Chương 1202: Đánh chết hắn
Sát tâm đã nổi lên thì không thể nào nén lại được!
Phụ Sơn Tử trở thành người đầu tiên chết dưới Bách Chiến Binh Hồn của Phương Hành, cũng thành tế phẩm đầu tiên trong tranh phong chi chiến giữa Thần Đình và Thiên Nguyên. Khi đầu trâu bị chém xuống, máu tươi phun ra khiến mọi người bừng tỉnh, sau khi hơi ngạc nhiên, chiến hỏa trong lòng cũng theo đó mà bốc lên, bất kể là Thần Đình tiểu thánh hay là các tu sĩ của Phụng Thiên Minh, cơ hồ đồng thời đều giật thót, thôi động lực lượng của bản thân đến cực hạn. Giống như tới lúc này, bọn họ mới ý thức được, hiện tại trận chiến này vẫn còn lâu mới tới lúc kết thúc!
Ầm!
Nắm giữ sát ý của trận này tất nhiên chính là Phương Hành và Không Không Nhi hung tính nặng nhất, hai người bọn họ liên thủ, thừa dịp kế hoạch của Dạ tộc thần tử tan vỡ, lúc các tu sĩ đang kinh ngạc, một đao trảm sát Phụ Sơn Tử, rồi sau đó liền lập tức liên thủ lao về phía tộc trưởng của Sương Thổ tộc, lần này đã dọa cho tộc trưởng của Sương Thổ tộc đó run như cầy sấy, lớn tiếng hét to, rồi sau đó thân thể lay động, rõ ràng là hóa thành bộ dạng của một con sâu thịt trắng ngần, bên ngoài thân phủ một tầng khí sương trắng bóng, không đầu không đuôi, không chân không râu, nhưng tốc độ lại nhanh tới đáng sợ, ở không trung co rút thân thể lại, rồi sau đó đột nhiên căng ra, không ngờ giống như cung tên bắn mình lên trời cao.
Tốc độ đó nhanh tới kinh người, chỉ bắn một cái liền cơ hồ hóa thành một điểm sáng.
- Muốn đào tẩu dưới tay ta à, tưởng đơn giản như vậy sao? Kẻ dị tộc đều đáng chết,
Tống Quy Thiện quần đen áo đen lên tiếng, cúi đầu quát một tiếng, rồi sau đó hai tay kết thành một pháp ấn.
- Bách Binh Trủng.
Theo ấn ký của hắn được kết thành, một thân pháp lực cuồn cuộn, đột nhiên hướng về hư không mà bay lên.
Ầm ầm!
Bổn tướng Sương Thổ tộc trưởng hóa thành chưa chạy xa được hơn mười dặm đã đột nhiên gặp đại nạn, không ngờ từ không trung giống như nổi lên một trận mưa to, từng kiện binh khí từ trên trời giáng xuống, đao thương kiếm kích ùn ùn, cơ hồ phong cả phiến hư không, mang theo ma khí lạnh lẽo, từng kiện cắm trên người nó, cho dù ngoài thân hình đã hóa thành bổn tướng của hắn đã ngưng kết ra một tầng băng sương rất dày, đao kiếm khó làm bị thương, nhưng dưới lực đạo cực lớn này cũng bị đánh cho gào thét không thôi, thân thể rơi xuống thẳng tắp.
- Tiểu thổ phỉ, tiếp lấy.
Hung viên Không Không Nhi sớm đã lao lên, thiết côn trong tay nhoáng lên một cái biến thành dài hơn trăm trượng, quật ngang tới.
Ầm một tiếng, băng sương của bổn tướng của Sương Thổ tộc trưởng bị đánh cho rơi lã tã, nhưng lại không bị thương, chỉ là thân hình không kiềm chế được mà bay về phía Phương Hành, quả thực giống như tia chớp, mà Phương Hành cũng bất ngờ lao về phía hắn, Bách Chiến Hồn Binh nhoáng lên một cái đã hóa thành một cây Hỏa Tiêm Thương mang theo Tam Muội Chân Hỏa, tử diễm hóa thành hình xoắn ốc, đâm thẳng về phía trước.
- Không!
Chung quanh, đám người Cổ Hạc, Hung Đạo thậm chí là Hoa Mật Nhi đều mặc kệ những cái khác, đồng thời xông lên cứu giúp.
Cho dù không có quá nhiều giao tình với nhau, nhưng dù sao cũng là người cùng trận doanh, bọn họ tất nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn chết một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng đám người Tiêu Tuyết, Lữ Phụng Tiên cùng với Vương Quỳnh lại sao chịu khoanh tay đứng nhìn, ngay cả Thần Tú cũng ra sức xuất thủ, một mõ đập vào gáy Cổ Hạc, cường hành giữ những người này lại, không ngờ chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả phát sinh.
- Gừ!
Sương Thổ tộc trưởng tự hiểu lợi hại, trong thân hình mập mạp một tiếng rống truyền tới, không ngờ chấn động hư không, rồi sau đó bắt đầu có hỏa diễm màu lam bốc lên, bọc lấy nó thành một quả cầu lửa thật lớn, chỉ là nhiệt độ của hỏa cầu này lại thấp đến đáng sợ, trong hư không nhanh chóng phủ kín hoa sương, không ngờ lập tức hình thành một quả băng cầu to trăm trượng, bảo hộ bản thân ở bên trong, hơn nữa theo thời gian trôi qua, băng cầu này vẫn đang không ngừng to ra, không ai biết sẽ còn to tới mức độ nào.
- Ngươi có huyết mạch thần thông, ta có thủ đoạn tiên gia!
Phương Hành lúc này cũng sát ý tăng vọt, hét lớn một tiếng, trường thương bọc trong Tam Muội Chân Hỏa hung hăng đâm tới.
Ầm một tiếng, trường thương chấn cho toàn bộ băng sương đang bọc bên ngoài thân thể Sương Thổ tộc tộc trưởng vỡ nát, rồi sau đó va chạm với hỏa diễm màu lam từ trên người hắn bốc ra, không ngờ ở trong hư không chấn ra lửa vụn giống như pháo hoa, bông tuyết, hoa lửa đan vào nhau, lộ ra vẻ rực rỡ. Mà trong bối cảnh vừa quỷ dị vừa tuyệt mỹ này, một thương đó của Phương Hành đã đâm tới nhục thân của Sương Thổ tộc trưởng, hai loại lực lượng Tam Muội Chân Hỏa, Lam Diễm đan xen vào nhau, vù vù rung động, sương mù trào ra.
Có gió to thổi tới, xua đi tất cả sương mù, trong sân hiển lộ ra một màn khiến cho người ta sợ hãi.
Một thương đó của Phương Hành rõ ràng đã trực tiếp xuyên thủng nhục thân của Sương Thổ tộc trưởng, ghim hắn ở trong không trung, máu màu lam đậm thuận theo cán thương chảy xuống, rồi sau đó tỏa ra băng hàn chi khí nhè nhẹ, giống như phủ lên một tầng sáng bạc lên trên thân thương.
Trường thương của Phương Hành rung lên, mảnh vụn băng sương bay ra, Sương Thổ tộc trưởng cũng chỉ còn lại một lớp da, không biết bị ném đi đâu rồi.
Thần Đình Tiểu Thánh Quân lại chết đi một người!
Đường đường là tộc trưởng một tộc, đứng đầu Sương Thổ nhất tộc trong một tinh thần lớn nào đó ở vực ngoại, không ngờ lại ở chính nơi này bị người ta trảm sát!
Thần Đình tiểu thánh khác cũng vậy, các tu sĩ Phụng Thiên Minh khác cũng thế, vào lúc này tâm thần đều trở nên khó có thể kiềm chế.
- Thống khoái!
Hung viên Không Không Nhi, cùng với đám người Lệ Anh, Đạo Vô Phương đồng thời hét lớn, mắt chiếu ra tia sáng kỳ dị.
Ngay cả Tống Quy Thiện vào lúc này cũng ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn ngập ma ý, bắn ra bắn ra tinh quang sáng rực.
- Tiểu thổ phỉ này uy phong thật, xem ra cũng không cần ta giúp hắn đánh nhau.
Kim Ô cũng thật sự kích động, liên tục cảm thán. Nó vẫn chưa biết mình rốt cuộc trong lúc vô ý đã giúp cho Phương Hành rất nhiều!
- Ong ong.
Các tu sĩ của Phụng Thiên Minh đều kích động không thôi, ngược lại đám người Chập tộc Hoa Mật Nhi lại phẫn uất vô cùng, liên tục rống lên bi thương, trong hư không đột nhiên có những điểm sáng, mấy trăm con hung phong (ong) khủng bố nhấc đuôi lên, xung phong liều chết lao về phía Phương Hành, mỗi một con đều có lực lượng mạnh mẽ đến cực điểm, cho dù là một ngọn núi lớn cũng có thể bị chúng cấp dễ dàng xuyên thủng, nếu là tộc trưởng của Chập tộc tới, thi triển một thân thần thông đến mức độ mạnh nhất, thậm chí có bản lĩnh trực tiếp xuyên thủng từng viên tinh thần lớn, đúng là một loại chủng tộc cực kỳ khủng bố!
Chỉ là vào lúc này, nàng ta rõ ràng không phải thực sự muốn tìm Phương Hành liều mạng!
Phân công một đám hung phong lao về phía Phương Hành, nhưng phần lớn là trực tiếp tách ra thành từng mảng, lao về phía bốn phương tám hướng.
Nàng ta không ngờ đã bị dọa cho vỡ mật, muốn cướp đường đào tẩu!
Dù sao nàng ta cũng có ngàn ngàn vạn phân thân, chỉ cần có một con trong đó chạy được thì có thể lưu lại tính mạng.
Trong tiếng kêu ong ong, các tu sĩ chỉ cảm thấy trong hư không khắp nơi đều là bóng ong, ngay cả ngoảnh đầu lại cũng không được, có lẽ bọn họ có thể thắng được Hoa Mật Nhi, nhưng có thể nắm chắc giết chết được nàng ta mà không để nàng ta đào thoát hay không thì thật sự là không nhiều lắm, cũng may đến lúc này quan môn đại trận cũng mang đến tác dụng, Hồ Tiên Cơ đã ở xa xa phất cờ trận, không lấy luyện chế Thiên Nguyên đan làm chủ, mà là phân ra một bộ phận người để nắm giữ một phương đại trận này, trọng điểm của quan môn đại trận là ở hai chữ quan môn, một khi vận chuyển, ai có thể thể đào thoát?
- Phập phập phập phập.
Tất cả hung phong ý đồ lao ra đều va vào một vách tường vô hình rồi sau đó bắn ngược về.
Đám người Phương Hành và Không Không Nhi, Vương Quỳnh nhìn nhau, ra sức xông lên, chém chết từng mảng hung phong, xuống tay hung ác!
Ngay cả Tống Quy Thiện lúc này cũng tay áo tung bay, tuy vẫn là vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, bày ra bộ dạng không muốn liên thủ với Phương Hành, nhưng khi một con hung phong bay qua trước mặt hắn, vẫn thò tay ra một cách lặng lẽ, bóp chết nó.
- Ta. . . Ta nhận thua. . .
Hoa Mật Nhi thấy không đào thoát nổi, dứt khoát tụ lại tất cả hung phong, lại biến thành bộ dạng cô gái nũng nịu, ném Phong Vĩ kiếm màu đen trong tay đi, mặt đầy kinh hoàng thống khổ quỳ xuống, luôn miệng cầu xin:
- Ta nhận thua, đừng giết ta, Chập tộc tự nguyện làm nô dịch dưới trướng các vị tiên nhân của Thiên Nguyên, lấy mật ngâm rượu, hóa cánh thành cầm, mua vui cho các tiên nhân.
- Ồ, không ngờ lại đầu hàng?
Đám người Phương Hành đang mặt đầy hung ác xông tới cũng ngẩn ra, không ngờ nàng ta lại đầu hàng dứt khoát như vậy.
Hơn nữa nhìn vẻ quy phục của nàng ta, tuyệt không có nửa điểm ý đồ tự nguyện đọa lạc, mà giống như là một nha hoàn phản bội chủ nhân đang khẩn cầu tha thứ, xin được quay về dưới gối chủ nhân, nhìn thế này, nói không chừng Chập tộc trước kia ở trước mặt chúng tiên vốn chính là loại thân phận kẻ hầu người hạ!
- Hay là tha cho nàng ta một mạng.
Nghe thấy bốn chữ "lấy mật ủ rượu", Phương Hành và Không Không Nhi cũng có chút không hạ thủ được, hai người nhìn nhau.
Còn chưa đợi họ thương lượng ra kết quả, Vương Quỳnh một thân quần áo màu vàng đậm đã lướt qua bên cạnh, hai luân hung ác đến cực điểm cuộn về phía trước, Hoa Mật Nhi không kịp hét thảm lấy một tiếng, một cái đầu người đã rơi xuống vực sâu, hai mắt vẫn mở to, thần nhìn hư không, vẻ mặt đầy tuyệt vọng, hối hận, còn có một chút kinh ngạc.
- Ấy sao lại giết thế?
Phương Hành và Không Không Nhi đều cảm thấy có chút tiếc nuối, có chút oán thầm quay đầu lại nhìn Vương Quỳnh.
Không ngờ Vương Quỳnh cũng tức giận nhìn lại bọn họ, lạnh lùng nói:
- Thấy nàng hóa thành nữ nhân liền không hạ thủ được, không phân được rõ địch ta à? Bên trong chiến cuộc, nào có đạo lý thủ hạ lưu tình với địch nhân, đầu của các ngươi bị lợn đá à?
Phương Hành và Không Không Nhi không biết trả lời thế nào, trực tiếp đồng thời xoay người nhìn về hướng không.
Tâm của nữ nhân, đuôi của ong, xem ra thà trêu chọc cái sau còn hơn.
- Bại rồi à?
- Ha ha, bại rồi à?
- Rõ ràng Thần Đình cường đại như vậy, rõ ràng Nhân tộc đang ở thế yếu, không ngờ lại bại?
- Ta rõ ràng cách trở thành Thần Vương thống trị Thiên Nguyên Nhân tộc còn có một bước, sao lại thành ảo ảnh trong mơ như vậy được?
Trong hư không xa xa, có tiếng cười điên cuồng vang lên, khi nhìn kỹ lại, rõ ràng chính là Cổ tộc đệ nhất nhân Cổ Hạc, hắn lúc này đang vung Hỗn Độn Thiết Giản thượng cổ, đang đánh nhau với Lữ Phụng Tiên, chỉ là rõ ràng đã không còn trạng thái bình tĩnh lúc trước, cả người giống như đã loạn, thanh âm giống như khóc lại giống như cười, mang theo vẻ không cam lòng và tiếc nuối rất sâu.
- Thế này càng không thể bỏ qua.
Hung viên Không Không Nhi nhìn thấy hắn, nhếch miệng cười, lộ ra hung tính.
- Không sai.
Phương Hành gật đầu, mà đáy mắt cũng lóe lên vẻ hung ác:
- Cùng xông lên trực tiếp đánh chết hắn!