Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 580

580

 

"Trịnh Kiều? Y cũng xứng sao?" Công Tây Cừu khinh miệt nồng đậm nói câu này.

 

Anh ta còn chê bai nói: "Tự mình làm chủ công? Không cần."

 

"Không cần?" Câu trả lời của Công Tây Cừu nằm ngoài dự liệu của Tuân Định, hắn không khỏi ngồi thẳng dậy, truy hỏi, "Vì sao?"

 

"Vì phiền phức."

 

"... Phiền... phiền phức?" Tuân Định suýt thì nói lắp.

 

"Tự mình làm chủ công mà còn không phiền phức sao?" Công Tây Cừu tỏ vẻ "Ngươi vẫn còn quá non nớt", "Ta không có hứng thú với công danh lợi lộc, muốn nổi danh cũng chỉ vì tìm kiếm đại ca, tiện thể thu hút thêm nhiều võ giả càng mạnh hơn đến khiêu chiến, để cuộc sống bớt nhàm chán."

 

Mục đích của Công Tây Cừu vẫn luôn rất đơn thuần.

 

Cho nên——

 

Tự mình làm chủ công là việc không tưởng.

 

Cả đời này cũng không thể nào tự mình làm chủ công.

 

Anh ta quá hiểu rõ việc quản lý một nhóm người phiền phức đến mức nào.

 

Không chỉ tốn vô số tinh lực, nhân lực, vật lực, còn phải chiêu mộ người ngựa, đấu đá lẫn nhau, cân bằng mâu thuẫn và các mối quan hệ giữa thuộc hạ. Thế lực càng lớn, càng cần phải lo lắng nhiều hơn, anh ta còn muốn tự do tự tại, muốn làm gì thì làm sao?

 

Thật là nằm mơ giữa ban ngày.

 

Những thứ này, chỉ cần nghĩ thôi anh ta đã đau đầu.

 

Công Tây Cừu rất hiểu rõ bản thân: "Ta là võ giả thiên bẩm, cậu của ta cũng nói ta là kỳ tài võ học vạn người mới có một, cả đời này ta sinh ra là để chiến đấu chứ không phải sinh ra để dành cho chiến trường. Nếu không phải là kẻ địch ngang tài ngang sức, thì chẳng qua chỉ là cuộc tàn sát đơn phương."

 

Khi nói những lời này, anh ta không hề đỏ mặt.

 

Diễn giải hoàn hảo cái gọi là khoe khoang trá hình.

 

Anh ta say mê cảm giác sức mạnh va chạm bùng nổ, lưu luyến cảm giác vô cùng sảng khoái khi cận kề sống chết. So với chúng, thắng thua sống chết đều là những thứ vướng víu có thể vứt bỏ. Nếu làm chủ công, còn có thể tùy hứng như vậy, không quan tâm đến thắng thua sống chết ư?

 

Thuộc hạ e rằng sẽ bị đau tim mất.

 

Hơn nữa, anh ta thật sự không chịu nổi những công việc giấy tờ văn hoa lại rườm rà. Thà cầm vũ khí trên chiến trường chém giết bảy lần ra bảy lần vào, chiến đấu bảy ngày bảy đêm, cũng không muốn ngồi trước bàn xử lý giấy tờ bảy khắc, còn không bằng trực tiếp giết anh ta cho rồi.

 

Tuân Định: "..."

 

Công Tây Cừu hỏi hắn: "Chĩa vũ khí vào bọn họ, rất nhàm chán. Ngươi có thể tìm thấy kh*** c*m trong một cuộc tàn sát một chiều à?"

 

Quá yếu, không thú vị.

 

Tuân Định: "... "

 

Hắn nhíu mày: "... Đương nhiên là không thể."

 

Nhưng đánh trận cũng không phải vì điều này.

 

Hắn thật chưa từng gặp ai như Công Tây Cừu.

 

Rõ ràng có điều kiện tự mình làm, lại cứ không muốn.

 

Càng không ngờ Công Tây Cừu còn có một mặt ngây thơ như vậy: "Nếu ngươi không muốn tự mình làm, vậy thì phải nghe lệnh người khác, cái tính khí ngang ngạnh này của ngươi có thể chịu đựng được người khác chỉ tay năm ngón với ngươi? Ngày sau công cao chấn chủ, đem ngươi vắt chanh bỏ vỏ, ngươi làm sao tự bảo vệ mình?"

 

Công Tây Cừu nói: "Tìm được a huynh là được rồi."

 

Tuân Định nhất thời không kịp phản ứng.

 

"Tìm được a huynh là có thể lui về ở ẩn rồi. Sau này ngứa tay muốn tìm người đánh nhau, ai nổi tiếng ta liền đi đánh kẻ đó. Không có việc gì thì ở lại tộc địa... chăm sóc con của A Lai sau này, trêu chọc con của a huynh... Chẳng phải thú vị hơn so với tranh giành đấu đá sao?"

 

Theo tục lệ của tộc Công Tây, người cậu phải nuôi nấng con của tỷ muội, còn con của cậu thì do huynh đệ của mẹ đứa trẻ nuôi dưỡng. Anh ta cũng không biết mình khi nào mới có thể đại thành võ học, tương lai có nữ lang bầu bạn hay không, phần lớn là sẽ sống độc thân.

 

Nuôi con của A Lai chơi đùa là đủ rồi.

 

Nói xong, phát hiện bộ dạng ngây người của Tuân Định thật ngốc nghếch, anh ta cười lớn: "Tộc Công Tây vốn là một tộc ẩn thế, thích ẩn cư có gì kỳ lạ? Nếu không phải biến cố trong tộc, ai lại thích chạy ra ngoài? Bên ngoài có chỗ nào thanh tịnh thoải mái so được với tộc địa? Ta chỉ muốn cùng a huynh ẩn cư... Đúng là nó rất rộng lớn, nhưng vẫn không có chỗ cho Công Tây Cừu ta dung thân... "

 

Câu cuối cùng chất chứa nỗi buồn khó tả.

 

Công Tây Cừu không giống cha anh ta, Tức Mặc Xán.

 

Trong lòng Tức Mặc Xán chứa đựng thiên hạ, nhìn không quen cảnh loạn lạc bên ngoài, tích cực nhập thế, khiến bản thân mình lăn lộn vất vả. Nhưng Công Tây Cừu thì khác, anh ta chỉ muốn bình an ở lại tộc địa, bầu bạn cùng tộc nhân. Sinh tử của bách tính, có quan hệ gì với anh ta?

 

Anh ta chỉ quan tâm đến người thân.

 

Anh ta cũng chỉ có vài người thân như vậy.

 

Tuân Định thấy vậy, cũng không khuyên nữa. Bởi vì hắn rất rõ ràng, mục đích của Công Tây Cừu rất mạnh mẽ, lần này anh ta tái nhập thế, không vì điều gì khác, chỉ vì muốn dương danh tìm huynh trưởng, khuyên nữa cũng vô dụng. Trong lòng Tuân Định lướt qua một lượt vài mục tiêu quen thuộc.

 

"Vậy ngươi định tìm ai để dương danh?"

 

Nếu là người khác, dương danh không phải là chuyện dễ dàng.

 

Nhưng Công Tây Cừu tuổi còn trẻ đã là Thập ngũ đẳng Thiếu thượng tạo, Thập ngũ đẳng Thiếu thượng tạo ở độ tuổi này là khái niệm gì?

 

Cần biết rằng, kể từ khi sao băng giáng thế hơn hai trăm năm qua, theo ghi chép lịch sử, Nhị Thập đẳng Triệt hầu chỉ có ba người, mà Thập ngũ đẳng trở lên có tên tuổi, chỉ có hơn một nghìn người. Nếu tính cả những người không được ghi chép hoặc ghi chép bị thất lạc, thì nhóm người này nhiều nhất là hơn hai nghìn người.

 

Công Tây Cừu đã lọt vào danh sách này.

 

Anh ta vẫn còn đang trong thời kỳ hoàng kim tăng trưởng thực lực tốc độ cao.

 

Chỉ cần anh ta bằng lòng, cành ô liu có thể nhấn chìm anh ta.

 

Công Tây Cừu lắc đầu: "Tạm thời chưa có mục tiêu."

 

Tuân Định: "Cốc Nhân?"

 

Công Tây Cừu: "Nhiều lời, ồn ào."

 

Nghĩa đệ nhỏ nhất của Cốc Nhân cũng là nạn nhân của cổ trùng, Công Tây Cừu gặp hắn ta liền dễ dàng nhớ tới nỗi đau diệt tộc...

 

Tuân Định lại hỏi: "Ngô Hiền?"

 

Công Tây Cừu móc tai: "Tai mềm, phiền phức."

 

Anh ta đã từng giao thủ với võ giả võ đảm dưới trướng Ngô Hiền, hình như tên là Triệu Phụng? Công Tây Cừu đã kết thù với bọn họ, chạy qua đó sẽ hơi xấu hổ. Nghe nói Ngô Hiền tai mềm, bên cạnh lại toàn đám công tử bột nhà giàu kiêu ngạo, chạy đến đó tìm phiền phức sao?

 

Tuân Định: "Chương Hạ?"

 

Công Tây Cừu thổi ngón út: "Không thích."

 

Nếu không phải tại Chương Hạ, thánh vật của tộc đã sớm được tìm thấy, chứ sao đến giờ vẫn chưa có chút manh mối nào? Hừ!

 

Tuân Định: "Hoàng Liệt?"

 

Chưa đợi Công Tây Cừu trả lời, hắn nói: "Nghe nói dưới trướng Hoàng Liệt có một đội quân lực sĩ trọng khiên quy mô không nhỏ, chiến lực không thể xem thường."

 

Công Tây Cừu nghe thấy cái tên này, không biết nghĩ đến điều gì, lộ ra một nụ cười khẩy: "Tên khốn này sớm muộn gì cũng không chết tử tế."

 

Tuân Định lại hỏi thêm vài người.

 

Công Tây Cừu đều không thích.

 

Chỉ có duy nhất một người hắn thích ——

 

Tuân Định: "Thẩm Đường?"

 

Công Tây Cừu đầu tiên nhếch khóe môi, Tuân Định còn tưởng là có hy vọng, ai ngờ anh ta vừa mở miệng đã nói: "Mạ mạ đương nhiên là tốt, nhưng cũng là người không thể chọn nhất. Gặp phải đối thủ mạnh sẽ tranh giành với ta, vậy ta làm sao nổi danh được? Hơn nữa, hai năm gần đây mạ mạ cũng không có trận nào để đánh... Võ giả võ đảm không có trận đánh, chẳng phải chỉ còn luyện binh? Lại bị bắt làm việc vặt, ngày tháng đó nhàm chán biết bao nhiêu?"

 

Thực ra, người đầu tiên anh ta loại trừ chính là Thẩm Đường.

 

Hoàn toàn trái ngược với nhu cầu của anh ta.

 

Bọn người Cốc Nhân đều thích hợp hơn cô.

 

Tuân Định ghét bỏ: "... Ngươi thật sự khó hầu hạ..."

 

Công Tây Cừu lựa chọn bỏ ngoài tai lời càu nhàu của hắn, chống cằm vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên lóe lên tia sáng: "Muốn tìm, thì tìm những thế lực nhỏ, không ổn định, đang bên bờ vực bấp bênh. Càng yếu thế như vậy, càng có thể chứng tỏ thực lực của chúng ta."

 

Tuân Định trừng mắt: "... Đường đường Thập ngũ đẳng Thiếu thượng tạo lại chủ động đến cửa xin đầu quân, chẳng sợ dọa người ta sợ chết khiếp à?"

 

"Ai nói đầu quân? Chỉ là giúp đối phương đứng vững gót chân, mở rộng thế lực, đạt được mục tiêu thì lấy tiền rồi đi."

 

"Lấy, lấy tiền???" Giọng Tuân Định cao vút.

 

Công Tây Cừu: "Không thì sao? Đánh trận không công à? Trùng tu tộc địa cần vàng ròng bạc trắng, sau này nuôi con của A Lai cũng cần tiền! Sau khi bị diệt tộc, đất đai sản nghiệp mất gần hết, con cháu đời sau không có tài sản của tổ tiên thì lấy gì mà ăn?"

 

Phải tích lũy tài sản tổ tiên cho con cháu đời sau chứ.

 

Công Tây Cừu không ngờ Tuân Định lại ngây thơ như vậy, hỏi: "Chẳng lẽ cha ngươi nuôi ngươi lớn bằng gió trời à?"

 

Nghèo văn giàu võ, trong trường hợp bình thường, mỗi tấc cơ bắp trên người võ giả võ đảm đều được hun đúc từ vô số tiền bạc lương thực.

 

Tuân Định há hốc mồm, không thể phản bác.

 

Hắn rốt cuộc đã hiểu được ý định của Công Tây Cừu.

 

"Ý của ngươi là... ngươi nhận tiền đánh thuê, đạt được mục tiêu thì đổi nhà khác nhận tiền tiếp tục đánh, dựa... dựa vào thủ đoạn này để nổi danh? Ngươi không sợ bị người ngoài chê cười là gia nô nhiều họ ư?"

 

Hắn muốn lay cho nước trong đầu Công Tây Cừu văng ra ngoài.

 

Tỉnh táo lại đi!!!

 

Công Tây Cừu bất mãn: "Chuyện trao đổi sòng phẳng, sao lại lôi chuyện gia nô vào đây? Nhận tiền giúp người ta giải quyết tai họa, chứ có phải bán thân đâu. Văn sĩ võ giả trung thành với một chủ, nói cho cùng cũng là vì kiếm tiền sinh sống. Bọn họ ăn cơm một nhà, ta cũng chỉ ăn thêm vài nhà, thử xem mặn nhạt ra sao, không vui còn có thể đổi khẩu vị, vậy mà thành gia nô nhiều họ rồi? Đâu có đạo lý đó..."

 

Tuân Định: "..."

 

Công Tây Cừu hỏi: "Chỉ ăn một nhà không ngán sao?"

 

Tuân Định: "..."

 

Đây nào phải vấn đề ngán hay không ngán?

 

Hắn coi như đã hiểu, Công Tây Cừu hoàn toàn không có liêm sỉ.

 

Ban đầu còn tưởng chỉ có mình Công Tây Cừu phát điên, nhưng Tuân Định vạn vạn không ngờ, lại còn có chuyện của mình.

 

Ép mua ép bán, không nói lý lẽ.

 

Tuân Định phản kháng: "Đường đường ma vương lăn lộn quận Mân Phượng... sao có thể vì chút tiền tài tầm thường, bán rẻ bản thân... Ta còn là... "

 

Hắn là loại đàn ông có thể mua được bằng tiền á???

 

Công Tây Cừu thản nhiên nói: "Là kẻ bại tướng dưới tay ta."

 

Bổ đao: "Kẻ bại tướng không đáng giá."

 

Mời Công Tây Cừu, tặng kèm một Tuân Định làm quà.

Bình Luận (0)
Comment