575
Tiền lời từ buôn bán muối lậu vốn đã kếch xù, huống chi muối Thẩm Đường cung cấp lại toàn là muối tinh thượng hạng, lợi nhuận càng không thể so sánh với muối thô, hắn còn được hưởng bốn phần trong số đó. Cho dù là gia tộc lớn mạnh như Từ gia, cũng không thể nào không động lòng...
Xét về tình về lý, Từ Giải nên tự mình đến gặp.
Nhưng đáng tiếc, Từ Giải tuy là gia chủ Từ gia, nhưng càng là quận thủ Hà Doãn, mà Hà Doãn và Lũng Vũ lại cách nhau rất xa. Nếu không cần thiết, hắn không được phép rời khỏi trị sở, việc kinh doanh của Từ gia cũng vậy. Từ khi hắn nhậm chức, không ít công việc kinh doanh của gia tộc đã dần dần giao cho thuộc hạ tâm phúc hoặc thân tín trong tộc quản lý. Việc buôn muối lậu với Thẩm Đường này, hắn giao cho một tùy tùng thân tín.
Tùy tùng đáp: "Nhất định không phụ lòng mong đợi của gia chủ."
Từ Giải dặn dò: "Ừ, làm cho tốt."
Nếu tùy tùng này có thể làm tốt việc này, hắn cũng có thể yên tâm giao phó thêm nhiều việc kinh doanh khác, bồi dưỡng hắn thành cánh tay đắc lực.
"Nhớ kỹ, phải kính cẩn với Thẩm quân."
"Đừng đắc tội với thuộc hạ của Thẩm quân."
Tùy tùng ghi nhớ từng điều một.
Tùy tùng này lớn lên cùng Từ Giải, Từ Giải tin tưởng hắn cũng như tin tưởng chính mình. Lại bởi vì tùy tùng biết rõ sự kính trọng biết ơn của hắn đối với Thẩm Đường, nên khi tiếp đón người ở Lũng Vũ sẽ không l* m*ng, càng không dám đắc tội người ta. Từ Giải rất yên tâm.
Bên Ngô Hiền đang khẩn trương chuẩn bị cho chiến tranh, tùy tùng của Từ Giải thì mang theo đoàn thương nhân gọn nhẹ đến quận Lũng Vũ lấy hàng. Sau khi nhận hàng, dựa theo đơn đặt hàng của các gia tộc phân phối muối lậu đến khắp nơi, rồi thanh toán tiền, chuyến buôn bán này coi như hoàn thành.
Còn việc tốn công sức tìm kiếm nguồn tiêu thụ và người mua?
Hoàn toàn không cần.
Bởi vì việc buôn bán này đang trong tình trạng cung không đủ cầu.
Muối là vật dụng thiết yếu trong cuộc sống hàng ngày, người không ăn muối, thời gian dài sẽ mệt mỏi, uể oải, trì trệ, tinh thần không tốt, thứ dân không có sức lực làm sao xuống ruộng làm việc? Cho nên dù giá muối tăng vọt, vẫn phải nghiến răng mua một ít muối thô kém chất lượng để ăn.
Trước khi Từ Giải lên nắm quyền, việc kinh doanh muối lậu của Từ thị chiếm thị phần rất nhỏ. Từ khi hắn đi theo Ngô Hiền, từ tay Ngô Hiền lấy được quyền bán muối lậu của ruộng hồ dưới trướng Ngô thị, muối lậu mới có sức cạnh tranh, mấy năm nay mở rộng mạnh mẽ các con đường liên quan.
Một câu tóm gọn lại——
Không sợ Thẩm Đường có nhiều muối lậu, chỉ sợ không đủ nhiều.
Đoàn thương nhân theo tuỳ tùng tiến vào quận Lũng Vũ, thời gian thoắt cái đã có dấu hiệu vào hè, khu ruộng muối bắt đầu sản xuất ra muối tinh thượng hạng, quy mô giếng muối tăng lên đến hơn năm trăm cái. Thợ muối làm việc ngày đêm luân phiên nấu muối, xúc muối, muối làm xong được cân rồi nhập kho.
Bốn phần giao cho tên buôn lậu muối vận chuyển vào Thập Ô.
Năm phần giao cho Từ Giải bán trong cửa ải.
Một phần còn lại thì để ở cửa hàng bách hóa Nhữ Hào.
Thẩm Đường cũng mở cửa hàng bách hóa ở quận Lũng Vũ. Việc buôn bán muối và lương thực ở địa bàn của mình, lẽ ra phải thuộc về quan thự, sao đến lượt người ngoài ăn phần ngon? Kho bạc còn một ít tiền lẻ, không cần phải viết phiếu giống như thời kỳ ở thành Phù Cô để giảm bớt áp lực tiền mặt.
Chỉ cần là thứ dân có hộ tịch quận Lũng Vũ, đều có thể mua được muối tinh với giá cao hơn muối thô một chút tại cửa hàng bách hóa Nhữ Hào!
Tất nhiên, để tránh đầu cơ tích trữ, thứ này bị hạn chế số lượng.
Để thuận tiện cho thứ dân mua sắm nhu yếu phẩm hàng ngày, Thẩm Đường còn dự định mở các chi nhánh cửa hàng bách hóa ở các huyện trấn khác thuộc quận Lũng Vũ, người phụ trách cửa hàng được tuyển chọn từ những binh lính bị thương tật xuất ngũ. Biện pháp này cũng coi như là hậu đãi những người đã xông pha trận mạc vì cô.
Lại vì không thể tranh giành lợi ích với dân.
Cho nên giá cả hàng hóa đi theo thị trường.
Ưu điểm duy nhất là chủng loại hàng hóa trong cửa hàng bách hóa tương đối đầy đủ, thứ dân có thể mua sắm tất cả những thứ cần thiết chỉ trong một lần đi chợ.
Khi tuỳ tùng đến nơi, trị sở Nhữ Hào đã có người ở, trên đường phố cũng có thể thấy không ít bóng người. Mặc dù quần áo trên người thứ dân vẫn còn những miếng vá chói mắt, nhưng nét mặt đã không còn vẻ đờ đẫn như trước, đôi mắt cũng có chút thần thái.
Quy hoạch bố cục của thành Nhữ Hào rất giống với thành Phù Cô.
Tùy tùng suýt nữa thì nghĩ mình đi nhầm đường.
Hắn mang theo khế ước đến quan thự cầu kiến Thẩm Đường.
Vừa hay, hôm nay cô không ra ngoài.
Khế ước là do Từ Giải tự tay viết trước, bên trên đóng dấu Hoa áp văn tâm của gia chủ Từ thị, chỉ còn chỗ ký tên và số lượng muối lậu lần này là trống, tiện cho Thẩm Đường điền vào. Giao dịch bình thường, khế ước phải làm ba bản, người mua một bản, người bán một bản, quan thự địa phương một bản, đưa khế ước cho quan thự là để tiện nộp thuế thị trường và thuế muối. Nhưng—— nếu đã ngoan ngoãn nộp thuế thì còn gọi là buôn lậu sao?
Cho nên, khế ước lần này chỉ có hai bản.
Thẩm Đường xem lướt qua một lượt.
Nội dung khế ước còn có lợi cho cô.
Cô ngẩng đầu hỏi tùy tùng đang cung kính đứng đó: "Lần này các ngươi có thể ăn bao nhiêu hàng? Thương đội mang theo bao nhiêu xe ngựa và người?"
Tùy tùng một đáp một.
Vì là chuyến đầu tiên, Từ Giải không nắm chắc sản lượng bên Thẩm Đường là bao nhiêu, nên quy mô thương đội phái đến khá dè dặt.
Hắn cứ nghĩ Thẩm Đường sẽ do dự.
Ai ngờ cô gật đầu, cầm bút viết.
Cuối cùng lấy Hoa áp văn tâm ký tên đóng dấu.
Lại viết thêm một bức thư tay đưa cho tùy tùng.
"Ngươi cầm cái này đến kho muối lấy hàng, quay về nói với gia chủ nhà ngươi, lần sau cứ mạnh dạn đặt nhiều hơn, muối ta có rất nhiều."
Tùy tùng vừa nhìn con số, đồng tử chấn động.
Ngay sau đó lại khó xử nói: "Cái này, cái này ——"
Thẩm Đường ôn tồn hỏi: "Có khó khăn gì?"
Tùy tùng nhỏ giọng nói: "Tiền cọc mang theo không đủ... "
Chênh lệch gần một nửa.
Thẩm Đường còn tưởng là chuyện gì to tát, cười nói: "Tiền cọc không đủ thì có gì khó khăn? Với giao tình giữa ta và gia chủ nhà ngươi, đừng nói là mang theo tiền cọc, cho dù tay không đến đây thì có sao? Trên thương trường, chữ tín mới là thứ thật sự đáng giá."
Dịch ra là ——
Chữ tín của Từ Giải trong mắt cô đáng giá ngàn vàng.
Tùy tùng nghe vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Bắt đầu có chút hiểu vì sao gia chủ lại hết lời ca ngợi Thẩm quân. Người này khoáng đạt, hào sảng, ở nơi thương trường đầy mưu mô quỷ kế lại giống như một kẻ dị biệt, nhưng sự tín nhiệm này lại thật sự lay động lòng người. Hắn lập tức hai tay nâng lấy thư tay Thẩm Đường đưa, cung kính cáo lui.
Người phụ trách kho muối có một gương mặt oai phong lẫm liệt.
Tuy dung mạo đã già, nhưng lại mang theo sát khí ngập trời.
Nếu không phải hơi thở quanh thân bình thường, còn tưởng là lão tướng dày dạn sa trường. Dương Công nhìn thấy thư tay, sau một phen kiểm tra, liền vung tay lên bảo người chuyển hàng, giữa chừng còn nghe ông ta lẩm bẩm: "Không phải nói Từ thị gia đại nghiệp đại lại háu ăn sao, sao lại ít như vậy... "
Hàng bán sang Thập Ô, gấp ba lần số này.
Tên buôn lậu muối kia mới gọi là "Công phu sư tử ngoạm", nhìn thân hình gầy yếu, mà dạ dày lại như loài Thao Thiết, haiz.
Ông ta phải quay lại nói với Thẩm quân một tiếng...
Kho muối nhà cô nên cân nhắc mở rộng quy mô.
Tùy tùng thấp thỏm bất an trong lòng.
Hỏi dò một hồi mới biết được chân tướng.
Không khỏi giật giật khóe miệng.
Cứng đờ người cười trừ, chỉ thiếu nước vỗ ngực cam đoan lần sau nhất định sẽ ăn hết gấp bốn, gấp năm lần số hàng này.
Nhưng mà, buôn lậu muối cho Thập Ô?
Chẳng phải nuôi hổ gây họa sao?
Bởi vì chuyện này trong phạm vi nhỏ thuộc loại tin tức nửa công khai, Dương Công cũng không lo lắng bị tiết lộ, đồng thời cũng muốn tăng thêm cảm giác nguy cơ cho bên Từ Giải. Vì vậy ông nhướng mày, thản nhiên nói: "Thập Ô lần trước tuy bị đánh cho sợ, nhưng cũng không thể cứ kìm kẹp mãi, phải đề phòng bọn chúng chó cùng rứt giậu. Bọn chúng có tiền, chúng ta có muối, ngươi tình ta nguyện, chẳng phải rất tốt sao?"
Tùy tùng tán đồng gật đầu: "Cũng đúng."
Hắn cũng không cho rằng quận Lũng Vũ và quận Hà Doãn quan hệ tốt, thì việc buôn lậu muối của quận Lũng Vũ nên giao hết cho quận Hà Doãn.
Trên thương trường, chỉ nói đến lợi ích, không nói đến tình cảm.
Nhưng, sản lượng muối lậu của một nơi là có hạn.
Chia cho Thập Ô nhiều, thì bên mình sẽ ít.
Trong lòng tùy tùng bắt đầu tính toán, nghĩ bụng quay về nói với gia chủ, phái thêm vài đội buôn cùng lúc đi buôn.
Nếu có bản lĩnh ăn hết tất cả số hàng...
Cũng là bản lĩnh của Từ thị bọn họ.
Một tháng trước khi thuộc hạ đến Nhữ Hào, tên buôn lậu muối giàu kinh nghiệm kia đã dẫn người ngựa và hàng hóa qua ải Vĩnh Cố đến Thập Ô. Vì không thiếu hàng, hắn cũng không cần vì mưu cầu lợi ích lớn nhất mà chạy đến phía Tây Thập Ô xa xôi nghèo khổ, hắn theo đuổi hiệu quả trực tiếp chạy thẳng đến bộ lạc Tháp Tháp Mộc Nhĩ gần nhất, có chút giao tình với mình, vét một khoản trước đã!
Đào: Đến giờ vẫn thắc mắc tại sao tác giả nhiều khi để Từ thị nhiều khi để Từ gia. Thuận tay?