574
Sự từ chối khéo léo của Thẩm Đường nằm trong dự liệu của mọi người.
Nếu cô thật sự bất chấp tất cả, cưỡng ép tham gia vào cuộc chinh phạt Trịnh Kiều lần này, ngược lại sẽ khiến người ta khinh thường —— bởi vì không tự mình hiểu lấy mình.
Chỉ là——
Sau khi nhận được vật tư viện trợ tín sứ mang về, lại nghe tín sứ kể lại tình hình ngày hôm đó, Chương Vĩnh Khánh cẩn thận xem lại thư hồi âm của Thẩm Đường. Thấy đối phương chân thành tha thiết nhắc nhở mình cẩn thận đề phòng Hoàng Liệt. Trong phút chốc, ngay cả hắn cũng không nhịn được khẽ thở dài một tiếng.
"Người này quả thật có tấm lòng son."
Khắp nơi đều khiến người ta không thể bắt bẻ.
Chương Vĩnh Khánh lại hỏi tín sứ những điều tai nghe mắt thấy ở quận Lũng Vũ, đợi nghe xong tình hình quận Lũng Vũ đang bận rộn, trăm thứ đổ nát cần được khôi phục, hắn cau mày trầm tư một lúc. Phất tay ra hiệu cho tín sứ lui xuống. Triệu tập phụ tá, thương nghị kế hoạch tiếp theo, cũng như cách ứng phó.
Tuy rằng Hoàng Liệt dẫn đầu các thế lực cùng nhau thảo phạt Trịnh Kiều, còn giương cao ngọn cờ chính nghĩa "Trừ bạo quân, diệt gian thần", nhưng trên thực tế tình hình như thế nào, mọi người đều rõ ràng trong lòng.
Chương Hạ hỏi: "Các vị, lần này có mấy phần nắm chắc?"
Mấy vị phụ tá đáp: "... Bốn phần."
Trịnh Kiều tàn bạo nhưng không phải hôn quân vô năng. Nếu thật sự vô năng, cũng không thể tìm đường chết nhiều năm vẫn giữ được cái mạng nhỏ này. Ví như lời mời tổ cục lần này, càng phải hết sức thận trọng, chỉ sợ để lộ tin tức bị Trịnh Kiều chặn đứng trước, dẫn đến phe mình mất quyền chủ động.
"Chỉ có bốn phần?"
Chương Hạ đối với câu trả lời này cũng không bất ngờ.
Hắn lẩm bẩm: "Cũng không tính là thấp."
Không phải thế lực nào cũng căm hận Trịnh Kiều đến tận xương tủy, có người an tâm làm một chúa địa phương, ở dưới quyền cai trị của mình tác oai tác quái, tham gia cũng chỉ là để đánh bóng tên tuổi tư lịch; có người thì muốn thừa cơ hội xuống tay kiếm chác chút lợi ích, mỗi người đều có toan tính riêng.
Đều là hạng người không có lợi thì không dậy sớm.
"Cốc Nhân Thượng Nam có hồi âm gì không?"
"Đã đồng ý."
Chương Hạ kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"
Ngẫm nghĩ kỹ lại cũng không khó hiểu.
Cốc Nhân với Trịnh Kiều kỳ thực chẳng có thù hận gì lớn, nhưng mấy nghĩa đệ dưới trướng Cốc Nhân lại có huyết hải thâm thù với Trịnh Kiều. Là nghĩa huynh, dù xuất phát từ nguyên do gì, Cốc Nhân cũng không thể kiếm cớ thoái thác. Nhận được lời mời, ông ta liền đồng ý ngay, hiện đang chuẩn bị ứng chiến.
"Còn Ngô Hiền Thiên Hải thì sao?"
"Cũng đã đồng ý. Chỉ là——"
Chương Hạ hỏi: "Chỉ là cái gì?"
"Bên Ngô Chiêu Đức hình như hơi bất ổn..."
Chương Hạ tò mò: "Bất ổn?"
Chuyện này thật lạ.
Ai cũng biết, Ngô Chiêu Đức vốn có nền tảng vững chắc, nhân tài dưới trướng nhiều vô kể, cái gì cũng không thiếu, Chương Hạ đã sớm nhìn đỏ mắt.
"Chậc, không ngờ Ngô Chiêu Đức hắn cũng có lúc không thuận buồm xuôi gió, cậu nói xem, hắn bất ổn thế nào?"
——————
Nói chính xác là dưới trướng Ngô Hiền hơi bất ổn.
Ba quân chưa động, lương thảo đi trước.
Đánh trận không phải là hôm nay quyết định, ngày mai có thể kéo một đội quân ra tiền tuyến, việc chuẩn bị lương thảo quân nhu là một công trình lớn. Trọng trách này, trước giờ đều do tâm phúc của Ngô Hiền xử lý, cái ATM di động Từ Giải kia thì xuất tiền kèm giám sát.
Lần này bất ổn xuất phát từ mâu thuẫn giữa Từ Giải và người tâm phúc này của Ngô Hiền, tràn ngập mùi thuốc súng.
"Hừ!" Từ Giải ném mạnh chén rượu xuống đất, nghiến răng, "Thật sự cho rằng Từ Văn Chú ta là người có thể tùy ý nhào nặn ư?"
"Lão Từ, bớt giận, bớt giận, không đáng."
Triệu Phụng lên tiếng khuyên nhủ.
Hôm nay hắn được mời đến uống rượu.
Còn tại sao hắn có thể uống rượu với Từ Giải đang ở quận Hà Doãn? Đương nhiên là bởi vì binh mã dưới trướng hắn quá ít, binh lực mỏng, lần Đồ Long cục này không có phần hắn. Nên hắn được điều đến biên giới Hà Doãn và Thiên Hải, đóng quân tại đây, bảo vệ an ninh.
Võ giả võ đảm di chuyển rất nhanh.
Hắn dự tiệc uống rượu chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
Từ Giải trừng mắt: "Làm sao có thể nguôi giận được?"
Ngồi trở lại vị trí cũ, ngực vẫn phập phồng kịch liệt.
"Cũng không biết chủ công nghĩ thế nào, tại sao lại để một kẻ vô dụng chỉ giỏi bắt bẻ phụ trách đốc thúc lương thảo... "
Triệu Phụng im lặng: "Nhưng, trước đây chẳng phải vẫn luôn là hắn ta sao?"
Ngô Hiền xuất binh đánh trận, Từ Giải cùng người nọ phối hợp đốc thúc lương thảo, bảo đảm hậu cần vận lương thông suốt, số lần phối hợp cũng không ít.
Từ Giải đáp: "Bây giờ khác xưa rồi."
Người nọ xuất thân từ thế gia Thiên Hải, là một văn sĩ thế gia điển hình, không ưa thương nhân. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng mỗi lần đối mặt với Từ Giải, trong xương cốt hắn ta đều toát ra vẻ kiêu ngạo khó hiểu —— Từ Giải chỉ cần xuất tiền xuất lương, những việc khác không cần nhúng tay vào.
Trước đây, Từ Giải cũng lười so đo với người này, lại vui vẻ có người đứng ra đảm nhiệm toàn bộ, bản thân có thể thoải mái hơn một chút.
Chỉ là——
Người này là kẻ tích cực trong việc nhúng tay vào chuyện Hà Doãn nhất, bởi vì chuyện Hà Doãn đã nảy sinh không ít mâu thuẫn với Từ Giải. Do Từ Giải không chịu nhượng bộ, hắn ta càng ngày càng bất mãn với Từ Giải, mâu thuẫn giữa hai người trở nên gay gắt. Trong tình huống đó, còn phải phối hợp...
Từ Giải liền bị bắt bẻ, bị chơi xấu.
Khi thì nói xe chở quân nhu cũ nát, khi thì nói lương thảo thiếu hụt, rồi lại nói lương thảo bị mốc meo, binh sĩ ăn vào liên tục bị đau bụng, lương thảo bị tham ô... Vất vả lắm mới đối chiếu được sổ sách, lại nói phu khuân vác lương thảo không đủ, cần phải tuyển thêm, đường tiếp tế không hợp lý.
Tóm lại, chỉ có hai chữ "không được".
Cái này không được, cái kia không được.
Triệu Phụng nghe xong lời than phiền, tặc lưỡi.
"Quả thực, là kẻ đó lòng dạ quá nhỏ mọn... "
Không coi trọng đại cục, ngược lại còn công báo tư thù.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy nắm đấm cứng lại.
Từ Giải lại rót cho mình một chén, ngửa cổ uống cạn một hơi, tức giận nói: "Không tin chủ công không biết chuyện này... "
Hắn hiếm khi có ý kiến với Ngô Hiền.
"Có lẽ chủ công muốn mượn cơ hội này để hai người các cậu giảng hòa... " Triệu Phụng vẫn còn rất hiểu rõ chủ công Ngô Hiền, nhưng hiển nhiên Ngô Hiền lại không đủ hiểu thuộc hạ của mình, càng không biết một kẻ tiểu nhân vốn đã có thành kiến với Từ Giải, sau khi mâu thuẫn giữa hai người thêm sâu sắc, một khi có cơ hội sẽ chỉ công báo tư thù, chứ không phải nở nụ cười quên hết thù oán như Ngô Hiền mong muốn.
"Hừ, không nói những chuyện này nữa, cứ uống tiếp đi."
Từ Giải hiện tại không muốn nghe những lời này.
Hắn chủ động tránh né đề tài này.
Triệu Phụng nhìn Từ Giải rõ ràng đã có ý kiến, trong lòng phát khổ, nhưng ngoài miệng không tiện khuyên can. Chỉ thầm nghĩ trong lòng, giá như Công Túc ở đây thì tốt rồi, cho dù không thể khiến mâu thuẫn giữa hai người tiêu tan, nhưng ít nhất cũng sẽ can gián Ngô Hiền, đổi người khác giám sát lương thảo.
"Phải phải phải, chúng ta không nhắc đến tên tiểu nhân xui xẻo đó nữa."
Từ Giải uống hết chén này đến chén khác.
Uống đến mặt đỏ tía tai, mơ hồ hơi say, nói líu nhíu: "Huynh và ta đúng là đôi bạn cùng cảnh ngộ."
Từ Giải uất ức, Triệu Phụng cũng chẳng khá hơn gì, cả người lẫn binh mã đều bị điều đến nơi này, bỏ lỡ cơ hội ra trận lập công. Đối với võ giả võ đảm vốn tính hiếu chiến, còn gì chán hơn phải đóng quân ở hậu phương luyện binh? Mắt thấy người khác lập chiến công, còn khó chịu hơn cả việc bản thân bỏ lỡ chiến công!
Thế nhưng, tâm thái của Triệu Phụng vẫn còn ổn.
Trước khi Tần Lễ dùng thân phận tín sứ đi sứ Hoàng Liệt, đã bí mật dặn dò Triệu Phụng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Triệu Phụng ở bên Thẩm Đường hai năm không hoạt động, binh mã dưới trướng ít hơn nhiều so với các tướng lĩnh cấp cao khác, lần xuất quân này khả năng ra trận không lớn.
Nếu cố chấp ra trận——
E rằng được không bù mất.
Chi bằng an tâm ở hậu phương chiêu binh luyện tập, đợi đến khi chiến sự tiền tuyến căng thẳng, hắn lại chạy đến tiền tuyến tham chiến, càng thêm ổn thỏa.
Triệu Phụng luôn nghe lời Tần Lễ.
Không bao lâu sau, cả hai đều nhận được tin tức quận Lũng Vũ không thể tham gia, tâm trạng lại hoàn toàn khác nhau.
Triệu Phụng thở phào nhẹ nhõm.
Đứa con gái bỏ nhà ra đi đang lêu lổng ở địa bàn của Thẩm quân, nếu Thẩm quân tham chiến, với tính tình của con bé, không chừng sẽ trà trộn vào quân đội. Trên chiến trường đao kiếm vô tình, chút võ mèo cào của nó làm sao đủ? Một chút sơ sẩy là sẽ mất mạng.
Không tham chiến, rất tốt.
Từ Giải thì hai mắt sáng lên.
Điều này có nghĩa là, việc buôn muối lậu của hắn và Thẩm Đường sẽ không bị ảnh hưởng, vẫn có thể tiếp tục như thường—— chủ công Ngô Hiền bận rộn với chiến sự, trong thời gian ngắn cũng không rảnh để ý đến hắn.