Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 579

579

 

Chuyện này như trẻ con không mẹ, nói ra thì dài dòng lắm.

 

Nghe câu hỏi, tiểu tốt đầy mặt phong sương kia nhất thời không nhịn được, khóe mắt đỏ hoe, vô cùng tủi thân nhìn Thẩm Đường.

 

Ánh mắt hắn——

 

Giống hệt như một chú chó vô tình lang thang bên ngoài nhiều ngày, chịu đủ đòn roi của xã hội, khi nhìn thấy chủ nhân liền bộc lộ cảm xúc.

 

Khiến Thẩm Đường ngơ ngác, chỉ đành nói: "Ừm... ngươi cứ từ từ kể, chẳng hay trên đường gặp phải khó khăn gì?"

 

Thấy tín sứ như vậy, cô dịu giọng.

 

Tín sứ đưa tay lên dùng mu bàn tay lau khóe mắt.

 

Kể lại những gì đã gặp phải trong mấy tháng qua —— hắn bây giờ mới trở về, thật sự là có nỗi khổ tâm không thể nói. Có thể giữ được cái mạng nhỏ, tự mình đến báo cáo nhiệm vụ với Thẩm Đường, cũng là nhờ tổ tiên phù hộ. Sau khi nghe xong "trải nghiệm kỳ diệu", Thẩm Đường âm thầm cảm thán ——

 

Không đi đóng một bộ phim bi hài thật là đáng tiếc.

 

Vừa có kịch tính, vừa có trắc trở, vừa có hồi hộp, vừa có hài hước, thật là một chất liệu hiện thực ngon lành!

 

"Người ta nói 'Khói lửa liền ba tháng, thư nhà đáng vạn đồng', thời buổi loạn lạc này, đưa một bức thư quả thực là khó khăn trùng trùng, lần này thật sự là vất vả cho ngươi rồi... " Thẩm Đường nghe xong cũng không tiện trách cứ đối phương điều gì, thậm chí còn phải an ủi tâm hồn bị tổn thương của đối phương.

 

Bức thư này được gửi đi từ trước năm mới.

 

Quận Mân Phượng cách quận Lũng Vũ, nói xa không xa, nói gần cũng không gần. Chưa kể trên đường còn có giặc cướp nổi loạn, cho dù tình hình một mảnh thái bình, vẫn còn núi cao hiểm trở, sói hổ rình rập. Không hề nói phóng đại, một bức thư này, từng chữ ngàn cân.

 

Để đảm bảo thư được gửi đến nơi an toàn, Thẩm Đường đặc biệt phái một Mạt lưu công sĩ làm tín sứ. Lúc đó cô nghĩ rất hay, giả sử trên đường gặp phải bọn cướp bình thường, với năng lực của một Mạt lưu công sĩ, cho dù không thể chiến thắng trực diện, ít nhất chạy trốn là không thành vấn đề.

 

Nhưng——

 

Lý tưởng rất đầy đặn, hiện thực rất xương xẩu.

 

Bất ngờ luôn đến nhanh hơn dự định.

 

Tín sứ bị tập kích, trọng thương rồi bị bắt.

 

_(:з)∠)_

 

May mắn giữ được mạng sống, chưa đi được hai bước lại gặp phải quân lính đang cưỡng ép bắt người. Trên người hắn chỉ còn bộ quần áo mấy ngày chưa thay giặt, cùng với phong thư giấu trong ngực. Xấu hổ hơn là, đánh thì đánh không lại, chạy thì chạy không thoát, lộ phí cũng chẳng còn.

 

Mắc kẹt giữa hai quận, tiến thoái lưỡng nan.

 

Vì vậy, hắn bất đắc dĩ——

 

Cắn răng mặc vào bộ quân phục của đối phương.

 

Đánh không lại thì gia nhập!!!

 

Thẩm Đường: "... "

 

Tín sứ theo quân luyện tập vài ngày, tiện thể dưỡng thương, vết thương còn chưa lành hẳn, lại ngơ ngác bị lôi ra chiến trường, hắn vô cùng hoảng sợ, chỉ e tính mạng mình sẽ bỏ mạng nơi này. Nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ của Thẩm quân, hắn đành phải vắt óc suy nghĩ.

 

Ra chiến trường, hô to chạy chậm.

 

Xung phong không tích cực, ăn cơm đứng số một.

 

Chiến trường hỗn loạn, hắn lại chỉ là một tên lính quèn, không ai chú ý, dựa vào việc lười biếng, hắn thật sự đã qua mặt được vài lần. Không chỉ không bị xử theo quân pháp, ngược lại còn được thăng vài cấp—— bởi vì dù sao hắn cũng là một võ giả võ đảm, cho dù thiên phú thấp, nhưng đãi ngộ vẫn tốt hơn binh lính bình thường không chỉ một chút. Hễ có suất thăng chức, hắn chính là đối tượng được ưu tiên xem xét.

 

Từ tiểu tốt đến ngũ trưởng, từ ngũ trưởng đến thập trưởng.

 

Thẩm Đường: "... "

 

Đây vẫn chưa phải là điều hoang đường nhất.

 

Đợi đến khi hắn hoàn toàn bình phục, dành dụm được chút lộ phí, chuẩn bị nhân cơ hội hỗn loạn nhất của trận chiến tiếp theo, rút lui, tiếp tục đến quận Mân Phượng đưa thư. Ai ngờ, hắn đột nhiên được đề bạt làm thân binh cận vệ cho một võ giả trẻ tuổi. Vị trí này không hề tầm thường, cơ bản là tâm phúc chủ tướng tin tưởng hoặc thân binh đích thân bồi dưỡng mới có thể đảm nhiệm. Nguy hiểm lớn, nhưng cơ hội lập công nhiều.

 

Chức vụ bách phu trưởng đã vẫy gọi hắn.

 

Mạng đủ cứng còn có thể leo lên phó tướng.

 

Thẩm Đường: "... "

 

Không hiểu sao, trong đầu cô hiện lên một câu nói rất hợp cảnh——【Này, aishhh chết tiệt, nếu các anh không cho tôi về đội thì tôi thực sự sắp thành đại ca rồi đấy!】

 

(╯‵□′)╯︵┻━┻

 

Tên nhóc này thăng tiến sự nghiệp cũng thuận lợi ghê ha!

 

Có phải muốn ám chỉ cô điều gì không???

 

Thẩm Đường căng quai hàm, không để lộ chút cảm xúc nào, không ai biết được nội tâm cô lúc này đang vô cùng phong phú. Lúc này, câu chuyện của tín sứ cũng đến hồi cao trào —— không ngờ, vị võ giả trẻ tuổi kia lại chính là người nhận thư của nhiệm vụ đưa thư lần này.

 

Quận thủ Mân Phượng, Tuân Định.

 

Trong lòng tín sứ có cả vạn con thảo nê mã (mụ nội nó) đang chạy tán loạn.

 

"Khoan đã, điều này không hợp lý, dù sao Tuân Định cũng là quận thủ của một quận... Ngươi vừa nói mình bị một quận huyện khác chiêu binh... Ta chưa từng nghe nói hai quận này có quan hệ trên dưới trực thuộc... " Từ khi biết con trai ngoan của Tuân Trinh ở quận Mân Phượng, cô đã bỏ chút công sức đi tìm hiểu, mới biết hắn không phải là Đô úy của quận mà là quận thủ. Như vậy, lời của tín sứ có chút không hợp lý.

 

Dưới tiền đề không phải quan hệ trực thuộc, quận thủ của một quận lại đi làm tướng tiên phong cho binh mã của một quận khác, điều này hơi kỳ lạ.

 

Nếu là hợp tác, cũng nên đối thoại bình đẳng.

 

"Không sai đâu ạ."

 

Tín sứ rất chắc chắn mình không hề nhầm lẫn.

 

Bởi vì, Tuân Định là nhận tiền đi đánh thuê.

 

Tuân Định không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh khác, chỉ phụ trách đánh trận, đánh thắng trận rồi lấy tiền. Binh mã khác cần thuê một bên xuất trận, bản thân hắn liền xuất trận. Chính vì là thuê tạm thời, nên tín sứ chỉ có thực lực Mạt lưu công sĩ mới có cơ hội được đề bạt.

 

Thẩm Đường kinh ngạc đến suýt nói lắp.

 

"Nhận... nhận tiền... đi đánh thuê?"

 

Tín sứ gật đầu: "Đúng vậy."

 

Thẩm Đường bình tĩnh lại, xoa cằm.

 

"Hắn tính phí thế nào?"

 

Thật không ngờ lại có thể làm như vậy?

 

Chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.

 

Tín sứ liền nói ra những thông tin mình biết.

 

Chi phí xuất trận đánh thuê của Tuân Định được tính theo số lần xuất trận, nếu đánh thắng lớn còn được chia thêm một phần —— tiền trao cháo múc, công bằng công chính. Người này tính tình hào sảng, nếu không phải tín sứ một lòng hướng về Thẩm quân, nói không chừng hắn thật sự sẽ đầu quân sang đó.

 

Thẩm Đường: "... "

 

Mặc dù không có báo giá chính xác, nhưng Thẩm Đường có dự cảm, cái giá ấy e là cô không kham nổi. Từ khi đến thế giới này, tiếp xúc với biết bao văn sĩ văn tâm/võ giả võ đảm, cô vẫn là lần đầu tiên thấy kiểu làm ăn "đánh thuê" thế này.

 

Nghĩ kỹ lại, quả thực là một mánh khóe kiếm tiền.

 

Vừa kiếm được tiền lại vừa giữ được thân tự do.

 

Chẳng trách lại phóng túng bản thân như vậy.

 

Nhưng, người cha già Tuân Trinh này có biết không?

 

Thẩm Đường thực sự nhịn không được hỏi một câu.

 

"Tình hình kinh tế của Tuân Định... có phải rất eo hẹp không?"

 

Lúc nghèo nhất cô cũng chưa từng nghĩ đến việc làm lính đánh thuê.

 

Tín sứ: "... Hình như... không có đâu... "

 

Vấn đề này kỳ thực hắn cũng muốn biết, chỉ là lúc đó không kịp hỏi. Hắn chợt biết được "thượng cấp mới" chính là mục tiêu đưa thư, mừng rỡ khôn xiết, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, ngấm ngầm biểu lộ thân phận, đưa ra phong thư "từng chữ ngàn cân" kia.

 

Tuân Định khá bất ngờ.

 

Hắn không nhớ mình có giao tình gì với quận Lũng Vũ, vô duyên vô cớ, sao đáng để tín sứ không ngại muôn vàn khó khăn hiểm trở đưa thư?

 

Mang theo thái độ nửa tin nửa ngờ, bóc lớp niêm phong bằng sáp, lấy ra tờ giấy viết thư nhăn nhúm, đọc một mạch mười dòng. Nội dung trên giấy viết thư rất ngắn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, sắc mặt hắn thay đổi liên tục, hỏi: 【Cha ta lúc này đang ở quan thự quận Lũng Vũ?】

 

Tín sứ trước khi đến đã được huấn luyện đơn giản.

 

Kỳ Thiện mô phỏng những câu hỏi Tuân Định có thể đưa ra, để tín sứ học thuộc từng câu một, câu hỏi này vừa đúng là một trong số đó.

 

Tín sứ trả lời không chút sơ hở, còn đánh vào tình cảm cha con, nếu có thể dụ được Tuân Định đến quận Lũng Vũ thì càng tốt.

 

Ai ngờ——

 

Trên mặt Tuân Định không hề có chút gợn sóng cảm xúc nào.

 

Phất tay cho tín sứ lui, chỉ nói mình đã biết, đến ngày hôm sau đưa cho tín sứ một bức thư hồi âm, để hắn dễ bề báo cáo.

 

Vận may của tín sứ cuối cùng cũng không quá tệ, cộng thêm việc vừa vặn đột phá lên Nhị đẳng thượng tạo, đường về thuận lợi hơn lúc đến. Chỉ là dọc đường dãi nắng dầm mưa, không có thời gian chăm chút, khiến râu ria rậm rạp lộn xộn, dung mạo tiều tụy xơ xác, trông như một đứa trẻ ăn mày.

 

"Một đường vất vả, ngươi hãy xuống nghỉ ngơi trước đi." Thấy tín sứ đã bàn giao xong mọi việc, Thẩm Đường bèn để hắn lui xuống, rồi lại ra vẻ ngầu lòi búng tay một cái —— Xa mấy đỗi chốn non Bồng, chim xanh đưa đón cậy lòng dò thăm —— dùng chim xanh đưa tin triệu Tuân Trinh đến.

 

Chủ công triệu kiến, Tuân Trinh nào dám chậm trễ.

 

_(:з)∠)_

 

Đối với Thẩm Đường, ông vẫn luôn hơi chột dạ.

 

Tên khốn kiếp Liêu Gia này sau khi quen thân với mình, còn lắc lắc cái túi tiền quen mắt kia, cười hèn hạ quái dị, như thể đang nhắc nhở Tuân Trinh —— nhìn xem, đây chính là toàn bộ gia sản của chủ công.

 

Rõ ràng nỗ lực như vậy, lại sống thanh bần đến thế.

 

Vì sao lại như vậy?

 

Bởi vì đều bị ông "ngàn vàng hết rồi đến hồi có lại".

 

Ban đầu Tuân Trinh không để ý, nhưng tiếp xúc với chủ công lâu dần, càng thêm hiểu rõ sự đáng quý của cô —— trên người không một xu dính túi, vẫn dám hứa hẹn với ông ngàn vàng muôn lượng. Bỗng nhiên phát tài, vẫn công tư phân minh, kiềm chế d*c v*ng cá nhân có thể gọi là hà khắc.

 

Chỉ riêng điểm này, trên đời có mấy người làm được?

 

Phát đạt liền phóng túng hoan lạc, mới là lẽ thường tình của con người.

 

Liêu Gia nói riêng không sai.

 

Cô không giống người thường, ngược lại giống một vị tiểu thánh nhân.

 

"Bái kiến chủ công."

 

"Miễn lễ, lúc này vội vàng tìm ông không vì chuyện khác, ông xem cái này." Cô giao nguyên vẹn thư hồi âm của Tuân Định ra. Đây là hồi âm mà Tuân Trinh mong đợi nhiều năm, người đầu tiên mở ra nhìn thấy nên là ông.

 

Ban đầu Tuân Trinh không hiểu ý tứ.

 

Đợi đến khi nhìn thấy ấn chương đóng sáp, cả người run lên. Ông vốn dĩ luôn trấn định tự nhiên, bỗng luống cuống, ngón tay run rẩy nhanh chóng, mấy lần suýt làm rơi thư hồi âm. Cuối cùng, Tuân Trinh cẩn thận mở ra, lấy tờ giấy ra, bên trên chỉ có vài chữ ——

 

【Mọi việc bình an, cha đừng lo lắng.】

 

【Đứa con bất hiếu Tuân Định kính bút.】

 

Bên dưới còn có một dấu ấn Hổ phù.

 

Tuân Trinh lập tức đỏ hoe khóe mắt, nước mắt rưng rưng, Thẩm Đường mím môi, do dự có nên tránh đi một chút, nhường không gian cho người cha già này khóc một trận cho đã —— bây giờ không khóc, lát nữa biết được hành động của đứa con trai ngoan, e là sẽ không khóc nổi nữa.

 

"Đây là bút tích của nó... "

 

Không bao lâu sau Tuân Trinh đã điều chỉnh tốt cảm xúc.

 

"Nó hiện giờ đang ở đâu?"

 

Thẩm Đường: "..."

 

Thấy chủ công im lặng không nói, trong lòng Tuân Trinh thình thịch.

 

Vẻ đỏ ửng kích động trên má Tuân Trinh dần chuyển sang trắng bệch.

 

Thẩm Đường vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, huynh ấy bây giờ vẫn rất khỏe, chỉ là, chỉ là, hơi phóng túng không kiềm chế... "

 

"Phóng túng không kiềm chế thế nào?"

 

Thẩm Đường đành phải thành thật khai báo.

 

Quả nhiên——

 

Sắc mặt Tuân Trinh liên tục biến đổi giữa đỏ, xanh, trắng, đen, cơ hàm giật giật, có thể thấy răng hàm đang nghiến chặt.

 

"Nó, nó đây là... "

 

"Nó ——"

 

"Ta ——"

 

Đang lúc không nghĩ ra được một tính từ nào thích hợp.

 

Thẩm Đường lên tiếng an ủi: "Theo ta thấy, đầu óc lệnh lang vẫn còn khá linh hoạt. Chọn một chủ đi theo đến cùng, giống như treo cổ trên một cái cây. Nhưng huynh ấy cho thuê mình đi đánh trận, cũng giống như cả một khu rừng, huynh ấy thử cảm giác treo cổ trên từng cái cây một?"

 

Tuân Trinh: "... "

 

Ông không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đứa con trai yêu quý của mình xách theo một dải lụa trắng, lần lượt treo cổ trên từng cái cây một... Chủ công không thể nào tìm một ví dụ nào đáng tin cậy hơn sao? Ông đưa tay lên xoa trán, cố gắng xua đuổi hình ảnh kỳ quái này ra khỏi đầu. Nhưng, màn pha trò của Thẩm Đường cũng khiến ông nhanh chóng bình tĩnh lại. Ông thở dài: "Trinh không quản được nó nữa, chỉ mong nó có thể trước sau vẹn toàn."

 

Thẩm Đường tán thành.

 

"Đúng vậy, con cái lớn rồi, có suy nghĩ riêng của mình."

 

Mặc dù đứa con trai yêu quý có hơi không đáng tin cậy, nhưng biết được nó vẫn còn nhảy nhót tưng bừng, không đến mức phơi thây nơi hoang dã như ông lo lắng, Tuân Trinh thật sự thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ được một gánh nặng. Ông chắp tay vái chào Thẩm Đường, cảm ơn sự quan tâm chu đáo của cô.

 

Đợi Tuân Trinh rời đi, người thứ hai Thẩm Đường thông báo là Kỳ Thiện, nhưng không phải nhờ chim xanh truyền tin mà là đích thân đến tận nhà. Bởi vì hôm nay anh ta đã xin nghỉ phép một ngày.

 

Lý do là con gái anh ta (gạch bỏ) sắp sinh.

 

Thẩm Đường biết Tố Thương có ý nghĩa như thế nào đối với Kỳ Thiện, nên rất thoải mái cho anh ta nghỉ phép, cho phép anh ta về nhà hộ sinh.

 

"Tố Thương hai năm nay sinh sản hơi nhiều rồi, lứa này tiếp lứa kia, cứ sinh mãi như vậy cũng không phải là chuyện... "

 

Nơi sinh nở được bố trí ngay trong góc phòng ngủ của Kỳ Thiện.

 

Anh ta dùng vải tốt làm đệm, Tố Thương đang mang thai nằm sấp ở đó, bụng co thắt từng cơn, có vẻ hơi khó khăn, Kỳ Thiện đang cẩn thận đút cho nó ăn cơm mèo tự làm để bổ sung thể lực, phía bếp còn đang hầm một nồi canh cá sữa trắng.

 

Vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.

 

"Không sinh, cũng khó chịu."

 

"Không thiến Tố Thương, thì phải thiến hết đám mèo đực quanh trị sở, như vậy mới trừ được hậu họa về sau." Thẩm Đường ngồi xuống bên cạnh anh ta, nói, "Tin tốt đây, vừa rồi con trai ngoan của Hàm Chương có gửi thư về nhà, sau này gặp ông ấy huynh không cần phải chột dạ nữa rồi."

 

Kỳ Thiện mỉm cười.

 

"Ai gặp Tuân Hàm Chương phải chột dạ?"

 

Là Kỳ Nguyên Lương mình sao?

 

Chắc chắn là không.

 

Thẩm Đường lẩm bẩm: "Lúc này còn bày đặt tsundere..."

 

Quả nhiên, toàn thân văn sĩ chỉ có cái miệng là cứng rắn.

 

Kỳ Thiện nhìn chằm chằm Tố Thương không rời mắt, nhưng tai vẫn lắng nghe lời Thẩm Đường. Nghe xong hành động kỳ quặc của Tuân Định, anh ta nói: "Kẻ bề trên kỵ nhất là kẻ bất trung. Với chí hướng theo đuổi năm xưa của hắn, hẳn là không làm ra loại chuyện vô sỉ này, không giống tác phong của hắn."

 

Thẩm Đường nói: "Con người luôn thay đổi."

 

"Nhưng cũng có người cố chấp không thay đổi."

 

Sự thật chứng minh ——

 

Chuyện này thật sự không phải do Tuân Định tự nguyện làm.

 

Thủ phạm, Thẩm Đường cũng quen biết.

 

Chính là tri âm khó tìm của cô!

 

Công Tây Cừu!

 

Nhắc đến Công Tây Cừu, Tuân Định nghiến răng nghiến lợi, hận không thể vặn đầu đối phương xuống. Nhưng tiếc là, nếu hai người thật sự giao đấu, người bị vặn đầu chắc chắn là chính Tuân Định. Đánh không lại, đuổi không được, chọc cũng không dám chọc.

 

Hắn đường đường là bá vương quận Mân Phượng, thổ phỉ trong địa phận nghe danh đã sợ mất mật, ma vương gây rối khắp nơi, khi nào lại phải chịu ấm ức như thế này?

 

Công Tây Cừu mang theo nghĩa muội Công Tây Lai cùng Dương Anh, ở lại tộc địa an an ổn ổn hơn một tháng, rảnh rỗi không có việc gì làm liền đem Tuân Định ra trêu đùa. Một ngày nọ, không biết anh ta nổi hứng thế nào, đột nhiên nói muốn tìm thân huynh duy nhất của mình!

 

Tuân Định ngày nào cũng mặt mũi bầm dập, vết tích khó phai.

 

Hừ lạnh một tiếng: "Biển người mênh mông, ngươi tìm thế nào?"

 

Nói không chừng đã chết ở xó nào rồi.

 

Công Tây Cừu bị hắn hỏi cho cứng họng.

 

Anh ta vắt óc suy nghĩ.

 

Đổi một hướng khác.

 

Anh ta có thể để huynh trưởng tự tìm đến mình.

 

Nếu có thể vang danh khắp nơi, cả đại lục Tây Bắc đều biết đến danh tiếng Công Tây Cừu, huynh trưởng nghe nói, nhất định sẽ đến tìm anh ta. Nếu không đến tìm, đợi Công Tây Cừu công thành danh toại, phái người đi tìm huynh trưởng cũng dễ dàng. Nói cách khác, anh ta muốn xuất sơn.

 

Tuân Định nhai xương, đảo mắt: "Xuất sơn? Nhìn khắp Tây Bắc, ngư long lẫn lộn, tôm cua tranh hùng, thế lực lớn, chẳng qua cũng chỉ là loại như Trịnh Kiều... Ngươi định đi làm chó săn cho Trịnh Kiều? Làm cho người ta, chi bằng tự mình làm... Ít nhất cũng tự do tự tại..."

Bình Luận (0)
Comment