573
Bọn họ nghĩ thế nào?
Đương nhiên là tập thể phản đối rồi.
Câu trả lời cho vấn đề này, ngay cả Liêu Gia mới gia nhập cũng nhất trí, Tuân Trinh càng thẳng thắn nói: "Chủ công, việc này tuyệt đối không thể đồng ý. Không phải bọn ta sợ đánh trận, mà là trận thủ ải Vĩnh Cố đã tổn hại nguyên khí, làm sao còn sức tái chiến?"
Lý do này là cơ bản nhất.
Thực tế thì sao?
Đánh trận chính là vì lợi ích.
Không có lợi, đánh trận làm gì?
Vị trí quận Lũng Vũ quá hẻo lánh, hàng xóm kế bên lại là Thập Ô bất ổn, bọn họ có thể điều động bao nhiêu binh mã tham gia cái gọi là "Đồ Long cục" này? Cho dù cố gắng phô trương thanh thế, thật sự mang quân đến đó, Thẩm Đường lại có thể nắm được bao nhiêu quyền quyết định?
Trước đó, những kế hoạch chấn hưng quận Lũng Vũ vẫn chưa thấy hiệu quả, đang ở thời kỳ khó khăn nhất —— thiếu người, thiếu tiền, thiếu lương! Đánh trận này có ý nghĩa gì? Trịnh Kiều đáng bị người ta căm hận, nếu có năng lực phát binh thảo phạt dĩ nhiên có thể.
Nhưng hiện tại bọn họ có năng lực này sao?
Gia sản quá mỏng!
Chi bằng——
Lạnh lùng đứng ngoài, ngồi mát ăn bát vàng.
Đây là suy nghĩ thống nhất của các văn sĩ có mặt, nhưng trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng lại không thể nói trắng ra như thế.
"Chương Vĩnh Khánh mời chúng ta, chỉ vì lật đổ bạo chính, lẽ ra không nên từ chối." Mặt mày Khương Thắng nặng nề thở dài, lời nói xoay chuyển, "Nhưng chủ công cũng nên cân nhắc sinh kế của bá tánh, nếu lại khởi binh, chính là đẩy bọn họ vào chỗ chết... "
Tóm lại một câu —— không phải không muốn đánh, càng không phải sợ tên bạo quân Trịnh Kiều, mà là bọn họ thật sự có nỗi khổ tâm không thể nói. Chủ công là người nhân từ nhất, làm sao có thể trơ mắt nhìn bá tánh dưới trướng lại rơi vào cảnh lầm than?
Liêu Gia cũng thêm một câu: "Hàm Chương và Tiên Đăng nói rất đúng. Hơn nữa, kẻ địch trước mắt của chúng ta không phải bạo quân Trịnh Kiều, mà là dị tộc Thập Ô, chủ công nên thận trọng đề phòng bọn chúng quay lại. Nỗi khổ tâm này, chắc hẳn bọn người Chương công cũng có thể hiểu được."
Y đang nói dối trắng trợn. Bởi vì tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng, Thập Ô trong trận chiến trước đã bị đánh cho te tua, Thẩm Đường rút binh mã cảnh nội, chỉ còn lại trú quân biên cảnh Chử Kiệt chỉ huy, phối hợp với lá chắn biên giới cũng có thể vững vàng giữ ải Vĩnh Cố.
Người duy nhất có mặt có khả năng chủ chiến, có huyết hải thâm thù với Trịnh Kiều là Cộng Thúc Võ, gân xanh trên trán hắn đã nổi lên, nhưng sau vài lần hít sâu, hắn lặng lẽ buông nắm đấm siết chặt: "Chủ công, Võ cho rằng những gì các vị tiên sinh nói đều cực phải."
Trịnh Kiều nên bị thảo phạt, nhưng không phải bây giờ.
Báo thù mà không nắm chắc chính là tự tìm đường chết.
Tiếp theo, mọi người lần lượt lên tiếng.
Thẩm Đường im lặng lắng nghe hồi lâu, sắc mặt càng thêm hổ thẹn bất đắc dĩ, cuối cùng đưa tay che mặt, tự trách: "Kẻ làm điều bất thiện giữa thanh thiên bạch nhật, người đời có thể chém giết. Tên Trịnh Kiều hung bạo, tàn hại vô số người vô tội, càng không thể giữ lại. Ta nào không biết? Chỉ trách Thẩm mỗ thế đơn lực bạc, binh ít tướng thiếu, lực bất tòng tâm... Giờ cũng chỉ đành làm kẻ tiểu nhân một lần, khéo léo từ chối Liên minh."
Đánh trận này ư?
Ha ha.
Thẩm Đường còn miễn cưỡng hơn bất kỳ ai ở đây. Chỉ cần cô không có đạo đức, thì chẳng ai có thể dùng đạo đức để trói buộc cô!!!
Không chỉ không thể bị đạo đức trói buộc, cô còn phải duy trì danh tiếng tốt đẹp của mình, không thể có một chút vết nhơ nào, vì vậy sau khi nhận được thư của Chương Vĩnh Khánh, cô lập tức triệu tập mọi người bàn bạc. Một là mượn lời của bọn họ bày tỏ ý mình, phụ tá dưới trướng đều phản đối, một mình cô không địch lại được nhiều người; hai là cũng thể hiện thái độ của mình, cô rất muốn đánh nhưng không có điều kiện.
Cố Trì: "... "
Có vài việc, anh ta đã sớm quen rồi.
Trái lại, Liêu Gia và Tuân Trinh gia nhập trước y, vẫn chưa hiểu rõ bản chất của Thẩm Đường, bị dáng vẻ chân thành tha thiết của cô làm cảm động.
Chủ công thật là người tốt.
Càng là người tốt, cảm giác tội lỗi đạo đức càng nặng nề.
Nhưng đây không phải lỗi của chủ công nhà mình.
Cố Trì: "..."
Có vài việc, anh ta cũng đã sớm quen rồi.
Thẩm Đường kìm nén cảm xúc, nét mặt vẫn còn chút tiều tụy, nói với Chử Diệu: "Vô Hối giúp ta soạn một bức thư cho Vĩnh Khánh, chỉ mong ngài ấy có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm và khó khăn của chúng ta." Nếu không hiểu, vậy chính là Chương Vĩnh Khánh vô tình vô nghĩa vô lý!
Tuân Trinh chợt nhớ ra, lại bổ sung một câu: "Chủ công, tên Hoàng Liệt này không phải hạng người lương thiện, nếu mấy người Chương công liên minh thảo phạt Trịnh Kiều, mọi việc thuận lợi thì không sao, nếu không thuận lợi, e là sẽ bị Hoàng Liệt ám toán, chịu thiệt. Việc này, có nên nhắc nhở một chút không?"
Thế lực của Hoàng Liệt không thể bành trướng thêm nữa.
Nếu hắn thật sự có một vạn lực sĩ trọng khiên, lại để hắn đoạt được quốc tỷ, e rằng có thể quét ngang toàn bộ thế lực Tây Bắc!
Bọn họ cũng sẽ là một trong số những người bị quét ngang.
Thẩm Đường gật đầu, vẻ mặt chân thành vô hại, vừa mở miệng đã là cái giọng tình nghĩa huynh đệ: "Ừm, việc này tất nhiên phải làm. Chẳng nói đến Chương Vĩnh Khánh, Ngô huynh trước đây cũng đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, sao có thể trơ mắt nhìn huynh ấy bị kẻ gian hãm hại?"
Lợi dụng bọn người Chương Hạ kiềm chế Hoàng Liệt.
Chỉ cần kéo dài thêm hai ba năm, đợi cô phát triển đủ lông đủ cánh có thể nhập cuộc, khi ấy mới là ngư ông đắc lợi! Phải biết ẩn mình chờ thời không nên l* m*ng.
Trong lòng cô hơi khinh thường liêm sỉ của mấy người Chương Vĩnh Khánh—— đã điều tra ra lực sĩ trọng khiên có chút liên quan đến dịch bệnh, vậy hẳn là biết Hoàng Liệt có thể là nguyên nhân gây ra dịch bệnh kia, cũng không phải loại người hiền lành gì, trong trường hợp này còn muốn lập Đồ Long cục, ha ha.
Định giở trò gì đây?
E rằng chỉ có bản thân bọn họ mới biết.
Chậc, thật sự là một đám tiểu nhân bụng dạ khó lường.
Trong lòng Thẩm Đường lẩm bẩm mắng thầm, ngoài miệng vẫn nói những lời tốt đẹp —— thân là một đại thiện nhân có thể ngồi vào vị trí của tượng Phật Lạc Sơn, cô rất tiếc nuối bản thân không thể tham gia Đồ Long cục, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô cổ vũ bọn họ từ xa, bày tỏ tâm ý.
Vì thế còn bấm bụng lấy ra chút của cải "ít ỏi" đáng thương, hy vọng mấy vị "đại ca tốt" đừng chê cô keo kiệt.
Tín sứ nhanh chóng biết được chuyện ở nghị sự đường, lại thấy Thẩm Đường ăn mặc giản dị, không có chút khí phách nào của người đứng đầu một thế lực, cả quận Lũng Vũ trên dưới nghèo rớt mồng tơi, dĩ nhiên không tiện cưỡng cầu. Mang theo vật tư và thư hồi âm của Thẩm Đường, vội vàng trở về bẩm báo.
Tín sứ vừa đi, Thẩm Đường liền thu lại nụ cười ấm áp từ bi kia, phất tay đuổi mọi người: "Làm gì thì làm đi."
Tuy rằng cho đi rất ít, nhưng cô cũng xót ruột.
Tiền, tất cả đều là tiền!
Muỗi nhỏ cũng là thịt!
Nhưng mà——
Cô vẫn phái người do thám, âm thầm theo dõi tình hình trận "Đồ Long cục" này. Bên nào thắng lợi, đối với Thẩm Đường đều không có lợi; tốt nhất là lưỡng bại câu thương hoặc giằng co không dứt, đánh trận hao người tốn của, lúc nào cũng đốt tiền.
Đối thủ đốt tiền chẳng phải tương đương với cô kiếm tiền sao?
Thẩm Đường thầm nghĩ bụng.
Cố Trì an ủi: "Sẽ không lâu đâu, nhiều nhất hai năm."
Anh ta hiểu rõ một điều —— hễ có điều kiện xuất binh, chủ công nhà mình sẽ giống như mãnh thú ra khỏi chuồng, lao ra chém giết.
Xử lý công vụ nào có sảng khoái bằng ra trận?
Lần này diễn trò, hoàn toàn là do hạn chế của bản thân, bất đắc dĩ phải dựa vào diễn xuất bù đắp nhược điểm. Lý do dù đầy đủ đến đâu, nói thẳng ra vẫn là tránh giao chiến. Vì vậy, bề ngoài chủ công tỏ ra ung dung, nhưng trong lòng đã sớm khó chịu như bị mèo cào.
"Hai năm sao." Thẩm Đường bấm đốt ngón tay, cười khẩy về phía tín sứ đã đi xa, giơ tay chỉ, "Vậy thì, hai năm sau, chính là lúc ta càn quét toàn bộ Tây Bắc."
Nấm: Đường muội thật sự không có năng lực tham gia vào ván này.
Nhưng mà, cũng không sao, hai năm nữa còn có một trận đánh lớn.
PS: Giải thích một số việc, thời gian sẽ tua nhanh, Đường muội 16 tuổi sắp xuất hiện.