Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 228 - Chương 1206: Nghi Vấn Của Hung Đạo

Unknown

 

Chương 1206: Nghi vấn của Hung Đạo

 

 

 

Thiên địa tối đen, núi bị san bằng.

 

Ngay cả đám người Phương Hành đang ở bên trong Tiểu Thế Giới cũng cảm thấy được một loại cảm giác kinh tâm động phách, trong lòng đang cầu nguyện Tiểu Thế Giới này kiên cố một chút, đừng bị ma khí mãnh liệt ở bên ngoài phá hủy, cũng may, chuyện bất ngờ không phát sinh, mặc dù trong Tiểu Thế Giới cũng cảm nhận được loại cảm giác khiến người ta run sợ này, nhưng sau khi rung chuyển một thoáng, bên ngoài cuối cùng vẫn cũng trở nên bình tĩnh. Xác định đã an toàn, đám người Phương Hành cũng vội vàng từ bên trong nhảy, đưa mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm tung tích của Tiêu Tuyết.

 

Bên ngoài chính là cảnh tượng hỗn độn sau khi bị ma khí tàn sát bừa bãi, đang có sương khói từ trong hư không trào ra, vách núi đất đá trong phạm vi trăm dặm đều bị san bằng, biến thành một mảng hư không cực lớn, mà trong phiến hư không này, chỉ có Tru Tiên trận cùng với cầu đá phía sau nó là vẫn bồng bềnh trong không trung, biến thành một nơi cực kỳ uy nghiêm.

 

Minh tộc thần tử cũng không thấy bóng dáng.

 

Mà trong sương khói mù mịt này, chỉ có thể nhìn một thân ảnh.

 

Một con bạch long có hai sừng, bụng mọc bốn trảo đang lượn vòng trong hư không, trên đầu rồng một nữ tử đầu bạc đang ngồi, nàng ta dùng tay chống má, cũng không biết đang nghĩ gì, trên người mặc váy trắng áo trắng giày trắng, ngay cả cốt kiếm dắt bên hông cũng màu trắng, nhưng hiện giờ, trên váy trắng của nàng ta lại có chín đường hắc tuyến kỳ lạ, quỷ dị dị thường, mới nhìn thì giống như là vật chết, nhưng nếu dùng thần niệm để nhìn thì có thể cảm giác được trong hắc tuyến đó đang ẩn chứa ma khí đáng sợ.

 

- Tiêu Tuyết sư tỷ đã... Nhập ma rồi?

 

Phương Hành còn nhớ những chuyện nghe thấy sau khi trốn vào trong Tiểu Thế Giới, trong lòng căng thẳng, chậm rãi đi về phía trước.

 

Trong lòng hắn thật sự rất lo lắng.

 

Nhập ma cũng không đáng sợ, đáng sợ là nhập ma hoàn toàn!

 

Giống như Ma tổ trong thức giới của hắn, vẫn là bản thân hắn, đều có tên là ma đầu, những phần lớn là người khác đặt cho họ, bởi vì bọn họ hành sự đều mang theo một cỗ tà khí, cho nên không hợp với đại đạo, người khác cũng nhìn không quen, cho nên mới gọi là ma.

 

Nhưng nếu Tiêu Tuyết hoàn toàn nhập ma, vậy sẽ biến thành loại tồn tại tuyệt tình tuyệt nghĩa!

 

Phương Hành là sợ cái này!

 

Phương Hành đi tới dẫn động hư không, mang theo từng trận gió nhẹ, kinh động Tiêu Tuyết đang trầm tư.

 

Nàng ta nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn về phía Phương Hành.

 

Phương Hành vào khoảnh khắc này tim như tọtlên tới tận cổ, ánh mắt cực kỳ cổ quái, nhưng rất nhanh lại trở nên bình tĩnh.

 

- Phương sư đệ, chào ngươi!

 

Tiêu Tuyết nhìn thấy hắn, đột nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng.

 

- . . . Làm ta sợ muốn chết!

 

Phương Hành vỗ vỗ ngực, hiển nhiên thực sự bị dọa không nhẹ.

 

- Ngươi sợ gì?

 

Tiêu Tuyết cười khẽ, mở miệng hỏi.

 

Phương Hành chăm chú nhìn nàng ta, rồi nói:

 

- Ta cho rằng ngươi đã thực sự nhập ma!

 

Tiêu Tuyết mỉm cười nói:

 

- Ta quả thật đã nhập ma!

 

Phương Hành hơi ngẩn ra, ánh mắt lại có chút hoài nghi.

 

Tiêu Tuyết nhẹ nhàng cười nói:

 

- Ta vốn là một trong ba truyền nhân được Thiên Ma lựa chọn, có tư cách kế thừa ma tâm, chỉ có điều, ta cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn, truyền thừa thiên công vô thượng, lại từ bỏ kế thừa ma tâm, như vậy, tuy chưa chắc có thể một bước lên trời, trên đường tu hành cũng có thêm rất nhiều gian khổ trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại được linh tính của mình, không đến mức chém chết tất cả!

 

Không ai biết "từ bỏ ma tâm' mà Tiêu Tuyết nói ra một cách rất nhẹ nhàng là đại biểu cho mất mát lớn cỡ nào, bản thân nàng ta cũng không nói rõ, mà Phương Hành thì cũng lười chẳng muốn nghĩ nhiều, trực tiếp ha ha phụ họa:

 

- Như vậy mới đúng, như vậy mới tốt.

 

- Người thực sự tuyệt vọng mới có thể kế thừa ma tâm, ta thì không!

 

Tiêu Tuyết cũng không giải thích, chỉ cười khẽ, bộ dạng phong đạm vân khinh.

 

- Ba vị truyền nhân của Thiên Ma...

 

Cũng là Tống Quy Thiện sau khi nghe thấy những lời này, ánh mắt thắt lại, có chút đăm chiêu.

 

Nếu Thiên Ma có ba vị truyền nhân, vậy không nghi ngờ gì nữa chỉ có một vị mới có thể trở thành Thiên Ma chân chính!

 

Tiên tử trên Thiên Trì hồ này từ bỏ truyền thừa ma tâm, e là chẳng khác nào từ bỏ cơ hội trở thành Thiên Ma!

 

Một khi đã như vậy, hai vị truyền nhân Thiên Ma còn lại chẳng phải là sẽ có cơ hội lớn hơn à?

 

Hai người đó là đã sớm được định trước trong minh minh, hay là đang lựa chọn người thích hợp?

 

- Nên thu thập tàn cục rồi.

 

Không nhiều lời, các tu sĩ rất nhanh liền thu hồi tâm thần, nhìn xung quanh, chuẩn bị thu thập tàn cục, nhưng dưới sự cảm ứng của thần thức, Phương Hành đột nhiên phát hiện một người, vội vàng bay vút lên, sau đó thì ngừng lại, ánh mắt hung hăng nhìn xoáy vào người hắn. Ở trước mặt hắn hơn mười trượng, một thân ảnh đang ngồi xếp bằng, người này thoạt nhìn đã vô cùng thê thảm, thân thể rách bươm, rất nhiều chỗ đều lộ ra cả xương, bên trong vết thương có ma khí xâm chiếm, khiến cho nhục thân của hắn cho dù vẫn có sinh cơ mấp máy, ý đồ muốn phục hồi như cũ, nhưng dưới sự ăn mòn của ma khí, vết thương càng lúc càng sâu, không thể liền lại.

 

Tất cả tu sĩ Phụng Thiên Minh bay tới đều dừng lại, ánh mắt đồng loạt hướng lên người hắn.

 

Hắn không ngờ vẫn chưa chết. . .

 

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới Hung Đạo, vừa rồi truyền nhân Minh tộc Thái Uyên tự bạo, dẫn động ma khí, trừ Tiêu Tuyết và truyền nhân Thiên Ma ra, những người khác, bao gồm cả đệ tử cửa Phật cùng với Thần Tú đều trốn vào trong Tiểu Thế Giới, chỉ độc có truyền nhân Tiểu Tiên Giới này là trời không nhận, đất không cần, chẳng khác nào là đối kháng với toàn bộ lực lượng của ma khí, ai cũng cho rằng hắn sẽ tan xương nát thịt, nhưng không ngờ hắn vẫn còn sống!

 

Chỉ là nhìn bộ dạng của hắn, đã thê thảm đến cực điểm, gần như đã dầu hết đèn tắt.

 

Dù sao lúc ma khí đó tàn sát bừa bãi, có thể tiếp cận với lực lượng khủng bố của táng tiên ma vân, chân tiên cũng không thể kháng cự được!

 

Hắn có thể còn sống, đã là một chuyện kỳ lạ lắm rồi.

 

- Tiểu Tiên Giới vẽ đường cho hươu chạy, tội đáng chết vạn lần!

 

Các tu sĩ đã định tính người này, trong một mảng trầm mặc, Không Không Nhi xách đại bổng ra, xông lên muốn một gậy đánh chết.

 

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới Hung Đạo hiển nhiên đã nhận ra hung hiểm, lẳng lặng mở đôi mắt đã đầy máu ra, nhìn các tu sĩ ai nấy vẻ mặt vô cùng phức tạp trước mặt, nhưng không mở miệng nói gì, giống như là đã cam chịu số phận, lười chẳng muốn nói thêm một chữ.

 

- Đợi đã!

 

Phương Hành bỗng nhiên mở miệng ngăn cản, Không Không Nhi vẻ mặt do dự buông đại bổng trong tay xuống, có chút không hiểu, ma đầu này sao lại nhân từ nương tay? Phương Hành cũng không giải thích, bình tĩnh nhìn truyền nhân Tiểu Tiên Giới một cái, đột nhiên giơ tay lên vẫy, đầu lâu khô lâu lại được tế ra, miệng há to, Dao Trì tiểu công chúa đỡ một vị nữ tử vô tri vô giác đi ra.

 

Thanh Linh Tiên Tử!

 

Thanh Linh Tiên Tử bởi vì tu luyện vong tình thiên công, lại bị truyền nhân của Tiểu Tiên Giới cướp đi thần hồn.

 

- Chữa cho nàng ta!

 

Phương Hành chỉ vào Thanh Linh Tiên Tử, thanh âm dứt khoát:

 

- Nếu ngươi dám nói không trị được, ta sẽ băm ngươi thành thịt vụn!

 

- Ta có thể trả chân linh lại cho nàng ta!

 

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới mở miệng, có chút gian nan phát ra thanh âm, lúc mở miệng, khóe miệng có liền có máu trào ra.

 

Đám người Phương Hành vẻ mặt lập tức căng ra, mày nhíu chặt nhìn hắn.

 

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới rõ ràng còn có lời muốn nói, đại khái chính là đang chờ sau khi Phương Hành đưa ra yêu cầu này hắn mới bằng lòng đề xuất điều kiện của mình, tim các tu sĩ cũng trầm xuống, kẻ này có thể sống sót dưới ma khí tàn sát bừa bãi, thật sự là đáng sợ đến cực điểm, hiện giờ hắn thoạt nhìn bị trọng thương, nhưng không đến mức đột nhiên làm khó, nhưng điều kiện nhân vật cỡ này đề xuất ra e là không dễ ứng đối!

 

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới quả thật đưa ra điều kiện, có điều điều kiện này đơn giản tới mức nằm ngoài dự đoán mọi người.

 

- Ngươi có thể trả lời ta mấy vấn đề không?

 

Ánh mắt hắn có chút gian nan chiếu lên mặt Phương Hành, nhẹ nhàng mở miệng.

 

Phương Hành cũng ngẩn ra, sau đó xua tay, nói:

 

- Có rắm thì mau đánh đi!

 

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới chỉ hơi mỉm cười bất đắc dĩ, sau đó cúi đầu thở dài.

 

- Thiên Nguyên có thể thắng được Thần tộc không?

 

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới mở miệng, câu hỏi cực kỳ đơn giản.

 

Phương Hành không chút nghĩ ngợi trả lời ngay:

 

- Đương nhiên là có thể thắng được.

 

Nụ cười trên mặt truyền nhân Tiểu Tiên Giới có chút sầu khổ, nghe câu trả lời của Phương Hành không thấy nghiêm túc chút nào, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc hỏi tiếp:

 

- Vì sao lại nói như vậy? Thần Đình thế lớn, có thập đại thần vương tung hoành hoàn vũ, tộc nhân vô số, ai nấy huyết mạch mạnh mẽ, cũng có vị Thần Chủ kia, thực lực sâu không lường được, e là đủ để sáng ngang với Tiên Nhân Vương. Hiện giờ Thiên Nguyên hiện giờ ngay cả chân tiên cũng chẳng có lấy một người, người trên cảnh giới Nguyên Anh có thể tranh phong với sinh linh Thần tộc lại có mấy ai? Ngươi. . . Dựa vào cái gì mà cho rằng có thể thắng được?

 

Vấn đề này lại trực tiếp làm khó Phương Hành, loại vấn đề liên quan đến đại cục và phân tích thực lực này hắn biết thế nào được, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, có điều tâm tư của hắn xoay chuyển cực nhanh, trả lời cũng rất không phân rõ phải trái?

 

- Bởi vì có ta ở đây!

 

Câu trả lời này rõ ràng là rất càn quấy, nhưng truyền nhân của Tiểu Tiên Giới nghe thấy không ngờ lại có chút đăm chiêu.

 

- Bởi vì có 'Ta' ở đây sao?

 

- Có 'Ta' ở đây, Thiên Nguyên liền có người chống đỡ, mỗi lần thêm một 'Ta', Thiên Nguyên sẽ có thêm một phần sức chống đỡ!

 

- Tiểu Tiên Giới chúng ta thì lại đặt 'Ta' này ở phía Thần Đình.

 

- Nếu Thiên Nguyên nhiều hơn Tiểu Tiên Giới, có là thực sự có thêm mấy phần thắng không?

 

- Một người đang trọng thương lại ngồi ở đó lải nhải, cảnh tượng thực sự rất quỷ dị, trong sân không ai lên tiếng, ánh mắt phức tạp.

 

Cũng là Phương Hành có chút nôn nóng nói:

 

- Ta đã trả lời rồi. Cứu người đi!

 

- Bây giờ vẫn chưa được.

 

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới không ngờ lại cự tuyệt, lắc đầu.

 

Phương Hành lập tức giận dữ, tiến lên muốn bức ép, nhưng truyền nhân của Tiểu Tiên Giới rất nhanh liền nói tiếp ngay:

 

- Ta hiểu câu trả lời của ngươi, nhưng vẫn chưa thể cởi bỏ được nghi hoặc trong lòng ta. Tín niệm là một chuyện, nhưng lực lượng cách xa nhau lại là một chuyện khác. Cho dù Thiên Nguyên có vô số ngươi, vậy thì sao? Đánh không lại chính là đánh không lại, vì sao Tiểu Tiên Giới chúng ta phải nhận mệnh, nhưng các ngươi lại như một đám ngốc cứ muốn đối nghịch với Thần Đình? Làm như vậy là đang cứu vớt hay là dẫn tới tai ương ngập đầu?

 

Phương Hành không có tâm tư để thảo luận với hắn, mười ngón kêu răng rắc, chuẩn bị động thủ.

 

Truyền nhân của Tiểu Tiên Giới bỗng nhiên bỗng nhiên nói:

 

- Muốn thuyết phục được ta thì đánh cuộc đi!

 

Vẻ mặt hắn thoạt nhìn thì cực kỳ tiều tụy, ánh mắt ánh mắt lại sáng dị thường:

 

- Nếu ngươi thắng ta sẽ tặng ngươi một phần tạo hóa lớn!

 

 

Bình Luận (0)
Comment