581
Càn Châu, quận Cừ Sơn, hành cung.
Các quan viên mặc triều phục đứng run rẩy, từng người cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn thẳng Trịnh Kiều, cả cung điện tràn ngập bầu không khí kh*ng b* ngột ngạt.
Phía trên, tay phải Trịnh Kiều cầm một cây như ý bằng ngọc dát vàng sang trọng, thỉnh thoảng gõ vào lòng bàn tay trái, đi tới đi lui. Bước chân y rất nhẹ, nhưng rơi vào lòng mỗi người lại như một cây búa nặng... Đùng Đùng Đùng—— Lâu sau, Trịnh Kiều mới mở miệng. Y cười khẩy khinh miệt: "Nghe nói hôm nay lại có một thế lực hưởng ứng lời kêu gọi của Hoàng Liệt, định lật đổ vương vị này, phải không?"
"Chỉ là một đám ô hợp, không đáng sợ. Đợi vương sư dưới trướng quốc chủ đến, bọn chúng chắc chắn sẽ sụp đổ." Người nói câu này là một quan lại trẻ tuổi, dung mạo xuất sắc, nhưng khí chất lại hơi gian tà, lời nói ra cũng nịnh nọt.
Người này vốn là quan lại ở quận Cừ Sơn, chẳng có bản lĩnh gì, nhưng được cái ăn bám giỏi, sau khi ở rể thì dỗ dành được vợ, lại thông qua vợ dỗ dành được cha mẹ vợ mua cho một chức "quan", coi như không còn là kẻ áo vải.
Chỉ là, hắn không có tài cán gì khác, duy chỉ có nịnh hót, xu nịnh thì nhất đẳng. Một lần được Trịnh Kiều để mắt, được đề bạt đặc cách làm triều quan, bay thẳng lên trời.
Người ta phát đạt rồi, lưng cũng thẳng rồi. Nha hoàn thông phòng cũng dám nhúng chàm đến vài người. Chỉ khi đối mặt với Trịnh Kiều vẫn một mặt nịnh nọt cung kính.
Trịnh Kiều nghe vậy chế giễu. "Đám ô hợp? Hừ, nếu thật sự là đám ô hợp thì cũng tốt. Dùng lợi dụ dỗ, hứa hẹn quan cao lộc hậu, để cho chúng giàu sang ngang hàng vương hầu, liền có thể dễ dàng chiêu an về triều. Chỉ là, trong số chúng có một số kẻ mưu đồ rất lớn, lại có tai mắt khắp nơi, còn có dây dưa với triều thần... Điều này khiến Cô có chút ăn ngủ không yên... Cô có chỗ nào có lỗi với các vị triều thần sao?"
Mọi người vẫn im lặng như tờ.
Đây là muốn lấy mạng người ta!
Bọn họ có thể nói những điểm Trịnh Kiều có lỗi với họ không thể kể hết à? Có thể sao?
Nói ra thì có mà đầu rơi xuống đất!
Có người âm thầm toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì bọn họ chính là những triều thần có "đầu đuôi".
Trừ Hoàng Liệt phất cờ khởi nghĩa, các thế lực hưởng ứng Đồ Long cục lần này đa phần là hào cường thế gia.
Mà điều đáng nói là —— sau khi Trịnh Kiều lên nắm quyền, y quản lý rất nghiêm ngặt những người này. Con cháu các nhà đã có chức quan thì trực tiếp giữ lại làm quan triều đình, không dễ dàng phái ra ngoài; những người chưa có chức quan thì cũng bị phong một chức hư danh rồi đặt dưới mí mắt. Nói cách khác, bọn họ đều là con tin. Trong số họ thậm chí có người là tộc trưởng hoặc người thừa kế chính thống của gia tộc, tộc nhân ở bên ngoài lại khởi binh...
Bùn rớt đ*ng q**n, không phải cứt cũng là cứt.
Những con tin này còn muốn sống yên ổn à?
Đương nhiên là không thể.
Đại lao vô cùng chật chội, phòng đơn đã hết từ lâu, những người đến sau chỉ có thể chen chúc trong phòng ba bốn năm sáu người...
Môi trường sống tồi tệ cùng lưỡi đao treo lơ lửng trên đầu bất cứ lúc nào, những người có sức chịu đựng tâm lý kém một chút thì trực tiếp sụp đổ tại chỗ...
Mấy ngày trôi qua liền trở nên tiều tụy, mặt mày hốc hác, mấy người ngồi tù lâu nhất thì càng vàng vọt gầy yếu, không còn nhìn ra hình dáng ban đầu.
Trịnh Kiều hỏi như vậy, có nghĩa là lại có kẻ xui xẻo sắp vào ngục, mọi người đồng tình nhìn về phía vị quan trung niên ba bốn mươi tuổi, mặt mày tái mét.
Quan phục trên người đối phương cho thấy chức quan của hắn không thấp, nhưng bộ y phục này không thể mang lại cho hắn chút cảm giác an toàn nào.
Không nằm ngoài dự đoán —— Hắn cũng bị ném vào ngục.
Càng vào sâu trong ngục, tầm nhìn càng tối đen, không khí tỏa ra mùi hôi thối không nói nên lời. Tù nhân giải quyết mọi nhu cầu sinh lý trong xà lim chật hẹp. Nếu có bô thì còn đỡ, nếu không thì chỉ có thể tìm góc nào đó để giải quyết tại chỗ.
Cái mùi đó, haiz.
Cộng thêm là phòng giam nhiều người...
Thời gian lâu thì không còn chỗ đặt chân.
Môi trường sống tồi tệ, tù nhân thỉnh thoảng còn bị lôi ra ngoài dùng hình tra khảo, châm kim, hoặc đánh đòn, thậm chí còn có hình phạt ngâm nước, mỗi lần đều bị lột da một lớp. Nếu không phải Trịnh Kiều không cho phép sử dụng cực hình phá phủ, bọn họ đã sớm về chầu Diêm Vương rồi. Vị quan trung niên bị đẩy mạnh vào trong. Suýt nữa thì loạng choạng ngã xuống.
Trong bóng tối, có giọng nói quen thuộc vang lên.
"Sao ngươi cũng vào đây?"
Viên quan trung niên nhìn kỹ mới nhận ra là đồng liêu. Người này bị giam đã hai ba tháng rồi.
Suốt thời gian đó, hắn vẫn luôn vận dụng các mối quan hệ, tìm cách cứu người đồng liêu ra, nhưng không có kết quả, cuối cùng chính mình cũng bị liên lụy...
Hắn cười khổ đáp: "Xá đệ ở ngoài khởi binh..."
Xá đệ trong miệng hắn là huynh đệ ruột cùng cha cùng mẹ, nhưng vì hắn được nhận làm con thừa tự vào đại phòng nên trên gia phả hai người chỉ là đường huynh đường đệ. Là đích tử của đại phòng, hắn được hưởng hết tài nguyên của gia tộc, khiến xá đệ ghen tị, dẫn đến quan hệ giữa hai huynh đệ luôn bất hòa. Nhưng không ngờ xá đệ lại làm đến mức này, rõ ràng biết hắn đang bị Trịnh Kiều giữ làm con tin, vẫn công khai gia nhập đội ngũ của Hoàng Liệt.
Nghe vậy, đồng liêu khẽ thở dài.
An ủi: "Thân quyến bình an là tốt rồi..."
Bọn họ là con tin Trịnh Kiều dùng để khống chế các gia tộc, còn thân quyến của bọn họ chính là con tin để khống chế bọn họ. Trịnh Kiều cũng hiểu đạo lý không thể bức người quá đáng, bình thường sẽ không xuống tay với gia quyến của họ. Đương nhiên, cũng có kẻ không tin.
Kết quả nhận được đầu của cả nhà già trẻ lớn bé.
Ngay cả con chó vàng nuôi ở cửa cũng không tha.
Viên quan che mặt hổ thẹn: "Là ta vô dụng..."
Không nằm ngoài dự đoán, vợ con lúc này chắc đã nhận được hung tin hắn bị tống giam, đang tìm mọi cách chạy vạy để cứu hắn ra.
Nhưng, hắn chỉ đoán đúng một nửa.
Vợ con đúng là đã nhận được tin, nhưng không hề chạy vạy.
Không phải không muốn, mà là có khách tình cờ đến nhà.
Chính xác mà nói là ba người.
Già, trẻ, trung niên.
Người dẫn đầu là một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc áo vải gai mộc mạc, ngay cả người gác cổng cũng giàu có hơn ông ta.
Nhưng ánh mắt người này sáng quắc, trong trẻo, vừa nhìn đã biết không phải người thường. Người vợ nước mắt chưa khô, nhìn thấy ông lão suýt nữa thì thốt ra lời gọi, nhưng bị ông ta ngắt lời: "Thu phu nhân, chuyện khác không nói nhiều, lão phu hôm nay đến đây có việc muốn nhờ."
Nghe vậy, người phụ nữ vội vàng mời ba người vào nhà.
Tên canh cửa khéo léo đóng cổng lớn lại.
"Mời ngài nói."
Người phụ nữ mời ông lão ngồi vào ghế trên, nhưng ông lão không ngồi, mà vỗ nhẹ vào vai thiếu niên đã cao ngang vai mình —— nói là thiếu niên cũng có phần phóng đại, nhìn gương mặt non nớt, cậu bé trông như mới tám chín tuổi, chỉ là đã tu luyện võ đảm, ăn mặc gọn gàng, vóc dáng lại gần bằng thiếu niên.
Ông lão hỏi người phụ nữ: "Ngươi còn nhớ cậu bé này không?"
Người phụ nữ nhìn kỹ, lắc đầu.
Nhưng lại nói: "Hình như hơi quen mắt..."
Ông lão nhắc nhở nàng: "Gia chủ đời trước của Thu gia, thành hôn hơn mười năm vẫn chưa có con nối dõi. Có một nha hoàn từng hầu hạ ông ta nói dối rằng mình đã sinh cho ông ta một đứa con trai, nuôi dưỡng ở ngoài. Trùng hợp thay, đứa trẻ này có vài phần giống gia chủ Thu gia, thử máu nhận thân cũng không sai, liền được đưa về Thu gia. Chỉ là, đứa trẻ được đưa về nuôi nấng vài năm lại phát hiện khác người thường, mắc tật não, vóc dáng vẫn nhỏ bé như trẻ con... Cuối cùng cũng không giấu được..."
Nha hoàn vô cùng hoảng sợ, đành phải nói ra sự thật.
Đứa trẻ đó là do nàng nhặt được trên đường, dung mạo lại khéo trùng hợp có vài phần giống gia chủ Thu gia, phát hiện này khiến nàng nảy sinh ý đồ táo bạo, đánh tráo!
Nhưng, giấy không gói được lửa.
Cuối cùng đứa trẻ này bị vứt bỏ ở quê nhà, tự sinh tự diệt.
Tên là Yến.
Gia chủ Thu gia ngày càng lớn tuổi, nhưng vấn đề con nối dõi vẫn chưa thể giải quyết, cũng kéo dài đến mức không thể không giải quyết. Ông ta đành phải nhận con trai trưởng của đệ đệ làm con nuôi, chính là người xui xẻo bị tống giam ở đoạn trên.
Người phụ nữ lúc này mới nhớ ra.
Nàng đã từng gặp thiếu niên này khi mới gả qua.
Hồi nhỏ cậu bé còn hơi giống người cha chồng quá cố, giờ ngũ quan hơi lớn hơn một chút, thì lại chẳng giống chút nào. Hai má hơi phúng phính trẻ con, đôi mắt trong veo, không nhiễm chút bụi trần, có thể thấy vẫn còn ngây thơ.
Cậu bé ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông lão, như một con búp bê sứ không biết nói, nhưng lại không nhịn được tò mò quan sát xung quanh.
"Chẳng, chẳng lẽ, cậu, cậu bé chính là vị tiểu lang quân đó sao? Nhưng, nhưng cậu ấy không phải là quái vật không thể lớn lên sao..." Người phụ nữ quá đỗi kinh ngạc, suýt chút nữa thì nói lời bất kính trước mặt ông lão, nuốt vội câu nói còn lại, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Ông lão lảng tránh: "Việc đó có nguyên do, bây giờ không tiện nói nhiều. Lần này đến đây, là muốn hỏi thứ cậu bé đeo trên người năm đó còn ở phủ không? Có thể tìm thấy không?"
"Việc... việc này e là khó khăn... " Người phụ nữ lộ vẻ mặt khó xử.
"Không phải tiểu phụ nhân muốn thoái thác, chỉ là hiện giờ trong nhà rối ren, nhất thời không thể lo đến những việc này... Vả lại, tiểu lang bị đưa đi đã nhiều năm rồi, những vật đó còn hay không, nhất thời cũng khó nói, nên không dám dễ dàng đồng ý."
Nói xong, hai mắt đã đỏ hoe.
Dùng khăn tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Lúc mới nhận được tin tức, biết được trụ cột trong nhà bị tống vào đại lao, lại còn là nơi nghe đồn vào rồi sẽ bị lột da, nàng liền cảm thấy trời đất như sụp đổ. Nếu không phải nàng là chủ mẫu duy nhất trong phủ, không thể rối loạn làm ảnh hưởng đến lòng người, thật sự chỉ muốn ngất xỉu tại chỗ. Nàng cũng muốn giúp đỡ ông lão, nhưng điều kiện hiện thực không cho phép.
Ông lão cũng biết ý, nhưng ông ta không thể tay không mà về. Liền hỏi: "Phủ thượng gặp phải khó khăn gì, có thể nói ra không, lão hủ có lẽ có thể giúp đỡ, bày mưu tính kế... "
Người phụ nữ vừa nghe, trước mắt bỗng sáng lên.
Vẻ mặt vui mừng như người chết đuối vớ được cọc.
"Thật sao?" Vừa hỏi xong liền phát hiện không ổn, vội vàng sửa lời, "Việc... việc này không phải là nghi ngờ năng lực của ngài, chỉ là quá vui mừng... "
Ông lão thản nhiên nói: "Đừng vội, cứ từ từ kể."
Người phụ nữ ổn định tinh thần, kể lại tin tức mình nhận được —— chi tiết xảy ra trên triều đình nàng không rõ, nhưng nàng biết xá đệ của chồng có dã tâm, nhân lúc chồng không có ở tộc địa liền lôi kéo các tộc lão, rầm rộ chiêu binh mãi mã.
Hiện giờ lại còn cùng phản tặc Hoàng Liệt khắp nơi hưởng ứng khởi nghĩa, hoàn toàn không màng đến việc cả nhà huynh trưởng còn đang bị Trịnh Kiều bắt làm con tin...
Vẻ mặt người phụ nữ cay đắng.
"Tiểu thúc sợ là mong cả nhà bọn ta chết! Nghe nói năm đó, các tộc lão đều mong muốn cho tiểu thúc kế tự vào danh nghĩa của cha chồng. Dù sao lang chủ là đích trưởng của nhị phòng, việc thừa tự nghe không hay lắm, nhưng cha chồng lại chọn lang chủ. Nhị phòng không có bao nhiêu tích lũy, ăn mặc chi tiêu đều không bằng đại phòng, trong lòng tiểu thúc oán hận bất mãn nhiều năm. Chỉ cần lang chủ chết, hắn ta liền có thể danh chính ngôn thuận kế thừa Thu gia... "
Người phụ nữ nghiến răng, vẻ mặt tuyệt vọng: "Nếu lang chủ lần này... lần này bất hạnh bỏ mạng trong ngục, tiểu thúc còn có thể mượn danh nghĩa 'báo thù cho huynh trưởng', tạo dựng huynh đệ tình thâm trước mặt các sĩ tộc... Lợi ích nhiều như vậy, làm sao hắn không động lòng?"
Ông lão im lặng lắng nghe.
Đợi nàng nói xong, liền hỏi: "Chỉ có một việc này thôi sao?"
Người phụ nữ nghe thấy hy vọng: "Ngài có diệu kế giải quyết?"
"Không tính là diệu kế, nhưng giúp cả nhà các ngươi rời khỏi long đầm hổ huyệt này thì không thành vấn đề. Dù sao cũng đã đắc tội chết với Trịnh Kiều rồi, đã ở lại là chết, trốn ra ngoài có lẽ còn có đường sống." Giải pháp đơn giản trực tiếp.
Người phụ nữ kinh ngạc: "Cướp ngục?"
Với năng lực của ông lão, thật sự có thể làm được.
Chỉ là——
"Đồ vật A Yến năm xưa đeo trên người vô cùng quan trọng, nếu phu nhân thuận tiện, xin hãy phái người tìm kiếm giúp... "
Chuyến đi này chính là vì món đồ đó.
Phu nhân nghe đến đây cũng hiểu ra.
Muốn ông lão giúp đỡ thì phải đưa ra "bồi thường".
Nàng vội vàng đứng dậy sai tùy tùng đi lục tìm trong kho.
Vì năm xưa đã vượt qua thử máu nhận thân, dung mạo lại có vài phần giống gia chủ đời trước, sau khi được đưa về Thu phủ, A Yến được coi là người thừa kế đại phòng mà chăm sóc cẩn thận, ăn mặc tiêu xài đều là tốt nhất, vật dụng bên người cũng được bảo quản chu đáo. Nếu không phải cậu ta mãi không lớn, lại trông có vẻ không thông minh, khiến người ta nhìn ra manh mối, thì có lẽ bí mật này đã thực sự bị nha hoàn kia mang theo xuống mồ rồi.
Sau đó, A Yến bị đuổi ra vùng quê tự sinh tự diệt, sự tồn tại của cậu ta trở thành điều cấm kỵ trong Thu phủ, không ai dám nhắc đến, đồ đạc của cậu ta đương nhiên cũng không bị cố ý xử lý. Đám tùy tùng sau một đêm tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc hộp trong một góc phủ đầy bụi.
Chiếc hộp không lớn, trọng lượng cũng nhẹ, bên trong là những thứ linh tinh vụn vặt.
"A Yến, cuối cùng cũng tìm thấy rồi!"
Ông lão lục lọi một hồi, vẻ mặt kích động lật ra một món đồ. Đó là một mặt dây chuyền bằng gỗ dài khoảng một ngón tay, xám xịt, nhìn không ra điểm gì quý giá. Phu nhân không biết vật này có gì quý báu mà lại khiến ông lão từng trải sóng gió phải để tâm đến thế.
Ông lão bình tĩnh lại, vẫy tay gọi thiếu niên đang ăn bánh điểm tâm: "A Yến, lại đây với thầy."
Thiếu niên đặt miếng bánh ngon xuống, ngoan ngoãn làm theo, để mặc ông lão đeo mảnh gỗ đó lên người mình. Cậu ta đưa tay sờ sờ mảnh gỗ, ngữ điệu hơi thay đổi.
"Thầy, nó ấm." Rõ ràng chỉ là một khối gỗ, cảm giác khi cầm vào tay lại giống như ngọc ấm trơn nhẵn, khiến cậu ta vô cớ an tâm, ngay cả cảm giác hoảng hốt vẫn luôn quấy nhiễu cũng biến mất theo. Giống như người đuối nước kiệt sức, cuối cùng cũng trôi dạt vào bờ.
"Ừ, đeo nó cho cẩn thận."
Nghe vậy, thiếu niên liền cất nó vào trong vạt áo.
Người phụ nữ đứng gần đó, nhìn rõ ràng, phát hiện mặt dây chuyền bằng gỗ này có hình dạng giống như một chiếc quan tài. Mang theo bên người như vậy chẳng phải là rất xui xẻo sao?
Nhưng đây không phải là chuyện nàng nên quan tâm. Điều nàng quan tâm là khi nào ông lão sẽ giúp nàng cứu chồng ra khỏi đại lao. Ông lão cũng không nuốt lời, bảo người phụ nữ đi thu dọn đồ đạc, sắp xếp xe ngựa. Một khi gia chủ Thu gia được cứu ra, cả nhà họ sẽ lập tức rời đi.
Người phụ nữ làm theo lời dặn.
Những việc này không thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Vì vậy, ba người của ông lão ở lại phủ đệ tạm trú.
Thanh niên trong số ba người dọn dẹp phòng khách xong.
Đang định gọi hai người già trẻ đi nghỉ ngơi thì thấy thiếu niên một tay chống cằm, một tay nghịch mặt dây chuyền bằng gỗ vừa tìm lại được.
Thanh niên vừa rồi mượn xem qua, quan sát tới lui, không thấy điểm gì đặc biệt, hắn cũng không biết ông lão lặn lội đường xa đến đây là vì cái gì. Nhưng, ngay sau đó đã bị vả mặt —— mặt dây chuyền tỏa ra ánh sáng xanh lục lấp lánh.
Sau đó, trong tay thiếu niên, nó lại biến thành một mộc trượng màu nâu tư thế thoải mái, xung quanh lượn lờ những hình vẽ đồ đằng huyền bí, mộc mạc. Hoa văn này rất giống với đồ đằng hình tròn trên xương bả vai của thiếu niên, cái trước phức tạp hơn, cái sau giống như phiên bản được giản lược.
Bùm một tiếng.
Ông lão nghe thấy động tĩnh liền đi tới.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mộc trượng, hai má căng cứng.
Thiếu niên không chú ý đến phản ứng của bọn họ, như thể có được một món đồ chơi mới lạ, nâng lên hạ xuống đùa nghịch vài cái, ánh mắt đột nhiên bị một màu sắc khác lạ chói mắt thu hút. Chỉ vào bông hoa nhỏ màu đỏ đung đưa trên đỉnh mộc trượng, nói: "Thầy, thầy xem, là hoa."
Trên khúc gỗ mọc lên một đóa hoa.
Trông kỳ dị như sợi tóc duy nhất trên đầu gã hói.
Ông lão không chú ý đến đóa hoa, mà run rẩy đưa tay, thành kính nâng bàn tay đang cầm mộc trượng của thiếu niên, nước mắt giàn giụa lăn dài, môi mấp máy thốt ra vài tiếng không rõ ràng. Lắng tai nghe kỹ mới biết là —— "Thần chưa bỏ rơi tộc Công Tây chúng ta... "
Thiếu niên không hiểu vì sao thầy lại khóc.
Cậu đưa tay lau nước mắt cho ông.
Hỏi: "Thầy cảm thấy khó chịu ở đâu ạ?"
Ông lão lau nước mắt, hít sâu một hơi: "Không, A Yến, con hãy vận hành pháp môn thầy đã dạy một lượt... "
Thiếu niên dĩ nhiên làm theo lời. Thấy thiếu niên khoác lên mình bộ y phục Đại tế tư quen thuộc, ông lão mới hoàn toàn yên tâm.
Ông trìu mến xoa đầu thiếu niên: "Tốt lắm, nhưng những năm tới vẫn phải siêng năng tu luyện. Nghe lời thầy, trí khiếu của con, hiện tại chưa cần vội mở ra. Giữ được trạng thái ngây thơ trong sáng càng dễ chuyên tâm tu luyện, lại có hiệu quả gấp đôi... A Yến à, ngốc nghếch một chút, đơn thuần một chút cũng không sao."
"Vâng!" Thiếu niên cười nói, "Con nghe lời thầy."
Thanh niên nghe mà không biết phải nói gì.
Người không biết còn tưởng thiếu niên ngây thơ vô hại đến mức nào! Thực tế, dọc đường đi, cậu ta đã chém giết không ít thổ phỉ du côn đấy thôi? Thầy thì điên, đệ tử thì ngốc, lớn thêm vài năm nữa không biết sẽ thành tai họa gì...
Giải cứu người khỏi ngục đối với ông lão chỉ là chuyện nhỏ, làm xong liền tiếp tục lên đường, chẳng buồn nghe những lời cảm tạ sáo rỗng của Thu gia. Ba người bọn họ đi càng lúc càng xa, tiến vào một khu rừng núi sâu thẳm hẻo lánh, định cư ngụ tại đó.
Thanh niên cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
"Lão tiên sinh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Cậu tưởng thứ A Yến đeo trên cổ là cái gì? Không có chút thực lực nào mà dám mạo hiểm vào đời, kết cục chỉ có thể bị hổ báo sài lang xâu xé. Nó cần nhất là năng lực tự vệ!"
"Chỉ là một khúc gỗ."
Ông lão nói ra lời kinh người: "Đó là một khối quốc tỷ."
Thanh niên: "!!!"
Ông lão lại lắc đầu sửa lại lời mình.
"Không đúng, không phải quốc tỷ, đó là vật thần ban. Chỉ là cùng nguồn gốc với cái gọi là quốc tỷ được lưu truyền bên ngoài... Quốc tỷ cũng được, thần trượng cũng được... Kỳ thực chúng đều là vật do thần linh ban tặng... Đúng, là như vậy... "
Thanh niên văn sĩ: "... "
Âm thầm đảo mắt.
Lão già này lại bắt đầu lên cơn điên rồi.
Là người bình thường duy nhất trong ba người, hắn cảm thấy áp lực rất lớn, vừa phải chăm sóc người già, vừa phải để ý đến trẻ nhỏ. Ngày tháng này cũng chẳng biết bao giờ mới đến hồi kết.
Hắn ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ bù.
Cùng lúc đó——
Hai bóng người vội vã xông vào doanh trướng của Công Tây Cừu—— chính xác mà nói là một người đang lôi kéo người kia. Anh ta đang định ngủ thì bị dọa cho ngồi bật dậy.
Vừa nhìn thấy người đến, anh ta bất đắc dĩ nói: "A Lai, có chuyện gì mà hai người không thể để ngày mai nói được sao?"
"Không kịp ngày mai nữa rồi! Hôm nay phải hỏi cho rõ ràng!" Công Tây Lai nắm tay Dương Anh, đẩy đến trước mặt Công Tây Cừu, vội vàng hỏi: "A huynh, huynh có thấy cô ấy có gì thay đổi không?"
Công Tây Cừu quấn chăn ngồi xếp bằng, bĩu môi.
"Cô ấy có thể có thay đổi gì chứ? Hay là điều kiện trong quân doanh không tốt, nóng trong người nổi mụn rồi?"
Công Tây Lai giậm chân sốt ruột.
Nắm lấy tấm chăn Công Tây Cừu đang giữ chặt lắc lư.
"Khí, khí, A Anh có hơi thở rồi!"
Công Tây Cừu thuận theo lực của Công Tây Lai, giống như một con búp bê hình người bị lắc lư qua lại, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng: "Cô ấy đâu phải bây giờ mới sống lại, sao lại không có hơi thở?"
"Không phải hơi thở này!"
Công Tây Cừu ngừng lắc: "Vậy là hơi thở gì?"
"Hơi thở Võ khí!" Người trả lời là Dương Anh.
Công Tây Cừu lúc đầu còn tưởng mình bị ù tai.
"Khí gì cơ?"
Công Tây Lai mừng rỡ nói: "Võ khí!"
Dương Anh dù sao cũng xuất thân trong gia đình võ tướng, cha cô là Dương Đô úy cũng chưa bao giờ cấm cản cô luyện võ, lại còn cho rằng con gái học chút võ nghệ có thể rèn luyện thân thể, ít bệnh tật, dễ nuôi.
Giờ đây cô độc một mình, cô càng cần sức mạnh để tự bảo vệ bản thân, việc tu luyện võ học càng không dám dừng lại một ngày nào.
Vừa rồi không biết làm sao——
Linh khí thiên địa vốn không thể lưu lại trong kinh mạch, đột nhiên có thể hấp thụ được! Dương Anh đầu tiên là ngơ ngác, sau đó mừng như điên, chia sẻ tin tức này với Công Tây Lai bên cạnh. Rồi bị Công Tây Lai lôi đến tìm Công Tây Cừu.
"Trước đây vẫn không được, hôm nay đột nhiên lại được rồi... A huynh, huynh nói xem hôm nay có phải là ngày đặc biệt gì không? Huynh xem A Anh đã được rồi, ta có phải cũng có thể không?" Công Tây Lai nói một tràng dài, không cho ai chen miệng.
Công Tây Cừu nghiêm mặt lại, bắt mạch cho Dương Anh.
Mặc dù yếu ớt đến mức có thể bỏ qua, nhưng đó xác thực là một tia võ khí, điều này có nghĩa là Dương Anh có thể tu luyện.
_Nấm: Dương Anh có thể tu luyện là do Công Tây Cừu công nhận cô ta là người cùng phe, còn A Yến lúc này đã có được thần trượng, là Đại tế tư đời này, nên Dương Anh gián tiếp được hưởng lợi. Thật ra ta cũng khá mong chờ cảnh các nữ tướng đôi bên giao đấu trước trận