Chương 1204: Nhất đại chân ma
Cổ Hạc được coi là Cổ tộc đệ nhất nhân, có danh xưng vô địch cứ như vậy bị Kim Ô một trảo xé nát!
Ở giữa thậm chí chưa hề triển khai ác chiến kinh thiên động địa gì, chỉ là Kim Ô xuất thủ, sau đó liền giết chết vị Cổ tộc đệ nhất nhân này, đến nỗi về sau thế gian vẫn truyền thuyết thực lực khủng bố của Phù Tang sơn Kim Ô thế tử, đồn rằng nó có bản lĩnh miểu sát Cổ tộc đệ nhất nhân, mà những người khác tham dự vào việc này khi đối mặt với loại chất vấn này cũng thường thường gật đầu bất đắc dĩ, liền càng chứng thực danh đầu này, đến nỗi uy danh của Kim Ô một độ vượt qua những người cùng thế hệ, trở thành một trong những tiểu bối chói mắt nhất, tên của Tê Hạc thần công đó truyền khắp thiên hạ, thậm chí còn có truyền thuyết rằng, người tu hành có chữ "Hạc" trong tên đều phải đổi tên!
Có điều vào lúc ấy mà nói, nhìn thấy Cổ Hạc vẫn lạc, cảm xúc trong lòng các tu sĩ lại cực kỳ phức tạp.
Vị Cổ tộc đệ nhất nhân này thật sự có chút chết không đáng.
Chỉ là bước nhầm một bước mà thôi, liền đi vào đường rẽ, từ đó về sau vô duyên với tiền đồ sáng lạng, tạo hóa vô tận!
Có điều trên trình độ nào đó ở trong mắt đám người Phương Hành, cũng không cảm thấy là Cổ Hạc thua.
Hắn chỉ bởi vì tự lựa chọn đánh mất đạo tâm, sau đó trở nên điên cuồng mà thôi, hắn không phải bị người ta đường đường chính chính đánh bại, phải nói chính xác rằng, đó là hắn tự đánh bại mình, cuối cùng tự chịu diệt vong, Kim Ô cũng chỉ là tiễn hắn một đoạn đường mà thôi!
- Đều chết rồi.
- Chết rồi, Thần Đình bại rồi sao?
- Thiên Nguyên sinh linh các ngươi, huyết mạch quê mùa, trời sinh suy nhược, sao dám, sao có thể tranh phong với sinh linh Thần tộc ta?
Hiện giờ bên trong Nhị Giới Địa Cung đã được đả thông trong ngoài, vì Tiểu Thế Giới sụp đổ, hòa thành một thể với Đại Thiên Thế Giới, lại đánh sập nóc trời, sớm đã biến thành một vực sâu cực lớn, mà trong vực sâu này theo từng Thần Đình tiểu thánh bị trảm sát, cũng dần dần trở nên trống trơn, kỳ thật nói thì phiền phức, nhưng trên thực tế là sau khi Dạ tộc thần tử thất bại, Tiểu Thế Giới sụp đổ, các tu sĩ của Phụng Thiên Minh liền giành được ưu thế cường đại, cơ hồ là trong thời gian ngắn đã giết liền mấy người.
Mà hiện giờ, trận đấu cường hành chống đỡ trong hư không đã rất ít, càng đấu càng hăng chỉ có một người, đó chính là truyền nhân Minh tộc Thái Uyên, hắn ở Bắc Hải Tù Tâm Nhai bị Phương Hành phế bỏ, về sau lại liều mình ở lại Chúng Tiên minh, chỉ vì tình thế có biến hóa, lúc này mới liều mạng, nuốt vào Nhật Nguyệt đan, cường hành kích phát tiềm lực trong huyết mạch, cả người trở nên giống như cự ma, đang đấu rất hăng say với Tiêu Tuyết, các Thần Đình tiểu thánh ở chung quanh bị trảmsát, trên một mức độ nào đó đã kích thích đến hắn, khiến hắn càng điên cuồng hơn.
Có lẽ cảm thấy thực lực của Tiêu Tuyết sâu không lường được, phần thắng của mình không nhiều, hoặc có lẽ là vì chư vị đồng liêu chung quanh đều đã chết, cảm thấy một loại tuyệt vọng bất ngờ ập tới, hắn từ vẻ điên cuồng đáng sợ lúc mới hiện thân thể hiện ra, vào lúc này đột nhiên điên cuồng hét to, thanh âm trầm thấp giống như đến từ Cửu U:
- Thực sự cho rằng vẫn là thời đại chúng tiên tung hoành hoàn vũ, trấn áp chư tộc sao? Thật sự cho rằng các ngươi còn có cơ hội tác uy tác phúc trên đỉnh đầu Thần tộc chúng ta sao? Si tâm vọng tưởng, ta sẽ khiến các ngươi chết hết?
Theo một tiếng hét điên cuông của hắn, khí tức trên người đột nhiên biến đổi.
Trên đỉnh đầu hắn vẫn có một nhật một mặt nguyệt xoay tròn, đó là biểu hiện của ăn vào Nhật Nguyệt thần đan, nhật nguyệt xoay một vòng, dưới sự bao phủ của nhật nguyệt, tiềm lực trong huyết mạch hắn được kích phát, chỉ là hắn vốn đã gần như là tàn phế, tiềm lực không còn nhiều, cho nên dù đã ăn vào viên Nhật Nguyệt thần đan này, thực lực biểu hiện ra ngoài cũng chỉ là cao hơn hắn trước kia một chút mà thôi!
Trong ác đầu, hắn vẫn thử cầm chân Tiêu Tuyết, hoặc là trực tiếp trảm sát nàng ta, nhưng đều thất bại.
Trên trình độ nào đó, hắn thậm chí cảm thấy Tiêu Tuyết đang trêu chọc hắn, coi hắn là một hòn đá để mài kiếm!
Mà đến lúc này, cũng không biết có phải là do tuyệt vọng dẫn tới hay không, sự điên cuồng của cuối cùng đạt tới một loại cực hạn, khác với Cổ Hạc, sự điên cuồng của Cổ Hạc là hủy diệt chính bản thân hắn, mà Minh tộc truyền nhân Thái Uyên, thì hiển nhiên là muốn hủy diệt mọi người, sau khi hét lớn một tiếng, hắn rất nhanh liền hít vào một hơi thật sâu, giống như là cái động không đáy, cơ hồ là muốn nuốt vào tất cả khí tức trong thiên địa.
- Ầm!
Vào giây phút này, nhật nguyệt trên đỉnh đầu hắn đột nhiên ngừng chuyển động.
Nhật nguyệt đó vốn là đuổi theo nhau, giống như âm dương ngư vậy, nhưng vào lúc này lại bị không biết là hắn không biết bí pháp gì, bức cho ngừng lại, mà sau khi yên lặng một lát, nhật nguyệt này đột nhiên bị một loại lực lượng bức ép, đồng thời lao vào nhau, chúng giống như hai đầu âm dương, điều khiển tuế nguyệt chi lực thần bí vô hạn đó, nhưng lúc chúng va vào nhau, loại tuế nguyệt chi lực này đột nhiên thay đổi, bắt đầu trở nên hỗn loạn, dữ tợn.
- Ha ha ha ha. Ta tất nhiên sẽ phải chết ở đây, nhưng các ngươi. . . Cũng đừng hòng có ai trốn thoát.
Trong đáy mắt của truyền nhân Minh tộc lộ ra vẻ điên cuồng, gầm lên, thân hình tan ra.
Một tia ảo tượng xuất hiện ở chỗ hắn đứng.
Đó rõ ràng là một mảng U Minh địa, bên trong xuất hiện một tòa cung điện cực lớn, hiện giờ nhìn lại, trong một mảng cung điện đó đã bị phá hủy hơn nửa, nhưng có một nhật một nguyệt, đang tỏa ra tuế nguyệt chi lực, đang chữa trị cho dãy cung điện này, nhưng hiện giờ, một nhật một nguyệt đó va vào nhau, lại tỏa ra thời không lăng loạn bạo liệt, hủy đi tất cả cung điện, rồi sau đó tán phát ra tinh thuần U Minh cổ khí cực kỳ tinh thuần, giống như là một đạo yên hoa, bay thẳng lên trời.
Mà bên trong vực sâu này chứa ma khí vô tận, vốn là sau khi Thiên Ma chết lưu lại, nhưng bởi vì đã mất linh tính, liền trở thành vật chết, vô tri vô giác, mà khi một đạo U Minh cổ khí này tỏa ra, ma khí giống như được dẫn dắt, không ngờ liên tiếp bị dẫn động, nghịch thiên mà lên, hóa thành từng mảng ma vân đáng sợ.
- Không ổn rồi, tên vương bát đản này muốn đồng quy vu tận với chúng ta.
Đám người Phương Hành và Kim Ô đồng thời hoảng hốt, sau đó vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Với tu vi của hắn tất nhiên là có thể nhìn thấu mục đích của truyền nhân Minh tộc, hắn rõ ràng là muốn lấy nhục thân của mình làm vật dẫn, tự bạo tuế nguyệt chi lực, rồi sau đó dẫn động ma khí vô tận trong hư không hình thành một mảng sóng triều hủy diệt tất cả.
Nói một cách khác, hắn đang tự sát!
Nhưng lúc hắn tự sát lại muốn kéo theo tất cả Thiên Nguyên sinh linh trong một mảng hư không này!
Căn bản không thể ngăn cản hắn!
Minh tộc trong lời đồn vốn chính là sinh linh được sinh ra từ một nơi u tà nổi danh trong hoàn vũ, thời thượng cổ thay tiên giới xây dựng thiên đình cổ, từng sai tộc của bọn họ trấn áp trấn áp Cửu U, nhiều đời làm ngục tốt của Tiên Ngục, U Minh khí đó đã lạc ấn vào sâu trong huyết mạch của bọn họ, mà U Minh khí này lại có chút tương tự về tính chấtvới ma khí, nhưng cũng trở thành dây dẫn lửa vào lúc này, hắn tự biết dùng lực lượng của mình để tự bạo, cũng không tạo ra được bao nhiêu uy lực, bởi vậy liền dứt khoát chuyển chủ ý tới ma khí.
- U Minh huyết mạch của tộc ta chính là được chúng tiên ban cho.
- Mà hiện tại lợi dụng huyết mạch được chúng tiên ban cho này để hủy diệt hy vọng của hậu duệ chúng tiên.
- Ha ha ha ha.
Trong cười to, U Minh khí đã dẫn động, một mảng ma vân cuồn cuộn như thủy triều.
Nếu để hắn đạt được mục đích, một mảng ma vân này thậm chí có thể trong khoảng thời gian ngắn hóa thành tồn tại như táng tiên ma vân!
Hủy diệt tất cả sinh linh dưới mây!
- Mau vào đi!
Đúng lúc này, Phương Hành không chút nghĩ ngợi, vội vàng tế ra đầu lâu khô lâu.
Ầm một tiếng, đầu lâu khô lâu há to miệng, lộ ra một môn hộ tối om, sâu không lường được.
Hiện giờ Tiểu Thế Giới đã hoàn toàn dung hợp với Đại Thế Giới, thậm chí ngay cả nóc trời cũng đổ sập, nói cách khác, lực áp chế của Tiểu Thế Giới đã không còn tồn tại, như vậy Phương Hành tất nhiên cũng có cung mở ra Tiểu Thế Giới đó của mình, mà hiện giờ, hắn nhìn thấy truyền nhân của Minh tộc thật sự quá mức điên cuồng, trong nhất thời cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể vội vàng tạo ra thần cung, để mọi người vào tránh nạn.
- Đúng đúng đúng, mau vào Tiểu Thế Giới để tránh nạn.
Kim Ô lúc này cũng kêu to, đồng thời há miệng, phun ra một khối thạch quan màu đen, sau đó nắp quan mở ra, cũng để lộ một môn hộ tối om, rõ ràng cũng là một Tiểu Thế Giới, hơn nữa so với Tiểu Thế Giới của Phương Hành thì còn lớn hơn rất nhiều. Nói một cách đơn giản, của Phương Hành chính là nhà cỏ, còn của Kim Ô người ta là hoàng cung đại viện.
- Đúng là người so với người thì tức chết mà.
Phương Hành nhìn quan tài cực lớn đó, cũng ngây ra, hận tới ngứa răng.
- Vù vù vù.
Người chung quanh cũng không nghĩ nhiều, nhận biết được sự lợi hại của ma vân đó, đều lao về phía hai Tiểu Thế Giới.
Ngay cả Tống Quy Thiện và Lữ Phụng Tiên, sau khi do dự một thoáng cũng lao về phía một người lao về phía Kim Ô, một người lao về phía Phương Hành.
- Tiêu Tuyết sư tỷ, mau tới đây.
Lúc này, nguy hiểm nhất tất nhiên chính là Tiêu Tuyết vẫn đang ác đấu với truyền nhân của Minh tộc, nàng ta thật sự cách truyền nhân Minh tộc quá gần, lúc này đã bị ma vân bao phủ, Phương Hành hô to, điều khiển đầu lâu khô lâu tới cứu, nhưng hắn không ngờ, Tiêu Tuyết không có ý trốn vào Tiểu Thế Giới, vẫn bình tĩnh đứng đối diện Thái Uyên, nghe thấy Phương Hành gọi, chỉ chậm rãi xoay người lại, mỉm cười với hắn rồi sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không cần lo lắng cho ta, Phương Hành sư đệ!
Thần niệm của nàng ta truyền tới, khác với vẻ lạnh lùng bên ngoài, trong thanh âm này lộ ra vẻ ôn nhu thân thiết.
Ầm ầm.
Thái Uyên tự bạo, đã dẫn tới ma vân vô tận, bao phủ cả thân thể của nàng ta vào bên trong.
Mà thanh âm của Tiêu Tuyết thì nhẹ nhàng truyền đến, không nhanh không chậm, thậm chí còn mang theo vẻ nghịch ngợm.
- Sau này cũng không cần phải lo cho ta, phàm là có người khi dễ ngươi, cứ nói với ta là được.
- Bởi vì Tiêu sư tỷ của ngươi hiện tại...
Trong thanh âm của nàng ta bỗng nhiên xuất hiện vẻ cuồng ngạo, khí phách tuyệt luân:
- Được lựa chọn là một trong những truyền nhân của Thiên Ma!