Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 230 - Chương 1208: To Gan Lớn Mật Là Phương Hành.

Unknown

 

Chương 1208: To gan lớn mật là Phương Hành.

 

Không ai tin "Đại cơ duyên" gì đó được đồn đại ở Tiểu Tiên Giới, cũng không tin Tiểu Tiên Giới có thể có cơ duyên tạo hóa khiến cho bọn họ động tâm, dù sao tới loại cảnh giới tu vi của bọn họ, sớm đã khác xưa, hiện giờ thần vật ảnh hưởng tới khí vận của Thiên Nguyên sắp tới tay, mà tạo hóa của Bách Đoạn sơn có thể tạo ra tiên binh đại binh lại sớm bị đám người Kim Ô đưa đến tay Đại Bằng Tà Vương, nói một cách khó nghe thì trừ truyền thừa Thiên Ma ra, cùng với Cửu điện trong truyền thuyết còn gì đáng để bọn họ động lòng?

 

Trong lòng bọn họ thậm chí cảm thấy, truyền nhân của Tiểu Tiên Giới lúc này nhất định là đã điên rồi, không ngờ ý đồ muốn dùng thủ đoạn ngây thơ như vậy để lừa Phương Hành, khiến hắn một mình đi đối phó với Dạ tộc thần tử nguy hiểm đến cực điểm, quả thật tưởng họ đều là kẻ ngốc chắc?

 

Các Tiểu Thánh Quân của Thần Đình đều đáng sợ như vậy, huống chi là người đứng đầu Tiểu Thánh Quân trong truyền thuyết này?

 

Chỉ từ khí tức của họ cho thấy, cao thủ Phụng Thiên Minh đều như lâm đại địch, cho dù liên thủ, chắc cũng không thể dễ dàng trấn áp hắn, thậm chí chín người định xuất thủ trong lòng còn đều ôm chí tất chết, trong đánh giá của bọn họ, nếu chín người liên thủ trảm sát Dạ tộc thần tử, khả năng thành công tất nhiên là có, nhưng chỉ sợ trong số họ nhất định sẽ có thương vong.

 

Chín người liên thủ còn cho rằng sẽ có mấy người vẫn lạc, như vậy đấu một mình đấu chắc chắn là chịu chết!

 

Cá cược ngu ngốc như vậy, ai lại đi cá với hắn chứ.

 

Nhưng không ai ngờ được, nhìn thái độ của Phương Hành, giống như là hơi có chút động lòng rồi!

 

- Phương Hành sư đệ, ngàn vạn lần không thể, kẻ này.

 

Vừa nghe thấy vậy, liền có người vội vàng mở miệng, muốn khuyên bảo Phương Hành, chỉ có điều cũng không cần bọn họ khuyên bảo, bên trong Cửu U ở phía dưới, đột nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ, lực lượng của Dạ tộc thần tử vẫn đang dâng lên, hiện giờ hiển nhiên đã đạt tới điểm cực hạn, giống như là lửa giận cuối cùng cũng chấn áp lý trí, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, không ngờ trực tiếp hóa thành một luồng ô quang, giống như một viên lưu tinh từ dưới vực sâu lao về phía trời cao, lập tức đánh tới các tu sĩ đang bồng bềnh trong không trung.

 

Căn bản là không có bất kỳ chiêu thức thần thông gì, cứ trực tiếp va chạm như vậy thôi!

 

Ầm một tiếng!

 

Hư không trực tiếp bị luồng ô quang đó xé thành hai nửa, màn đêm giống như có một cây cung lớn từ dưới đất bắn lên.

 

- Không ổn rồi, tạm tránh đi.

 

Đám người Tống Quy Thiện, Kim Ô Đứng mũi chịu sào đồng thời vội vàng né sang bên, Lữ Phụng Tiên nóng lòng muốn thử, muốn một kích đâm tới, bên cạnh Không Không Nhi ở bên cạnh đã vung đại bổng, trực tiếp đỡ lấy phương thiên họa kích của hắn, Lữ Phụng Tiên vừa muốn tức giận thì Không Không Nhi đã quát to một tiếng:

 

- Không muốn sống nữa à?

 

Khiến cho Lữ Phụng Tiên cũng do dự một chút, lại phát hiện Dạ tộc thần tử đến thật sự quá nhanh, rùng mình trong lòng, thu hồi chiến ý cuồng vọng, triển khai Tiêu Dao thân pháp, vội vàng tránh sang bên.

 

- Phương Hành sư đệ.

 

Vương Quỳnh rõ ràng là chậm hơn nửa nhịp so với người khác, hiển nhiên đã bị ô quang đó đánh trúng, hiện giờ chính là lúc nguy nan, tuy nàng ta cuồng ngạo, nhưng không phải tính tình bảo thủ, theo bản năng liền phát ra tiếng kêu to, đám người Lệ Hồng Y cách nàng ta tuy gần, nhưng nếu muốn cứu nàng ta thì hiển nhiên là không đủ sức, cho nên nàng ta trực tiếp gọi tên Phương Hành, mà Phương Hành phản ứng cũng rất nhanh, ngay lập tức ném đầu lâu khô lâu tới, cái miệng đen xì mở ra, trực tiếp nuốt Vương Quỳnh vào, sau đó mang theo nàng ta bay đi xa.

 

Ầm!

 

Nói thì chậm nhưng thực tế lại rất nhanh, chỉ là ô quang bắn tới, thân ảnh của chín người trong không trung đồng thời tản ra tứ phương.

 

Thoạt nhìn thì không ngờ rất chật vật!

 

Nếu không phải bọn họ cảnh giác, chỉ sợ đã phải bỏ lại tính mạng của hai ba người rồi.

 

Nhất là Vương Quỳnh vừa được cứu, trong lòng rất không cam lòng, không thể không thừa nhận, con đường tu hành của mình vẫn rất ngắn, cho dù có thể dựa vào Tu La chi lực để cường hành so chiêu với tiểu thánh Hoa Mật Nhi của Thần Đình, nhưng muốn chống lại Dạ tộc thần tử thì vẫn không có sức hoàn thủ!

 

Trận ác chiến này đã siêu việt cảnh giới hiện giờ của mình!

 

Đối với đối với các tu sĩ khác mà nói, thức này của Dạ tộc thần tử rất nghịch thiên, cũng có thể nói là lớn tiếng doạ người, trên khí thế đã hoàn toàn áp đảo bọn họ, có điều bọn họ ai nấy đều tâm cao khí ngạo, tuổi còn trẻ đã có thể tu luyện đến cảnh giới cỡ này, tâm chí và đảm phách cũng không phải tầm thường, bị Dạ tộc thần tử dằn mặt như vậy, ai nấy lửa giận tuôn trào, Lữ Phụng Tiên bị bức phải tránh né cú va chạm này đi trước làm gương, ầm một tiếng xông lên, phương thiên họa kích vẽ ra một dường cong hoàn mỹ, chém thẳng tới giữa ô quang!

 

- Không tin thế gian còn có sinh linh mạnh hơn ta.

 

Đại Thánh sơn Không Không Nhi cũng nhe răng nhếch miệng, vung đại bổng, hung hăng đập tới, rõ ràng đã thực sự tức giận rồi.

 

Một người ở bên cạnh, một thân y bào màu đen, tay cầm đoản thương, chẳng nói chẳng rằng, thân hình lướt đi mấy trăm trượng, không ngờ lao thẳng về phía ô quang đó, đoản thương trong tay giống như là bút viết chữ, ở trong không trung vẽ ra mấy đường, hóa thành một phù văn quỷ dị, hình thành một loại quỹ tích khó có thể nắm bắt, trấn áp về phía Dạ tộc thần tử trong ô quang.

 

Là đệ tử Đại Tuyết sơn Hàn Anh, cuối cùng vẫn không nhịn được mà xuất thủ.

 

Chỉ có điều nếu luận về tốc độ thì Thần Tú rõ ràng là nhanh hơn một bậc, thân hình áo trắng tung bay, trực tiếp xuất hiện phía sau Dạ tộc thần tử, cắn răng một cái, mõ đã giống như núi nhỏ lặng lẽ không một tiếng động đè xuống.

 

Ầm ầm...

 

Bản lĩnh của Thiên Nguyên sinh linh há có thể tầm thường, trong nháy mắt này đã có bốn người đứng ra phản kích!

 

Dạ tộc thần tử đầu đội nhật nguyệt, vào khoảnh khắc này hiển nhiên cũng lộ ra vẻ hung ác điên cuồng, trơ mắt nhìn mõ của Thần Tú đập vào đầu, phù văn Hàn Anh vẽ ra cũng rơi xuống người hắn, nhưng ô quang ở chỗ hắn trong nháy mắt đã bắn ra, hóa thành khói đen ở xung quanh, dung nhập vào trong bóng tối, thanh âm lại nặng nề vang lên bên trong hư không:

 

- Truyền nhân của Tây Giới Thiên, cho dù ngươi ngay cả tiên cũng đánh lén được, nhưng lại không đánh lén được Dạ tộc sinh linh ta đâu, bởi vì...

 

- Dạ tộc chúng ta trong cõi minh minh chính là khắc tinh của Tây Thiên các ngươi!

 

- Đại ma vương khủng bố nhất trong truyền thuyết Phật môn chính là xuất thân từ Dạ tộc chúng ta.

 

Trong tiếng quát lạnh, trong hư không, rõ ràng có bàn tay to màu đen hạ xuống thẳng tắp, không ngờ chụp xuống Tống Quy Thiện đang cảnh giác nhìn quanh, Tống Quy Thiện rõ ràng cũng định tiến lên phản kích, chỉ là tốc độ so với người khác thì chậm hơn nửa nhịp, đang chạy tới nửa đường thì lại bị bỏ lại sau, mà Dạ tộc thần tử thoạt nhìn tuy thì điên cuồng, nhưng tâm tư vẫn rất kín đáo lợi hại, trực tiếp nhìn trúng hắn, rõ ràng chính là muốn đánh chết một hai người trước rồi tính.

 

- Gừ.

 

Tống Quy Thiện dưới cơn kinh hãi, song chưởng rung lên, trực tiếp nâng ra một hồ nước màu đen, muốn cản lấy một trảo này.

 

Nhưng mà lại vô dụng, dưới bàn tay màu đen đó, hồ lớn bị phá hủy xé rách, mà bàn tay đó lại tốc độ không giảm, hung hăng chộp tới nhục thân của hắn, thoạt nhìn thì hắn căn bản là đã không thể né tránh, chỉ có thể bị bàn tay này bắt lấy!

 

- Vừa thấy được ánh mặt trời có mấy ngày, lại kết thúc như vậy sao?

 

Lúc này, trên mặt Tống Quy Thiện lộ ra vẻ mặt quỷ dị, giống như tuyệt vọng, cũng giống như đang tự giễu.

 

Hơn nữa thấy mình bất kể là như thế nào cũng không thể đỡ được một kích này, hắn cũng rất dứt khoát cúi đầu thở dài, hai tay áo vung lên, nhẹ nhàng chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía bàn tay màu đen cực lớn che trời phủ đất đó, thái độ rất thong dong.

 

- Chết đến nơi rồi còn ra vẻ tiêu sái, ta ghét nhất là loại người như ngươi.

 

Chỉ tiếc, phần thản nhiên chịu chết này lại bị một câu gầm lên của Phương Hành phá vỡ, người khác lúc này đều không kịp chạy lên giúp, nhưng Phương Hành thì lại vẫn có thể, người hắn không chạy tới kịp, nhưng Bách Chiến Hồn Binh thì lại kịp, trực tiếp bay tới đỉnh đầu của Tống Quy Thiện, sau đó theo năm ngón tay hắn xòe ra, không ngờ cũng hóa thành một bàn tay cực lớn, sau đó đi tóm lên trời, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, hai bàn tay to va chạm với nhau ở cách đỉnh đầu Tống Quy Thiện mấy chục trượng.

 

Rắc rắc.

 

Bách Chiến Hồn Binh từ dưới lên trên dường như không ngăn cản được một chưởng này của Dạ tộc thần tử, dưới sự va chạm đã bắt đầu trầm xuống.

 

- Còn không mau trốn đi.

 

Phương Hành nhìn Tống Quy Thiện hét lớn, khóe mắt như muốn rách ra.

 

Tống Quy Thiện đang ngây người, sau đó thân hình nhảy lên, bay ra mấy trăm trượng, vẻ mặt phức tạp quay đầu nhìn về phía Phương Hành.

 

Dường như ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ rằng vào lúc khẩn yếu quan đầu này Phương Hành lại cứu mình một mạng.

 

- Ta sẽ không cám ơn ngươi đâu!

 

Sau khi trầm mặc mấy giây, hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh lùng.

 

Phương Hành cũng nhếch miệng cười, kêu lên

 

- Không sao, ta coi như ngươi đã cám ơn rồi.

 

Tống Quy Thiện hơi ngẩn ra, hít vào một hơi, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.

 

- Ha ha.

 

Phương Hành cũng không rảnh nói chuyện với hắn, cười lớn một tiếng rồi bay lên cao, quát to:

 

- Vương bát đản ngươi không phải vẫn luôn nhìn ta không vừa mắt sao? Nào đến đánh với ta một trận đi.

 

Ầm!

 

Hắn bay lên trời cao, thân hình trực tiếp rung lên, Bách Chiến Hồn Binh đã bay vào tay hắn, khí thế ngập trời.

 

- Ta không hề nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi vẫn chưa có tư cách để ta phải nhìn.

 

Dạ tộc thần tử cũng có chút kinh ngạc trước sự khiêu chiến của hắn, sau khi trầm mặc một thoáng, lạnh lùng nói, dáng vẻ khinh thường.

 

- Không sao, ta cũng nhìn ngươi không vừa mắt, con mẹ nó hỏi ngươi một câu, có dám đánh với ta một trận không?

 

Phương Hành bễ nghễ tứ phương, khí tức cuồng dã, ngang ngược nói thêm một câu:

 

- Chỉ hai chúng ta thôi.

 

Nghe vậy, không chỉ là Dạ tộc thần tử, ngay cả đám cao thủ Phụng Thiên Minh cũng ngây ra.

 

Mà trong hư không phía dưới, truyền nhân Tiểu Tiên Giới đang nỗ lực chống đỡ đột nhiên bật cười.

 

Phương Hành chỉ có Độ Kiếp tầng ba, không ngờ thật sự muốn đơn đả độc đấu với Dạ tộc thần tử được gọi là có sức trảm tiên.

 

Bị lời nói của truyền nhân Tiểu Tiên Giới khích tướng sao?

 

Chỉ có Tiêu Tuyết lúc này cúi đầu thở dài một tiếng, ánh mắt trở nên nhu mì.

 

- Phương sư đệ, ngươi là lo cùng vây công hắn sẽ khiến nhiều người vẫn lạc sao?

 

 

Bình Luận (0)
Comment