614
Nhân lúc chờ tiêu cơm, Thẩm Đường cùng một đám văn võ vây quanh đống lửa vẫn còn tỏa nhiệt, đại khái xác định ngôn linh trận pháp tấn công. Cô chợt cảm khái: "Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên ta đánh trận công thành, chư quân nhất định phải cẩn thận ứng phó."
Theo cô biết, công thành chiến là loại hình chiến tranh khó khăn nhất.
Thường cần binh lực gấp mấy lần địch nhân mới có thể chiếm được, gặp phải những đối thủ cứng đầu cứng cổ, vài tháng công không nổi cũng là chuyện thường thấy.
Bên công thành trước tiên phải đối mặt không phải là quân địch trong thành, mà là tường thành kiên cố cùng hệ thống phòng ngự quân sự hoàn chỉnh được xây dựng xoay quanh nó. Hào nước, cổng thành, ngoại thành, nội thành, từng bước đột phá mới có thể tiến quân. Nhưng có dễ dàng như vậy không?
Không dễ dàng chút nào.
Một tòa thành rộng lớn như vậy, nếu dễ dàng bị quân địch công phá, người ta bỏ ra số tiền lớn xây dựng nó để làm gì?
Phòng ngự của thành trì có thể chống đỡ lực lượng gấp bốn lần quân thủ thành!
Tường thành không phải đắp bằng đất nện thì cũng được xây bằng đá tảng, khả năng phòng ngự rất đáng kinh ngạc, loại vũ khí hạng nhẹ như cung tên không thể tạo ra hiệu quả lớn, nhưng bên thủ thành lại có thể nấp sau tường thành, mượn các lỗ châu mai đã được bố trí sẵn để phản công.
Một khi khai chiến, bên thủ thành còn dùng đá lấp kín đường hầm cổng thành, ngăn không cho quân địch dùng gỗ công thành công phá, buộc đối phương phải dùng thang mây leo lên tường thành. Như vậy có thể chiếm cứ địa thế trên cao, đổ dầu sôi lửa bỏng, đá nung, gỗ lăn xuống...
Cho dù tường thành thất thủ, để quân địch xông vào thành, vẫn có cơ hội dựa vào chiến đấu đường phố để chuyển bại thành thắng. Nhưng lý luận này đặt vào thế giới sau khi sao băng giáng xuống lại không hoàn toàn đúng, bởi vì năng lực cá nhân được phóng đại, không thiếu những kẻ có thể tay không phá tường thành.
Tường thành huyện Lâm Sơn không cao lớn nguy nga như thành Hiếu, độ khó công chiếm tương đối nhỏ, nhưng cũng chỉ là tương đối thôi...
Cố Trì nhìn ra vẻ bất an ẩn giấu dưới lớp vỏ bình tĩnh của Thẩm Đường.
Anh ta cười nói thoải mái: "Chủ công đừng lo."
Thẩm Đường không có kinh nghiệm cũng không sao.
Dưới trướng cô, những kẻ lão làng này đều kinh nghiệm đầy mình.
Thực sự không được thì cứ làm theo trình tự thôi, quen đường lối rồi.
"Được, ta không lo."
Bên này ung dung tự tại.
Bên Thu Thừa lại như ngồi trên đống lửa.
Kẻ địch ở ngay trước mắt, nhưng khi nào chúng đánh tới, sẽ dùng cách nào đánh tới, phe mình hoàn toàn không biết. Mối đe dọa chưa biết rõ ràng đang ở ngay trước mắt, ai có thể yên tâm? Thu Thừa cứ cách một khắc lại hỏi ba lần động tĩnh của Thẩm Đường.
Nhưng Thẩm Đường vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng——
"Báo—— địch có biến!"
Thu Thừa lập tức tỉnh táo hẳn, vểnh tai lên nghe ngóng.
"Hừ, tới đúng lúc lắm!"
Mọi người cũng thầm nghĩ: 【Cuối cùng cũng tới!】
Đúng vậy, binh mã của Thẩm Đường cuối cùng cũng có động tĩnh. Tin tức này như mọc cánh, nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Kèn hiệu lệnh chuẩn bị chiến đấu vang lên, quân phòng thủ trên tường thành chỉnh tề sẵn sàng, ngay cả những kẻ lười biếng nhất cũng không dám tiếp tục lơ là.
Vừa vội vàng mặc trang bị, vừa lay tỉnh đồng đội đang ngủ gật bên cạnh: "Dậy mau, tất cả dậy hết!"
"Chuyện gì vậy?"
"Còn chuyện gì nữa? Điếc tai rồi à, không nghe thấy gì sao?"
Không kịp giải thích cặn kẽ, hắn ôm vũ khí, lăn lộn đến vị trí của mình, những người tỉnh dậy cũng nghe thấy mệnh lệnh, vội vàng đứng lên.
Đây chỉ là một cảnh tượng nhỏ bé không đáng chú ý ở tầng lớp thấp nhất.
Những nhân vật lớn đang chỉ huy trên tường thành không rảnh để ý đến.
Bọn người Thu Thừa nhìn "đường chân trời đen kịt" do con người tạo thành ở đằng xa, giống như thủy triều dâng lên, đang tiến về phía bọn họ. Tiếng vó ngựa đều tăm tắp, tạo ra chấn động ngay cả khi đứng trên tường thành cũng có thể cảm nhận được. Thu Thừa im lặng hồi lâu, thở ra một hơi khí bẩn.
"Bôn tập* như vậy vẫn có thể tập hợp không tản mác..."
_Bôn tập: tiến quân thần tốc tấn công địch ở khá xa
"Quả thực là chúng ta đã xem thường Thẩm Ấu Lê."
Thu Thừa không hối hận đã cướp bóc Thẩm Đường.
Chỉ hối hận đã không chuẩn bị kỹ càng, xem thường đối phương. Nếu biết Thẩm Đường có vốn liếng như vậy, lúc trước nên liên hệ thêm với các quận huyện lân cận đang thiếu lương thực, từ nhiều nơi xuất binh chia cắt, tiêu diệt dần Thẩm Đường. Tuy rằng hành động này phải chia sẻ chiến lợi phẩm với người khác, nhưng ưu điểm là ít rủi ro hơn.
Đợi đại quân áp sát thành, Thu Thừa liền nháy mắt ra hiệu với võ tướng bên cạnh. Hắn lập tức hiểu ý, vận khí đan điền, tay cầm trường mâu chỉ xuống phía dưới, nghiêm nghị quát lớn: "Kẻ nào ở dưới kia? Vì cớ gì dám xâm phạm Lâm Sơn ta? Còn không mau lui binh bảo toàn tính mạng!"
Lời này nói ra hùng hồn mạnh mẽ.
Giọng nói của hắn mang theo mấy phần chính khí tự nhiên, đường hoàng chính nghĩa, người không biết chuyện thật sự sẽ cho rằng bọn họ mới là người bị hại.
"Ha ha, con chó điên nào đang sủa vậy?"
Không bao lâu sau, trong trận địa phía dưới xuất hiện một võ tướng cưỡi la, áo đỏ giáp bạc, thân hình thẳng tắp, giọng nói nghe còn trẻ.
Người này cười khẩy.
Giọng nói không lớn, nhưng lại có thể dễ dàng truyền khắp hai quân.
Có thể thấy nội công đối phương thâm hậu.
Nhưng tài ăn nói của đối phương còn thâm hậu hơn.
"Một lũ giặc cướp đồ của tổ tông các ngươi, ở huyện Nam Ngọc làm ra chuyện mất mặt, giờ trước mặt hai quân các ngươi lại giả vờ thanh cao như đóa sen trắng? Giỏi diễn như vậy sao không đi đóng phim ba xu dây chuyền sản xuất một lần? Tuy lương ba cọc ba đồng, nhưng còn hơn cả nhà nghèo đến mức phải úp mặt vào hố phân kiếm ăn! Mồm phun phân chó còn không thèm chùi mép, cứ thích ra ngoài lượn lờ, có thấy ghê tởm không?"
Thẩm Đường không nể nang ai, vừa mở miệng đã là màn chào hỏi đậm chất chợ búa toàn phân và nước tiểu, cuối cùng còn không quên kèm theo cả chủ công Thu Thừa của bọn họ. Cô tuyên bố trước mặt hai quân: "Biết điều thì mau lôi cái cổ đã rửa sạch sẽ của Thu Văn Ngạn ra đây!"
"Nhân lúc cha ngươi còn vui vẻ, sẽ cho hắn chết toàn thây!"
Lời vừa dứt, Tuân Trinh đang vuốt râu hài lòng liền giật phăng một sợi. Điều này khiến ông đau lòng không thôi, cố gắng gắn sợi râu lại, chọc hai cái đành phải bỏ cuộc. Nhìn bóng lưng chủ công, ông nói nhỏ với Khương Thắng: "Chủ công bị chọc giận dữ lắm rồi nhỉ?"
Tuy có vài nội dung không hiểu, nhưng từ những phần nghe hiểu được, cũng biết phần còn lại không phải lời hay ý đẹp gì.
Khương Thắng nói: "Hình như là vậy..."
Lại bênh vực Thẩm Đường: "Chủ công ngày thường không như vậy đâu."
Tuân Trinh vô cùng tán thành: "Đúng vậy."
Chủ công ngày thường thế nào?
Lễ độ, nho nhã, khiêm tốn, thưởng phạt công minh.
Trong chính sự lại càng siêng năng, cần mẫn, chỉ thỉnh thoảng mới để lộ nét hoạt bát, tinh nghịch đặc trưng của tuổi trẻ.
Tóm lại——
Hai người ngầm hiểu, cùng lúc nghĩ đến một người nào đó.
【Coi như hắn gặp may mắn, lần này không đến...】
Lần này, Thẩm Đường mang theo năm văn sĩ, đội hình quả thật hùng hậu.
Khang Thời dẫn theo tiểu đội cơ động, tiện thể làm thầy hướng dẫn cho mấy người trẻ tuổi như Ngu Tử, Lâm Phong, tích lũy thêm kinh nghiệm. Chủ lực tam quân là Khương Thắng, Tuân Trinh, Liêu Gia và Cố Trì. Những người còn lại ở lại trấn giữ các huyện, thành trong quận, phòng ngừa bị tập kích.
Ban đầu định mang Kỳ Thiện theo, Thẩm Đường cũng đã quen có anh ta trong quân, nhưng xét đến ba người trước không mấy hòa hợp với Kỳ Thiện, cứ dăm bữa nửa tháng lại đấu khẩu vài câu, ba người này khi nói chuyện phiếm còn tự động dựng lên "kết giới ngăn Kỳ Nguyên Lương" —— Thẩm Đường thân là chủ công, khi thuộc hạ chưa đấu đá đến mức nghiêm trọng, cũng không thể ép buộc mấy người bọn họ phải thân thiết ngọt ngào với nhau...
Suy đi tính lại, cô vẫn để Chử Diệu, Kỳ Thiện và Ninh Yến ở lại trông nhà, còn một suất cho Cố Trì.
Thực ra mang Cố Trì theo cũng tiện, lỡ bắt được tù binh quan trọng, có anh ta ở đó, việc thẩm vấn cũng dễ dàng hơn.
Nghe hai người thì thầm, Cố Trì bĩu môi.
Chủ công nào phải tức giận đến mức đó?
Cô rõ ràng là đang bộc lộ bản chất.
Mấy lời vừa rồi chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong kho từ ngữ mắng người của cô, nếu thực sự mở miệng chửi lộn với ai, thì sức công phá chẳng khác nào cuồng phong bão tố, sao có thể dịu dàng như vậy? Mặc dù thế, những người trên tường thành vẫn bị những lời lẽ "thô bỉ" của cô làm cho ngã ngửa.