Chương 1205: Thà chém bản thân chứ không chém Phương Hành
Ầm!
Ma khí vô tận bị truyền nhân Minh tộc dẫn động, hình thành từng tầng ma vân, che phủ cả chân trời này, hóa ra một mảng U Minh, bên trong ma vân đã bị tuế nguyệt chi lực đảo loạn này, ẩn chứa lực lượng khủng bố khó có thể hình dung, chỉ sợ cho dù là thánh nhân cũng không muốn cường hành đón nhận loại lực lượng này, bởi vì ma vân lúc này, lực lượng trong nháy mắt thậm chí có thể ngang ngửa với táng tiên ma vân, đó có thể nói là một loại pháp bảo siêu việt trình độ cảnh giới Chân Tiên. Nhưng đối mặt với ma vân khủng bố cỡ này, những người khác đều trốn vào trong Tiểu Thế Giới của Kim Ô và Phương Hành để tị nạn, Tiêu Tuyết thì sắc mặt thoải mái, nhìn về phía Phương Hành, quay người bước vào.
- Tiêu Tuyết sư tỷ sao lại dám đón đỡ lực lượng khủng bố như vậy?
Phương Hành nhất thời nhìn mà ngây người, tâm thần hoảng sợ đến cực điểm.
Trên thực tế, hắn hiện giờ không quá rõ về thực lực của Tiêu Tuyết, từ sau khi ly biệt, hiện giờ đã mấy năm năm trôi qua rồi, một thân thực lực của Tiêu Tuyết tăng vọt tới mức đáng sợ, thậm chí có thể từ bạch mãng bên cạnh nàng ta nhìn ra được, từ lời nhắn của Tiêu Tuyết lúc trước, sau đó tới lúc ly biệt với Phương Hành, bạch xà chỉ to bằng chiếc đũa, quấn trên cổ tay nàng ta, mà hiện giờ, bạch xà đã giống như một con quái mãng, một con bạch long, tung hoành hư không, sức lớn vô cùng, luận về thực lực thì sự cường đại của tiểu bạch xà này đâu chỉ đề thăng trăm ngàn lần?
Trên trình độ nào đó, tiểu bạch xà này chính là hình chiếu của Tiêu Tuyết!
Ngay cả thực lực của nó cũng tăng vọt nhiều như vậy, thế thì Tiêu Tuyết trong mấy năm nay đã trưởng thành bao nhiêu?
Từ vẻ thong dong, ý thái nhàn nhã của nàng ta khi đối chiến với truyền nhân của Minh tộc cho thấy, nàng ta ít nhất cũng đã bước vào cảnh giới Độ Kiếp!
Nhưng dù vậy muốn trực tiếp chống lại ma vân thì vẫn còn kém xa phải không?
Phương Hành thiếu chút nữa thì cho rằng, Tiêu Tuyết là muốn liều mạng để bảo vệ những người khác, cho tới khi nghe thấy câu "Một trong những truyền nhân của Thiên Ma" mà Tiêu Tuyết nói thì mới hơi ngẩn ra, ý thức được gì đó, rồi sau đó, trong lòng hiện lên một bóng dáng, giống như là ý thức được gì đó, nhớ lại một câu mà gần như đã phai nhạt trong thức hải.
- Truyền nhân của Thiên Ma.
Khi vừa vào phiến Địa Cung này, bọn họ vốn đã nhìn thấy Thiên Ma chi thủ, nhìn thấy ma nhãn trong truyền thuyết đã mở ra.
Thậm chí hắn còn lờ mờ nhớ rằng, mình từng ở trong thức hải trải qua một phen đối thoại với ma nhãn.
Tàn niệm của Thiên Ma không nghi ngờ gì nữa là đang tìm kiếm một vị truyền nhân!
Trong truyền thuyết, mỗi lần nó mở mắt, sẽ có một phần truyền thừa xuất hiện, cũng tượng trưng cho một vị truyền nhân xuất hiện!
Không lâu trước hắn còn đánh nhau tới vỡ cả đầu với Dạ tộc thần tử cùng đám người truyền nhân của Tiểu Tiên Giới, muốn tranh phần truyền thừa đó, cuối cùng tuy mình lấy được, nhưng chung quy cũng chỉ là lướt thoáng qua, dường như không được lựa chọn, cũng vốn không đạt được phần truyền thừa đó. Nói một cách đơn giản, phần truyền thừa đó hiện giờ ở trên người hắn, nhưng hắn không có được sự tán thành, cho nên không kế thừa được một phần truyền thừa đó.
Điểm này có thể không nói đến, vấn đề mấu chốt là ở chỗ, Thiên Ma chi thủ đã mở mắt một lần.
Đó không phải là chứng tỏ, đã có một vị truyền nhân của Thiên Ma được lựa chọn rồi sao?
Mà truyền nhân của Thiên Ma đó chẳng lẽ chính là đang ở trước mắt.
Tiêu Tuyết Tiêu sư tỷ?
Vào chớp mắt suy nghĩ này hiện ra, Phương Hành đã không nhìn thấy Tiêu Tuyết, chỉ thấy nàng ta bước vào trong ma vân, rồi sau đó ma vân tuôn ra, tê thiên liệt địa, trong phong vân tụ tán, có lực lượng hủy diệt tất cả, đạo lực lượng này cơ hồ trong nháy mắt liền tràn ngập cả vực sâu, ngay cả Phương Hành, cũng chỉ có thể trốn vào trong đầu lâu khô lâu, sau đó thì liền bị ma khí cuồn cuộn này cắn nuốt, lực lượng của nó đã hất đầu khô lâu bay ra ngoài.
Thiên hôn địa ám.
Khó có thể hình dung được lúc này ma khí đã điên cuồng tới trình độ nào.
Quả thực chính là diệt thế chi uy.
Nếu không phải có Tiểu Thế Giới thủ hộ, chỉ sợ các tu sĩ Phụng Thiên Minh ở trong đây căn bản không có mấy người được sống sót.
Nhưng trong sự hỗn loạn này, lại có một thanh âm bình tĩnh vang lên.
- Truyền nhân Minh tộc, ngươi quả thực cho rằng dẫn động được ám lực của Ma Cung thì có thể kéo các tu sĩ Thiên Nguyên cùng xuống U Minh sao?
- Lại không biết rằng, ta vốn là một trong những tiểu chủ của Ma Cung, những ma khí này vốn là chuẩn bị cho tu vi của ta.
Thanh âm của Tiêu Tuyết trong một mảng hỗn loạn này vẫn trấn định như là một vị tiên tử đang thì thầm tự nói một mình, nhưng lại vô cùng rõ ràng, át đi tất cả những tiếng động lớn rầm rĩ, kinh động tới tâm thần của mỗi người, ngay cả Tiểu Thế Giới cũng không thể ngăn cách được thanh âm của nàng ta, mà sau khi nhẹ nhàng quở trách truyền nhân Minh tộc, chính là thở dài một tiếng, giống như đang nói rõ ý niệm nào đó, hoặc như là đang cúi đầu ngâm tụng lời chú:
- Thiên Nguyên sinh linh, nữ nhi Nam Chiêm Tiêu gia Tiêu Tuyết, dập đầu trước Thiên Ma, nguyện minh tâm tích.
- Sinh ra trong tuyết, tiềm tu kiếm đạo, không khinh người, không thua người, tuy là thân nữ nhi, nhưng sự chân thành chiếu rõ nhật nguyệt, bái sư ở Long Kiếm đình, tu hành ba mươi năm, được khen là thiên kiêu, rất được tôn sủng, song ở Thần Châu chi biến, rơi xuống Cửu U, bị thế nhân vứt bỏ, chịu hết sự ấm lạnh, hóa thân bạch ma, giống như hãm vào bùn sâu, từ đó ma tâm nảy sinh, nhận hết đau buồn, mới biết khí vận của chân ma buông xuống bản thân.
Tiếng nỉ non nhẹ nhàng tung bay trong hư không, vào khoảnh khắc này, thời gian như ngừng lại.
Dường như tất cả ma khí, vào lúc này đều trở nên an tĩnh, lẳng lặng nghe Tiêu Tuyết trả lời.
- ...Sau nhiều lần trắc tở, cuối cùng được Linh Sơn tụ Đồ Linh đại sự, Tử Nhục đại sư chỉ điểm, tới trước Tịnh Thổ Thiên Ma dập đầu, được Ma Tôn hỏi ý, ban thưởng cho thiên công vô thượng, cần cù tu hành, không dám lơ là, song Ma Tôn từng hỏi ta một câu, có thể thể chém người thiên hạ ở trong lòng không? Tiêu Tuyết ngu si, tới giờ vẫn chưa đáp, mà nay gặp bạn cũ, đáp án trong lòng lại rõ ràng, xin ở đây bái tạ Ma Tôn, hỏi ma tâm!
- Ta nguyện nhập ma, từ giờ không vào đại đạo, chỉ cầm một kiếm, tung hoành hoàn vũ.
- Ta nguyện nhập ma, từ đây khổ tu thiên công vô thượng, nhìn thấu thế sự, chỉ cầu một lòng tiêu dao.
- Ta nguyện nhập ma, trảm phá Tam Thập Tam Thiên, trảm phá vũ trụ thương khung, trảm phá hàng tỉ sinh linh.
Theo tiếng nỉ non của nàng ta rời miệng, trong thiên địa, tất cả ma khí giống như đều thức tỉnh, sinh ra một loại linh tính, bắt đầu không ngừng dũng động trong hư không, vốn những ma khí này đều đã bị truyền nhân Minh tộc Thái Uyên tự bạo khiến cho kinh động, hóa thành một mảng vòng xoáy đáng sợ, nhưng hiện giờ, vòng xoáy này không ngờ bắt đầu xoay tròn chung quanh Tiêu Tuyết, giống như là đang nhận chủ vậy!
- Tiêu Tuyết sư tỷ đang nhập ma à?
Phương Hành kinh hãi, vì nàng ta, nghĩ tới nhiều hơn.
Hắn lờ mờ nhớ rằng, khi mình giơ kiếm đâm về phía mắt trái của Thiên Ma, dường như cũng từng rời vào ảo cảnh nào đó, nghe được mấy câu hỏi, rất tương tự với Tiêu Tuyết hiện tại, chỉ có điều mình lúc ấy cũng quên trả lời gì đó, dù sao kết quả cũng không phải là quá diệu, cơ hồ là một chút lợi ích cũng không có, hiện giờ nghe thấy lời nói của Tiêu Tuyết, lại có khác biệt rất lớn với mình, nàng ta giống như lần đầu tiên khấu kiến Thiên Ma, liền có được truyền thừa thiên công nào đó?
Có điều xem ra, nàng ta lúc ấy trả lời những câu hỏi, không phải câu nào cũng phù hợp với điều kiện của Thiên Ma.
Từ việc nàng ta chỉ tu luyện ma công, nhưng không có được sự tán thành của ma khí cho thấy, truyền thừa của nàng ta không được vẹn toàn!
Nàng ta Hiện tại giống như là đang một lần nữa trả lời câu hỏi nào đó, cũng đạt được sự tán thành của những ma khí này.
Hơn nữa từ cục diện hiện tại cho thấy, cũng rất thuận thế, ma khí này đang lộ ra vẻ ôn thuần hơn nhiều ở xung quanh nàng ta.
Nhưng rất nhanh, Tiêu Tuyết liền trả lời đến câu cuối cùng, hơi ngẩn ra, trong thiên địa dường như trở nên im lặng hơn rất nhiều.
- Ma Tôn cuối cùng từng hỏi ta, có chém được người trong thiên hạ không, Tiêu Tuyết do dự, Ma Tôn lệnh cho ta nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.
Cuối cùng, thanh âm của Tiêu Tuyết vẫn vang lên, tuy thong thả, nhưng rõ ràng là mang theo một loại kiên định không được phép nghi ngờ:
- Người trong thiên hạ từng vứt bỏ ta, chém thì có ngại gì? Nhưng có một người, khi mọi người đều vứt bỏ ta thì hắn lại không vứt bỏ, khi mọi người oán ta thì chỉ có hắn thương ta, khi mọi người hận ta thì chỉ có hắn kính ta. Tiêu Tuyết hóa bạch ma, thiên địa đều tăm tối, chỉ có hắn tặng ta một tia linh quang, không vứt bỏ không oán than.
- Bởi vậy...
Tiêu Tuyết trầm mặc một lúc, rồi sau đó thanh âm lại vang lên:
- Tiêu Tuyết xin trả lời câu cuối cùng.
Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía hư không, sau đó thanh âm giống như cộng hưởng với đại đạo, run rẩy không thôi:
- Tiêu Tuyết mặc dù nguyện nhập ma, có thể chém chết tất cả, nhưng kiếm trong đời thà chém bản thân chứ không chém Phương Hành Phương sư đệ.
Ầm.
Ma khí Đầy trời vào khoảnh khắc này đột nhiên trở nên yên lặng, giống như có người dừng thời không lại!
Hư không vắng lặng, chỉ còn lại một mảng hư vô trầm mặc!
Tất cả mọi người, bất kể là truyền nhân Minh tộc đang tự bạo hay là đám người Phương Hành đã trốn vào Tiểu Thế Giới, vào lúc này đều ngừng tất cả động tác, mà trong Tiểu Thế Giới chỗ Phương Hành, liền có một chút linh tính nhẹ nhàng bay ra, dung nhập vào trong đại đạo mênh mông, bay lượn xung quanh Tiêu Tuyết, cùng lúc đó, trong hư không có một thanh âm vang lên:
- Ta từng bảo ngươi hãy nghĩ cho kỹ, có nguyện ý chém hết tất cả, nhận đạo tâm của ta hay không. Mà hiện giờ... Đây là câu trả lời cuối cùng của ngươi ư?
- Thà lựa chọn một truyền thừa không trọn vẹn, cũng không chịu chém bóng dáng của ngươi trong lòng ngươi à?
Nghe thấy câu hỏi này, Tiêu Tuyết bái tạ hư không, thanh âm kiên định nói:
- Vâng
Thanh âm đó lại vang lên:
- Ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu theo lời ta nói, chém hết tất cả mọi việc, mọi người, thì không chỉ có được truyền thừa ma công của ta, còn có được ma tâm của ta, trở thành truyền nhân duy nhất của ta, từ đó có thể tung hoành hoàn vũ vô biên. Nhưng nếu ngươi vẫn giữ lại một người ở trong lòng, vậy sẽ không nhận được ma tâm đó, chỉ có được truyền thừa ma công của ta, ngày sau trên đường tu hành sẽ nhấp nhô hơn nhiều.
Tiêu Tuyết nghe vậy, sắc mặt không thay đổi:
- Vong ân phụ nghĩa, không phải hành vi của Tiêu Tuyết.
Lời này vừa nói ra, thiên địa lại yên tĩnh, ngay cả thanh âm đó cũng trầm mặc rất lâu.
- Hay hay, hay cho một nữ oa nhi thiện tâm kiêu ngạo.
Một lúc sau, thanh âm đó mới lại vang lên:
- Nếu như thế, chặt đứt truyền thừa ma tâm của ngươi, chỉ để lại thiên công cho ngươi.
Ầm ầm!
Theo thanh âm của hắn vang lên, tất cả ma khí đều trở nên dũng động, hóa thành một bàn tay to, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Tiêu Tuyết.
Thời gian giống như ngừng trôi, lại giống như nhanh hơn, Tiêu Tuyết cũng không biết trong một cái ấn này, đã trải qua bao nhiêu thời gian, tuế nguyệt chi lực của Nhật Nguyệt đan trong ma khí cũng bị tồn tại thần bí nào đó dẫn tới, gia trì trên người Tiêu Tuyết, khiến cho trong cơ thể nàng ta sinh ra biến hóa thần bí nào đó, ngay cả bạch mãng bên cạnh nàng ta lúc này cũng giãy dụa không thôi, không ngờ trên đỉnh đầu giống như mọc ra sừng hươu, ở hông thì có trảo mọc ra, giống như sắp hóa rồng, chỉ là lân trảo đó chung quy chỉ có bốn cái.
- Ở trước dụ hoặc truyền thừa đầy đủ của ta, thà lấy cái kém hơn chứ không chịu quên ơn.
Thanh âm kia liền vang lên:
- Tiểu nhi nữ đời này đúng là thú vị.
Nói xong, chút linh tính này dường như cũng có chút nghi hoặc, trong hư không yên lặng, nó xoay một vòng trong không trung, cuối cùng định bay lại vào trong thức hải của Phương Hành, không nhịn được vẫn thở dài một câu:
- Nhưng chỉ có như vậy mới thật sự có được ma tâm, bản tôn năm đó nếu thật sự có thể tuyệt tình tuyệt nghĩa thì sao lại lưu lạc đến mức này.
- Kẻ thực sự tuyệt tình là tiên...