không úp mở.

 

Cô đưa thư cho mọi người.

 

Mấy người lần lượt truyền tay nhau xem, lúc này cũng có các đồng liêu khác lục tục đến, đại sảnh trống trải nhanh chóng được những gương mặt quen thuộc lấp đầy. Lời lẽ của Chương Hạ rất đơn giản, chỉ viết hai việc.

 

"Thứ nhất, có tin đồn Hoàng Liệt đã có một vạn lực sĩ trọng khiên. Những người này có chút liên quan đến dịch bệnh chúng ta phát hiện ở các nơi Hà Doãn trước đây, tay gã Hoàng Liệt này không sạch sẽ. Cho dù không phải hắn làm, thì cũng có quan hệ ngàn tơ vạn sợi."

 

"Thứ hai, Hoàng Liệt mời các thế lực ở Thiên Hải, Thượng Nam, Ấp Nhữ, hy vọng lập một "Đồ Long cục", cùng nhau đánh úp vương đình của Trịnh Kiều. Các vị nghĩ sao?"

Bình Luận (0)
Comment