613
Nhận thấy mọi người đều đang nhìn mình, ánh mắt có giễu cợt, có xem náo nhiệt, có khinh thường, Miêu Thục bỗng nhiên phản ứng kịp, giọng điệu vừa rồi có phần quá đáng, đắc tội đối phương e rằng tình cảnh sẽ càng khó khăn hơn. Nàng bèn phải dịu giọng, nhưng lời nói ra vẫn còn mang theo gai góc.
Nàng không phải là không nghe được lời khó nghe.
Chẳng qua không muốn nghe người khác tâng bốc Thẩm Đường.
"Theo lời chủ bộ, Thẩm tặc làm việc chu toàn, suy nghĩ thấu đáo, sẽ không làm ra chuyện tự hủy trường thành. Vậy thì, hai vạn binh mã ngoài thành không thể nào có phu khuân vác trà trộn vào được. Nếu không Thẩm tặc làm vậy có lợi ích gì? Dẫn theo hơn vạn tinh nhuệ dưới trướng công đánh quận Tứ Bảo, tặng quân công cho chúng ta sao?" Miêu Thục trả lại nguyên văn lời của chủ bộ. Thẩm Đường cũng là người, chẳng lẽ không thể phạm sai lầm?
Tăng chí khí người khác, diệt uy phong của mình!
Tuân Định nghe xong suýt nữa thì bật cười.
Phân tích như vậy, hậu phương quận Lũng Vũ phòng thủ nghiêm ngặt, hai vạn tinh nhuệ tiền tuyến không hề pha tạp, nhưng hai kết quả này lại mâu thuẫn nhau.
Hơn vạn tinh nhuệ kia từ đâu đến?
Từ trên trời rơi xuống hay tự dưng sinh ra?
Hay là mượn của ai đó?
Vừa nghĩ xong, liền nghe Miêu Thục nói: "Hai điều hư hư thực thực, chắc chắn có một cái là giả, nhằm làm loạn thính giác của chúng ta..."
Vị chủ bộ kia trông rất điềm đạm, bị Miêu Thục chất vấn trước mặt mọi người cũng không hề tức giận, giọng điệu vẫn bình thản như trước, không chút gợn sóng: "Tại sao không thể là Thẩm tặc mượn binh của người khác? Chư quân còn nhớ, năm đó trận chiến ở thành Hiếu, hắn đã kết giao với rất nhiều hào kiệt danh sĩ. Lần này muốn động binh với chúng ta, tự thấy binh mã không đủ, ngầm tìm người mượn binh cũng không phải là không có khả năng... phải không?"
Tuân Định âm thầm quan sát hai người.
Nói vị văn sĩ này điềm đạm, chi bằng nói trong mắt hắn căn bản không có Miêu Thục, dĩ nhiên cũng không để ý tâm trạng của nàng ta ra sao.
Miêu Thục cười khẩy: "Năm đó, bạn bè ở thành Hiếu, ngoài những người binh bại tử trận, những người còn lại đều gia nhập Đồ Long cục, một lòng một dạ đối kháng bạo quân Trịnh Kiều. Xét về thân sơ xa gần, bọn họ bây giờ đều là đồng minh của chủ công, làm sao có thể bội ước giúp đỡ người ngoài?"
Không thể có ai cho Thẩm Đường mượn binh.
Hơn nữa, thời gian cũng không kịp.
Cho nên ——
Vấn đề của mọi người lại một lần nữa quay trở lại.
Hai phỏng đoán, cái nào hư, cái nào thực?
Đúng lúc Thu Thừa đang trầm ngâm do dự, người ngoài cuộc Tuân Định nhìn trái nhìn phải, không nhịn được nói: "Chứng thực điểm này rất dễ mà Hai vạn binh mã của người ta chẳng phải đang ở ngoài thành mười dặm chờ đợi sao? Giao thủ với bọn họ, là có thể dò la hư thực rồi?"
Dưới tình thế cấp bách, còn tranh biện những điều này à?
Công Tây Cừu nói cũng có lý, đám người xuất thân từ những gia tộc quyền quý này chính là thích làm mấy trò rườm rà.
Vô dụng!
Nếu là Tuân Định, giờ này đã chuẩn bị sẵn sàng, tập hợp binh mã, phái tinh binh canh giữ thành trì nghiêm ngặt, tự mình dẫn quân xuất thành cùng chủ lực của Thẩm Đường phân cao thấp. Mạnh yếu, hư thực, giao thủ mới biết, chỉ bão táp trong đầu thì có ý nghĩa gì?
Lỡ đoán sai thì xấu hổ lắm!
Mọi người: "..."
Tuân Định tỏ vẻ nghi hoặc: "Ơ, ta lỡ lời sao?"
Chẳng lẽ những người này đã quên Thẩm Đường rồi sao?
Quên thì không đến nỗi, nhưng đúng là không đủ coi trọng.
Từ việc tấn công kho lương huyện Nam Ngọc là có thể thấy, bọn họ quen dùng thái độ cao cao tại thượng để đánh giá Thẩm Đường. Trong xương cốt mang theo sự khinh miệt của dòng dõi cao quý đối với đám ô hợp, cho dù Thẩm Đường sau đó có thể hiện chút tài năng, vẫn không thể hoàn toàn xóa bỏ sự kiêu ngạo của bọn họ.
——
Tường thành, huyện Lâm Sơn.
Vẻ mặt Thu Thừa nghiêm nghị, dẫn người lên lầu thành. Đứng yên, nhìn về hướng đại quân Thẩm Đường. Tuy bị màn đêm che khuất, vẫn có thể nhìn thấy những lá cờ rợp trời ở phía xa. Dày đặc, lay động trong gió. Không khí cũng lặng lẽ nhuộm màu sát khí.
Hắn lại cúi đầu nhìn xuống tường thành.
Gió lạnh tạt vào mặt, cờ xí phần phật.
Quận Tứ Bảo là nơi chiến sự thường xuyên xảy ra, tường thành huyện Lâm Sơn cũng theo đó trải qua chiến hỏa. Tuy đã được tu sửa, nhưng qua vài lần vá víu vẫn có thể thấy dấu vết tàn phá của chiến tranh. Mặt tường lồi lõm, chỗ thì khuyết góc, chỗ thì sứt mẻ.
Tin tức tiền tuyến theo bước trinh sát lần lượt truyền đến.
Đại quân Thẩm Đường dường như không có ý định đánh nhau ngay, ngược lại còn đóng quân cách mười dặm để nấu cơm. Khói bếp lượn lờ, mùi cơm thơm phức, một khung cảnh sinh hoạt thường nhật. Đối với Thu Thừa, điều này chẳng khác nào khiêu khích, dịch nôm na là —— 【Nhóc con, đừng vội, đợi ông mày ăn cơm xong đã. Nếu không đợi được, mày có thể đánh tới bây giờ, nếu không thì đợi ông mày ăn no đánh qua đó.】
Thu Thừa không lộ vẻ gì, những người khác cũng không lên tiếng.
Miêu Thục liền hỏi: "Quân trận của bọn họ thế nào?"
Nếu trận hình bọn họ tản mác, ắt sẽ có cơ hội thừa cơ vào.
Ăn no một bữa sẽ khiến tinh thần người ta uể oải, lơi lỏng.
Dựng bếp nấu cơm ở khoảng cách gần như vậy, thật là gan lớn.
Tên lính trinh sát ôm quyền cúi đầu hồi bẩm.
"Trật tự nghiêm minh, chỉnh tề thống nhất."
Cho dù trong bầu không khí thoải mái như vậy, đại quân của Thẩm Đường cũng không hề lơ là, buộc tên lính trinh sát không dám đến quá gần.
Miêu Thục lại hỏi: "Toàn quân trên dưới, đều như vậy sao?"
Nếu thật sự có người dân thường hay phu khuân vác trà trộn vào, bọn họ chưa từng được huấn luyện bài bản, hành động đương nhiên không thể đồng bộ với tinh nhuệ được rèn luyện nghiêm khắc, nhìn vào sẽ rất chướng mắt, đó chính là sơ hở. Nhưng mà, câu trả lời của tên lính trinh sát lại không như ý nàng.
"Đều như vậy, không thấy ai lơ là chểnh mảng..."
Miêu Thục siết chặt nắm tay: "Sao có thể như vậy?"
Không có kẻ nào trà trộn vào sao?
Tin tốt duy nhất hiện tại là Thẩm Đường không đột ngột xuất kích, cho bên Thu Thừa thêm thời gian hoàn thiện việc bố trí.
Không phải Thẩm Đường thích dây dưa, mà là vì "Mài dao không làm chậm việc đốn củi" —— Tuy thời gian tiên phong doanh giao thủ với Tuân Định ngắn, nhưng tiêu hao không ít sức lực, võ khí của Thẩm Đường vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, văn cung của Khương Thắng cũng cần nghỉ ngơi, chi bằng cứ ăn cơm trước đã.
"Người ta là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn là đói cồn cào. Danh ngôn chí lý, thật không lừa ta." Thẩm Đường thỉnh thoảng lại nghe tin trinh sát địch đang tới gần, nhưng vẫn thong dong, cúi đầu thưởng thức đồ ăn, mỗi miếng đều nhai kỹ, cứ như nắm lương khô trong tay là sơn hào hải vị nào đó, "Hì hì, Thu Thừa lúc này chắc chẳng còn tâm trí ăn uống đâu, tốt nhất là bị nghẹn chết luôn đi."
"Chủ công không sợ bọn họ tập kích ư?"
Lữ Tuyệt thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn về phía thành trì.
Trong lòng hắn đã sớm nóng như lửa đốt.
Đây chính là lần đầu tiên hắn được ra trận kể từ sau trận chiến ở ải Vĩnh Cố hai năm trước. Võ tướng không đánh trận thì lấy gì tích lũy quân công? Không tích lũy quân công thì làm sao mạnh lên được? Chiến công ngay trước mắt, nào còn tâm trí nào ăn uống? Nhưng chủ công không cho động thủ, hắn cũng chỉ đành kìm nén.
Một bữa cơm ăn cứ như nhai sáp.
Thẩm Đường lại rất ung dung, cười ha hả nói: "Bọn họ chủ động đến tập kích càng tốt, đỡ cho chúng ta phải chạy thêm mười dặm đường... Mười dặm đường là khái niệm gì? Số bước chân trên Wechat chắc chắn kịch trần! Đi bộ không mệt à? Ăn cơm, ăn cơm, ăn no mới có sức lực."
Lý do cô đưa ra vừa hoang đường, vừa khôi hài lại khó hiểu.
Thẩm Đường thi thoảng lại nói những lời kỳ quái, Lữ Tuyệt cũng không lấy làm lạ, chỉ cần hiểu được đại ý là được.
Ăn uống no nê, vẫn không thấy quân địch đến.
Thẩm Đường tiếc nuối vỗ vỗ bụng: "Chậc, Thu Thừa đúng là tên nhát gan! Cơ hội tốt như vậy không đến, hèn!"
Đương nhiên, nếu hắn thật sự dám đến thì cô sẽ đánh bay đầu hắn!
Đào: Note chương này lại đi, tui thấy thiết lập nhân vật "chủ bộ" hơi lạ, sau khi nhân vật xuất hiện, đọc lại sẽ hiểu tui nói lạ chỗ nào.