Chương 1203: Phong Ma bế mạc
Một tiếng "Đánh chết hắn", được rất nhiều cao thủ hưởng ứng, mấy đạo thân ảnh mạnh mẽ đều lao về phía Cổ Hạc!
Các tu sĩ có mặt, nếu luận về hận ý thì chỉ sợ vẫn là hận Cổ Hạc nhất, dù sao luôn là quan hệ đối địch với Thần Đình, gặp mặt tất nhiên phải thấy máu, nhưng không cần phải nói ra miệng; Mà đối với sự tồn tại này của Tiểu Tiên Giới, tuy cũng thống hận, nhưng lại không có sự kiện cụ thể để khắc sâu loại ấn tượng này. Chỉ có Cổ Hạc, rõ ràng chính là thủ lĩnh mà Tịnh Thổ Cổ tộc đẩy ra, rõ ràng chính là trụ cột vững vàng của Chúng tiên minh, rõ ràng chính là một nhóm người sau khi Thần tộc hàng lâm phải chịu hung hiểm và đau khổ ít nhất, nhưng lại âm thầm sẵn sàng góp sức cho Thần tộc, không chỉ lập chí đoạt được thần vật ảnh hưởng tới Thiên Nguyên khí vận cho Thần Đình, còn trực tiếp dâng lên một món đại lễ!
Một đội tiên binh của Chúng Tiên minh gần ngàn người, đều là cao thủ cảnh giới Kim Đan!
Ở Thiên Nguyên tu hành giới, mất bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu tài nguyên mới có thể nuôi được một ngàn tiên binh?
Nhưng một ngàn người này lại bị hắn đem làm tế phẩm cho sinh linh Thần tộc!
Sau chuyện, tuy các cao thủ của Thần Tú và Phật môn cực lực nghĩ cách cứu viện, nhưng trong một ngàn tiên binh này đại bộ phận vẫn đã đánh mất tính mạng!
Cho nên, đối với các tu sĩ của Phụng Thiên Minh mà nói, Cổ Hạc chắc chắn phải chết!
Thậm chí hắn còn có thể coi như là kẻ đáng chết nhất trong tất cả mọi người, tội không thể tha thứ!
Ầm ầm ầm!
Phương Hành, Không Không Nhi, Vương Quỳnh, thậm chí bao gồm cả Tống Quy Thiện lúc này đều thân hình như rồng, hung hãn đáng sợ lao về phía Cổ Hạc, bốn đạo thân ảnh cộng với Lữ Phụng Tiên vốn đang ác chiến với Cổ Hạc, trực tiếp bao vây hắn ở giữa, bốn người này không có ai là kẻ yếu, khí tức phóng lên cao, kinh động mây trên trời, chấn tan mây khói đang tràn ngập trong không trung hiện tại, để lộ ra tinh không sáng rực trên đỉnh đầu, cũng giống như có một đạo thanh khí xộc vào phế phủ, xua tan đi sự hậm hực trong lòng.
- Không cần các ngươi tương trợ, ta có thể giết chết hắn!
Khí tức của bốn người họ đã sớm kinh động tới Lữ Phụng Tiên, hắn đang ác chiến với Cổ Hạc, vào lúc này đột nhiên thu hồi phương thiên họa kích, tám lá cờ lớn sau lưng tung bay, ánh mắt lạnh lùng, mặt không biểu tình nhìn về phía bốn người này, hiển nhiên không vui vì đám người đối phương muốn xuất thủ, thậm chí còn lộ ra địch ý như bị người ta đoạt mất con mồi, bắt người ta phải lùi bước.
Nếu người bình thường nhìn thấy bộ dạng này của hắn, chỉ sợ thực sự sẽ không dám mạo muội xuất thủ.
Nhưng hắn lại đụng phải Phương Hành, căn bản không thèm để ý tới hắn, liền giơ Bách Chiến Hồn Binh lên, hóa thành một thanh trường kiếm ma ý lành lạnh, trực tiếp bổ xuống đầu Cổ Hạc, đồng thời bực mình kêu lên:
- Được rồi được rồi, biết ngươi lợi hại rồi, nhưng chúng ta hiện tại chính là đặc biệt nhìn trúng thằng ôn này, cũng đều muốn chém chết hắn thì phải làm sao?
Lữ Phụng Tiên ngẩn ra, lạnh lùng nói:
- Đi tìm đối thủ của ngươi đi!
Phương Hành cười ha ha, kêu lên:
- Không có, có bản lĩnh thì thử xem ai có thể cướp được đầu của thằng chó này.
- Việc này được!
Không Không Nhi nghe vậy, lập tức cười to, rồi sau đó cũng lao về phía trước.
Lữ Phụng Tiên ngây ra, cũng chỉ đành vung phương thiên họa kích xông tới, vẻ mặt ảo não và thống hận.
Đúng là không biết nói gì, trong lòng trong lòng chỉ cảm thấy mình kiếp trước đã tạo nghiệt gì, sao lai bất lực với tên thổ phỉ này?
Lạnh lùng kiêu ngạo như hắn, nếu là bình thường chắc đã trực tiếp vung tay áo bỏ đi rồi, nhưng sau khi tên ma đầu này nói ra những lời khiêu khích xem ai có thể thể cướp được đầu của Cổ Hạc trước, lại không nhịn được mà động thủ, bất kể là như thế nào, hắn tuyệt đối không thể để mình thua ma đầu đó!
- Các ngươi muốn giết ta à? Nào đến đây đi!
Cổ Hạc hiện giờ bị những biến cố liên tiếp xảy ra khiến cho giống như phát điên, lúc này thậm chí đã mất đi lý trí, hắn biết rằng mình xong rồi. Vốn muốn lừa dối, khiến Phương Hành gắng tất cả tội thay cho mình, rồi sau đó mình sẽ thuận lý thành chương đạt được sự sắc phong của Thần Đình cùng với sự tán thành của Thiên Nguyên sinh linh, trở thành người đứng đầu Thiên Nguyên dưới một người trên vạn người, lại vì các tu sĩ của Phụng Thiên Minh hiện thân mà hóa thành ảo ảnh trong mơ, kế hoạch vốn vạn vô nhất thất này đã không thể thực hiện được.
Loại nghĩ bất kể là như thế nào, chỉ cần Thần Đình thắng là được rồi, cho dù bại lộ bí mật mình âm thầm góp sức cho Thần Đình, nhưng chỉ cần Thần Đình có thể thắng, mình vẫn coi như là có căn cơ, có cơ hội ngóc đầu trở lại, nhưng thật đáng tiếc, rõ ràng nhìn Dạ tộc thần tử sắp thắng, chỉ còn thiếu có một nước, lại bởi vì một con quạ đen xuất hiện mà lại một lần nữa hóa thành ảo ảnh trong mơ.
Hiện giờ, tiền đồ chưa biết, sinh tử khó liệu!
Lại dưới sự vây công của nhiều cao thủ như vậy, lại bị quan môn đại trận vây khốn, mình còn hy vọng chạy thoát được sao?
Hơn nữa cho dù chạy được thì cũng còn hy vọng gì nữa?
Mất đi thân phận hiện giờ, hắn ở trong mắt Thần Đình đại khái chỉ là một Thiên Nguyên sinh linh hơi có chút tu vi mà thôi?
Tất cả đều xong rồi!
Một loại cảm xúc tuyệt vọng đã bao phủ Cổ Hạc, khiến hắn điên cuồng!
Vào lúc này, hắn thậm chí cảm giác được một loại cảm giác mọi chuyện đều đã qua, chỉ có một thân thực lực là thật, chỉ có Hỗn Độn Cổ Giản trong tay mình là thật, cho nên tức giận rống to một tiếng, lao về phía đám người Phương Hành, trong lòng sát ý vô hạn, chỉ muốn một giản đánh chết tên ma đầu này, một giản diệt sát đám to gan lớn mật này, không ngờ dám lấy đầu mình ra để cá cược!
- Để cây thái cổ thần giản này của ta thử cân lượng của các ngươi.
Dưới cơn bi phẫn, Cổ Hạc một giản quét tới, vận chuyển tất cả pháp lực, tiên khí sau lưng rung động ầm vang, thậm chí ảnh hưởng tới hư không, thân hình biến thành to hơn, áo bào bay phất phới, cơ hồ giống như một thiên thần, che phủ thương khung, phần uy thế này quả thật là ngay cả mấy người to gan lớn mật như Phương Hành, Không Không Nhi, Lữ Phụng Tiên cũng không khỏi rùng mình, đồng thời chậm thế công lại.
- Vù!
Nhưng cũng vào lúc một giản của Cổ Hạc quét ngang tới, chuyện khiến cho người ta không lường được đã xuất hiện.
Hỗn Độn Cổ Giản, thượng cổ thần binh được Cổ Hạc nắm chặt trong tay bỗng nhiên đúng lúc này rời tay bay ra, bị một cỗ một cỗ thần khí bao bọc, trực tiếp bắn ra thiên ngoại, khi bay tới trong không trung, nó dường như hơi khựng lại một chút, giống như là đang cáo biệt gì đó, hoặc là đang tìm phương hướng mới, rồi sau đó lại gia tốc, hóa thành một đạo thần quang, bay thẳng về phía đông nam, ngay cả quan môn đại trận đã phong tỏa cả hư không cũng hoàn toàn không thể ngăn nó lại, cứ vậy trơ mắt nhìn nó bỏ chạy. . .
Thế này là sao?
Điều vừa diễn ra không chỉ khiến đám người Phương Hành ngẩn ra, ngay cả bản thân Cổ Hạc.
Hỗn Độn Cổ Giản đó trên trình độ nào đó chính là binh khí thành danh của hắn, mỗi một lần gặp phải đại địch, đều có thể từ trong hư không triệu hoán ra thần binh này, đã thành một chiêu bài của hắn, nhưng hôm nay, hắn rõ ràng gặp phải trận đánh gian khổ nhất cuộc đời này, nào ngờ được rằng, cây thần binh này không ngờ cũng giống như nó bình thường từ trên trời bay tới, trực tiếp vứt bỏ mình mà độn ra thiên ngoại?
- Ngay cả ngươi cũng vứt bỏ ta sao?
Sau khi thẫn thờ mấy giây, Cổ Hạc mới bi ai hét lên một tiếng, cả người giống như một con dã thú bị thương.
Trên người hắn thậm chí xuất hiện một loại nồng đậm nồng đậm!
- Thần binh có linh, là nó lựa chọn ngươi, chứ không phải ngươi lựa chọn hắn, hiện giờ ngươi không phù hợp với tiêu chuẩn của nó, tự sẽ bỏ đi.
Vào lúc này, Tống Quy Thiện cũng khoác một thân áo choàng màu đen khe khẽ mở miệng, thanh âm khàn khàn khó nghe, nghe qua thì lạnh lùng đến cực điểm, nhưng nếu phân biệt kỹ thì bất kỳ ai cũng nghe ra vẻ vui sướng khi người khác gặp họa trong lời nói của hắn.
- Được được được.
Cổ Hạc vẻ bi ai trên người càng lúc càng đậm, thanh âm thâm trầm vang lên, nói liền mấy chữ được, ánh mắt thống hận nhìn về phía Hỗn Độn Cổ Giản bay đi, quát:
- Đi thì đi, chỉ là một vật chết mà thôi, há có thể quyết định vận mệnh của ta? Lúc trước, không phải ngươi lựa chọn ta, mà là ta dẫn ngươi tới, nếu ngươi có linh thì nhớ cho kỹ, bỏ ta mà đi là sai lầm lớn nhất của ngươi.
Trong tiếng hét, song chưởng của hắn đột nhiên rung lên, thân hình rõ ràng là muốn lao về phía đám người Phương Hành, hung hăng vung chưởng chộp tới.
Phương Hành và Không Không Nhi không vội động thủ, giống như đang xem náo nhiệt đứng yên tại chỗ, đang xem say sưa, Cổ Hạc này lại làm loạn trước, lao thẳng về phía mình, tuy hắn đã mất Hỗn Độn Cổ Giản, nhưng một thân tu vi không phải là giả, một chưởng đó đánh tới, giống như trong ngón tay kẹp một mảng đại hải, trấn áp xuống đỉnh đầu bọn họ, tránh cũng không thể tránh!
- Bốc.
Không ai ngu tới mức lại đi phân cao thấp với một kẻ điên sắp chết, Phương Hành và Không Không Nhi đều nhìn rõ rồi, với trạng thái hiện giờ của Cổ Hạc, cho dù bọn họ không động thủ, chỉ sợ cũng khó chống đỡ được bao lâu nữa, đạo tâm đã mất, tu vi cũng sẽ không giữ được, cho dù để hắn đào tẩu, chắc cũng chỉ có thể sống như một phế nhân, thượng cổ thần binh Hỗn Độn Cổ Giản đó chắc cũng đã cảm ứng được điểm này, mới vứt bỏ hắn mà đi, dù sao đối với thượng cổ thần binh mà nói, có thể hấp dẫn bọn chúng, chỉ có thiên tư hơn người và đạo tâm vững chắc.
Khi còn bé dựa vào thiên tư, nhưng con đường tu hành càng chạy càng xa, vẫn phải lấy đạo tâm làm chủ!
Nhìn thấy Phương Hành và Không Không Nhi không tiếp chưởng lực của mình, Cổ Hạc giống như phong ma xông tới, mũ trên đầu không biết từ lúc nào đã vỡ nát, tóc dài bay lượn như rắn, xuất thủ đã mất kết cấu, chỉ tạo ra được lực của tu vi.
- Ta chính là Cổ Hạc!
- Cổ tộc đệ nhất nhân Cổ Hạc!
- Các ngươi ai dám khinh thường ta?
- Ta nhất định sẽ nhất thống Thiên Nguyên, dưới một người trên vạn người!
- Kẻ dám nghịch ta, hết thảy đều phảichết.
- ...
Trong tiếng rống giận dữ, thân hình của hắn từng bước bức tới, thậm chí lờ mờ có một loại khí thế không thể ngăn cản, chỉ là thế này lại đột nhiên bị bỏ dở, một móng vuốt lấp lánh kim quang đã xuyên qua ngực hắn, sau đó cả người hắn đột nhiên ngây ra, ngơ ngác cúi đầu nhìn vết thương trên ngực, trên mặt lộ ra vẻ mặt tựa cười mà như không phải cười, tóc dài phất phới trong không trung chậm rãi rủ xuống.
- Ngươi tên là Cổ Hạc à?
Phía sau hắn, lộ ra cái đầu đầy hung tàn của Kim Ô:
- Vậy ngươi có biết tuyệt học của Kim gia ta chính là Tê Hạc trảo không?