Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 229 - Chương 1207: Có Dám Cược Một Trận Không?

Unknown

 

Chương 1207: Có dám cược một trận không?

 

 

 

- Ta làm gì có kiên nhẫn mà cá cược với ngươi?

 

Phương Hành căn bản không để lời nói của truyền nhân Tiểu Tiên Giới vào mắt, sắn tay áo xông lên định tự lấy cái gọi là cơ duyên lớn đó ra, nhưng mà hắn vừa bước ra một bước, liền nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng thở khiến tim người ta đập nhanh.

 

Thanh âm đó ngân nga mà trầm trọng, giống như từ Cửu U truyền đến, thực sự rất đáng sợ, thậm chí theo tiếng thở đó truyền ra, bọn họ cảm giác được một loại khác biệt, ngay cả khí tức của hư không ở quanh người cũng như nhẹ nhàng rung động theo. Hoặc giống như một bàn tay vô hình đang tóm lấy hư không vô tận, lúc thì nắm chặt, lúc thì buông ra, các tu sĩ đều kinh sợ, giống như ngay cả nhịp tim của mình cũng bị tiếng thở này khống chế.

 

- Ta cược rất đơn giản thôi.

 

Khi các tu sĩ Phụng Thiên Minh đều trầm mặc, truyền nhân Tiểu Tiên Giới lại mỉm cười, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn về phía Cửu U sâu không thấy đáy phía dưới, da thịt trên mặt khẽ nhúc nhích, gian nan lộ ra một nụ cười thống khổ, gắng sức nói:

 

- Ta không biết các ngươi... Vì sao ở dưới tình huống thực lực của hai bên chênh lệch lớn như vậy cũng vẫn một lòng chiến đấu. Hiện tại cũng không có thời gian để suy nghĩ. Ta hiện tại chỉ muốn biết, dưới tình huống lực lượng không bằng, các ngươi... Thật sự có thể có phần thắng sao:

 

Nói xong, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh, nhìn thẳng về phía Phương Hành:

 

- Dạ tộc thần tử... Kỳ tài Thần tộc, trong sinh linh Thần tộc đời này nếu có người có thể đại biểu cho thực lực của Thần Đình… Cũng chỉ có hắn... Các ngươi thực sự cho rằng Tiểu Thế Giới sụp đổ phản phệ thì có thể khiến hắn bị thương nặng sao? Nghĩ đơn giản quá. Sự cường đại của hắn vượt xa sức tưởng tượng của các ngươi. Thông Thiên Tiểu Thánh Quân... Không, là Phương Hành Phương chân nhân, ta cá với ngươi, cá ngươi hiện tại có thể thắng được hắn không?

 

...

 

Dạ tộc thần tử không ngờ không chết, vẫn ẩn thân ở dưới Cửu U?

 

Lúc này ánh mắt của mỗi người đều khiếp sợ nhìn xuống.

 

Thần Đình thánh đệ nhất nhân, Dạ tộc thần tử!

 

Người này tính kế ngàn vạn, tất cả tâm tư đặt ở khâu này nối tiếp khâu kia bày ra mưu kế dụ dỗ các tu sĩ vào bẫy, suýt nữa thì một ngụm nuốt trọn cả Tiểu Thế Giới này, đúng thật đã thiếu chút nữa khiến tất cả mọi người tuyệt vọng. Có thể nói rằng nếu luận về giao phong với người này, Phương Hành đã hai lần gần như thất bại rồi. Lần đầu tiên là khi mới tới thâm uyên, biết được hắn không ngờ âm thầm cấu kết với Cổ Hạc, coi mình là người chịu tội thay, lại tính để Cổ Hạc lấy thần vật tạo hóa đó trước, có thể thấy được tâm tư của người này như nước, thâm trầm tới mức khó có thể hình dung.

 

Lúc ấy, Phương Hành một người cản trở các thánh, nếu không phải Phụng Thiên Minh xuất hiện, hiện tại nhất định đã bại rồi.

 

Lần thứ hai, rõ ràng là sau khi các cao thủ Phụng Thiên Minh xuất hiện, vẫn thiếu chút nữa thì rơi vào vòng xoáy của hắn, dưới cục diện đó, người này không ngờ vẫn có thể kiềm chế được, vì cái lợi thế đạo, nghịch chuyển thế cục các tu sĩ Phụng Thiên Minh đang cầm chân Thần Đình tiểu thánh, ngược lại mượn tay những tiểu thánh này cầm chân các tu sĩ Phụng Thiên Minh, sau đó lại dùng bí bảo của Bắc Hải Tù Tâm Nhai trấn áp linh tính của thần vật, mình thì lặng lẽ tỏa ra thần niệm, đi tìm hạch tâm đại trận của Tiểu Thế Giới này, thậm chí ở trong thế giới này mà không đâu không phải là ma khí cùng với thuộc tính khắc chế của thần thông phật môn để tính kế, cơ hồ có thể gọi là tính toán không bỏ sót, một ngụm nuốt vào, đám người Phương Hành cơ hồ là đã tuyệt vọng.

 

Nhưng kế sách này lại bị Kim Ô hoành không xuất thế vô ý phá hủy. . .

 

Ở đây không ai không thừa nhận, vận khí của hắn chỉ là không được tốt lắm, chứ không phải là bản lĩnh lên kế hoạch của hắn không ra gì.

 

Một sinh linh Thần tộc lại có tâm tư kín đáo cỡ này, thực sự rất đáng sợ.

 

Nhưng người này căn bản không phải nổi tiếng vì khả năng lên kế hoạch.

 

Cái nổi tiếng của hắn là thực lực.

 

Dạ tộc thần tử, Thần Đình tiểu thánh đệ nhất nhân, đứng đầu ba ngàn tiểu bối của Thần tộc, mạnh nhất mạnh nhất dưới Thần Vương.

 

Trong truyền thuyết là sinh linh Thần tộc có bản lĩnh trảm sát chân tiên!

 

Trong vô số miêu tả, không cái nào không khiến Thiên Nguyên sinh linh chấn động.

 

Vốn sau khi phát hiện Tiểu Thế Giới này sụp đổ, hắn liền lặng lẽ không một tiếng động, thậm chí ngay cả khí tức cũng không cảm giác được, các tu sĩ Phụng Thiên Minh đều cho rằng hắn đã bị Tiểu Thế Giới phản phệ, tan thành mây khói, cũng có thể là sau khi trọng thương thì trực tiếp trốn chạy, bất kể là loại kết quả nào cũng được, chỉ cần đừng tìm hắn giao thủ chính diện là được,nói không dễ nghe thì nếu Dạ tộc thần tử này thật sự đào tẩu, cho dù bọn Phương Hành nhìn thấy cũng sẽ không đuổi theo, dù sao thực lực của thằng ôn này cũng quá mạnh mẽ, đuổi giết hắn rất hung hiểm!

 

Nhưng không ai ngờ rằng, hắn lại vẫn ở đây.

 

Vẫn luôn ở trong Cửu U, lặng lẽ ẩn nấp, cho tới lúc này mới truyền ra tiếng thở trầm trọng.

 

Giống một con dã thú đang bị thương, cảm giác nguy hiểm mang tới cho người ta lại càng đáng sợ hơn!

 

- Hắn khẳng định đã bị thương, sao không thừa cơ chạy trốn.

 

Phương Hành cũng nhìn về phía vực sâu, vẻ mặt có chút cổ quái nói.

 

Kim Ô cũng thò đầu nhìn xuống dưới:

 

- Đó là cái gì thế, để Kim gia ta đi xé nó!

 

Phương Hành mặt không biểu tình, nói:

 

- Hắn là đệ nhất cao thủ dưới Thần Vương, được coi là có sức trảm tiên!

 

Kim Ô ngây ra, lập tức hào khí vạn trượng nói:

 

- Vậy chúng ta cùng đi xé xác hắn.

 

...

 

- Bày trận đi!

 

Những người khác không có lòng muốn đùa giỡn như hai tên này, đã sớm vẻ mặt nghiêm túc, đám người Hồ Tiên Cơ và Đạo Vô Phương, Phật Ấn, Lệ Hồng Y đồng thời vung cờ lệnh, chỉ thấy trong không trung cờ trận lượn vòng, các tu sĩ đồng thời lao về phía các vị trí, chiếm hư không, quan môn đại trận vừa mới thu lại lúc này lại một lần nữa được mở ra, mà bên trong đại trận đã có mấy người chưa theo trận thế mà đi, phân biệt là đám người Phương Hành, Tiêu Tuyết, Lữ Phụng Tiên, Kim Ô, Tống Quy Thiện, Lệ Hồng Y tỷ đệ, Vương Quỳnh cùng Hàn Anh.

 

Những người này trong lòng đều đang cháy lên chiến ý, ở trong hư không nhìn nhau một cái rồi sau đó thầm gật đầu.

 

- Bất luận người này là ai, hôm nay cũng không thể để hắn sống sót rời khỏi!

 

- sinh linh Thần tộc xuống nhân gian, Thiên Nguyên sinh linh đều sẽ phải làm nô.

 

- Như vậy, chúng ta sẽ từ trận chiến hôm nay bắt đầu phản công Thần Đình đi.

 

Tiếng nói rất khẽ, nhưng lại ẩn chứa đại khí phách, đại hùng tâm trong đáy lòng mỗi người, thậm chí ẩn chứa chí thề chết.

 

Dạ tộc thần tử lúc này chuẩn xác mà nói thì vẫn chưa hiện thân, nhưng mỗi người bọn họ đều đã cảm thấy một loại cảm giác khủng bố.

 

- Dưới loại tình huống này, chúng ta có nên đơn đả độc đấu để chứng tỏ ngạo cốt của Thiên Nguyên ta không?

 

Đúng lúc này, Lữ Phụng Tiên đột nhiên vẻ mặt do dự, thấp giọng nói một câu.

 

Các tu sĩ chung quanh trợn mắt nhìn hắn.

 

Lữ Phụng Tiên nghẹn lời, thản nhiên như không hướng ánh mắt xuống phía dưới, thản nhiên nói:

 

- Trảm yêu trừ ma, không câu nệ tiểu tiết!

 

Đám người Kim Ô và Tiêu Tuyết lại có chút bất mãn nhìn hắn một cái.

 

Vẻ mặt Lữ Phụng Tiên có chút không được tự nhiên, dừng một chút rồi nói:

 

- Nhân thần giao chiến, không câu nệ tiểu tiết.

 

Những người khác lúc này mới không nhìn hắn nữa, đều quay đầu nhìn xuống dưới.

 

- Sao... Sao có thể như vậy được?

 

- Rõ ràng ta đã tính toán không bỏ sót, sao lại xuất hiện cục diện như vậy?

 

- Chẳng lẽ Thiên Nguyên đại lục, quê hương của các tiên thực sự là trung tâm của hoàn vũ, được khí vận thủ hộ sao?

 

Trong Cửu U ở phía dưới, tiếng khí tức phun ra nuốt vào đó càng lúc càng mãnh liệt, không biết qua bao lâu, có một có một thanh âm nặng nề vang lên, trong thanh âm đó không biết ẩn chứa bao nhiêu sự hối hận và phẫn nộ, lại càng không biết lắng đọng bao nhiêu cảm giác uất nghẹn, nghe ra giống như một đứa bé đang gào thét vì lại phải chịu bất công, mà trên trình độ nào đó mà nói, Dạ tộc thần tử lúc này, về phương diện vận khí thì quả thật là rất thiệt thòi, sự xuất hiện đột ngột của Kim Ô thật sự rất khiến cho người ta không nắm bắt được.

 

Nghiêm khắc mà nói, sự thất bại của hắn chỉ có thể quy kết cho vận khí không tốt!

 

Ầm ầm!

 

Phía dưới ma khí ầm ầm rung động, có bóng đêm dày đặc xộc lên trời cao, giống như mực vẩy vào giấy Tuyên Thành.

 

Mà trên vùng trời bóng đêm dày đặc đó, thậm chí còn có một vầng nhật nguyệt đang xoay tròn, tỏa ra tuế nguyệt chi lực.

 

Nhật Nguyệt đan!

 

Dạ tộc thần tử lúc này rõ ràng đã ăn vào Nhật Nguyệt đan!

 

Chắc hẳn hắn cũng quả thật phải chịu phản phệ khi Tiểu Thế Giới sụp đổ, bị tổn thương không nhẹ, cho nên mới trực tiếp nuốt vào Nhật Nguyệt đan, giống như Thái Uyên vậy, dùng tuế nguyệt chi lực để kích phát tiềm lực huyết mạch của bản thân, nhằm đạt được lực lượng mạnh hơn thời kì toàn thịnh.

 

Thân thể của mỗi người vào lúc này đều căng cứng theo bản năng!

 

Lực lượng đó lộ ra vẻ quá cuồng bạo rồi!

 

Chắc là tiên trên trời cũng chỉ vậy mà thôi?

 

Dạ tộc thần tử này được gọi là có sức trảm tiên cũng không phải là khoa trương.

 

- Ha ha.

 

Lúc này, truyền nhân của Tiểu Tiên Giới không ai để ý tới lại cuồng tiếu, giống như hồi quang phản chiếu vậy, có thêm mấy phần khí lực, gầm khẽ:

 

- Nhìn thấy chưa? Cảm nhận được chưa? Đây là sự chênh lệch, đây là lực lượng mà Thần Đình đại biểu, các ngươi có đảm phách thì sao? Có hùng tâm tráng chí thì sao? Đánh không đánh chính là đánh không lại, lực lượng không đủ chính là lực lượng không đủ, lúc trước Tiểu Tiên Giới chúng ta là tự nguyện khúm núm sao? Chúng ta chính là dưới tình huống bị Thiên Nguyên vứt bỏ, gặp đối thủ cường đại như vậy cho nên mới không thể không dưa ra lựa chọn. Ngay cả các ngươi cũng sợ, vậy thì sao có thể trách được lựa chọn của trách chúng ta lúc trước?

 

Trong tiếng gầm khẽ của hắn lại đột nhiên vang lên một tiếng rít gào:

 

- Phương Hành, bọn họ đều tin ngươi, ta đặt cược trên người ngươi một lần, ngươi dám cược với ta không? Ngươi có thể ở trước mặt ta chứng minh Thiên Nguyên có thể thắng được Thiên Đình không? Ngươi dám giao thủ một hồi với Dạ tộc thần tử không?

 

- Nếu ngươi có thể thắng, liền chứng tỏ rằng Thiên Nguyên có khả năng thắng.

 

- Nếu ngươi thì chứng tỏ, chênh lệch chính là chênh lệch, lựa chọn của Tiểu Tiên Giới là đúng.

 

- ...

 

- ...

 

Tiếng khiêu khích và rít gào đó lập tức khiến cho các tu sĩ ở đây đều rối rắm, Kim Ô vừa chuyển quay đầu lại lại vỗ cánh, định bắt hắn ngậm miệng lại, dù sao lời hắn nói quả thực chính là lời nói của người điên, thực sự nghĩ Phương Hành là kẻ ngốc chắc.

 

Cho dù là chín người bọn họ muốn liên thủ đánh với Dạ tộc thần tử này cũng không nắm chắc, hắn muốn xúi bẩy Phương Hành đi đơn đấu với người này sao?

 

Nhưng chính vào lúc cánh nó định vỗ ra, Phương Hành lại thò tay xuống giữ lại.

 

Kim Ô nhất thời vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Phương Hành, lại chỉ thấy hắn đang thâm trầm nhìn xuống phía dưới.

 

- Ngươi. . . Ngươi ngươi ngươi. . . không phải là thực sự muốn đánh cược, thắng ôn đó rất lợi hại đấy.

 

Phương Hành hít vào một hơi thật sâu, gượng cười nói:

 

- Kỳ thật ta cảm thấy ta cũng rất lợi hại!

 

 

Bình Luận (0)
Comment