Chương 1209: Sớm 300 năm
- Chỉ bằng vào tên Tán Tiên hạ cáp ngươi mà cũng dám khiêu khích ta à?
Một tiếng khiêu chiến này của Phương Hành hiển nhiên rất nằm ngoài dự đoán mọi người, không chỉ các tu sĩ Phụng Thiên Minh, ngay cả Dạ tộc thần tử cũng kinh ngạc, dù sao luận về thực lực, hắn vẫn luôn là mắt để trên đỉnh đầu, chưa bao giờ để Phương Hành vào mắt, hiện giờ thấy hắn can đảm như vậy, muốn đọ sức với mình một hồi, trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác hoang đường, có điều những việc nhỏ này không đủ để hắn để vào mắt, đấu với ai, đấu thế nào, đối với hắn mà nói chỉ là một loại phương thức mà thôi, ngược lại ở trong lòng hắn, căn bản không nghĩ tới muốn thả cho ai đi cả, chỉ là giết ai trước giết ai sau mà thôi, lập tức cười lạnh nói:
- Ngươi đã muốn chịu chết, ta sẽ tiễn ngươi đầu tiên!
Đối với những người khác mà nói, Phương Hành không ngờ muốn một mình khiêu chiến Dạ tộc thần tử, hiển nhiên là đại sự, nhưng đối với Dạ tộc thần tử mà nói, cũng chỉ là tốn một cái nhấc tay mà thôi, trong hư không ầm một tiếng nổ tung, hắc khí tỏa ra, bàn tay vốn đang vỗ về phía Tống Quy Thiện không ngờ quay lại, hóa thành trường mâu sắc bén đến cực điểm, thậm chí còn lấp lánh ô quang chói mắt đâm về phía Phương Hành đang đứng trong hư không, tốc độ đó quả thực chính là một cái chớp mắt.
- Phương Hành cẩn thận...
- Tiểu thổ phỉ cẩn thận...
Lúc này không biết có bao nhiêu người hét lớn, lại theo bản năng muốn xuất thủ tương trợ.
- Đừng tới đây!
Trong lúc này, trường mâu này đã tới gần, chỉ thiếu một chuyến nữa là sẽ xuyên qua đầu, năm ngón tay của Phương Hành xòe ra, Bách Chiến Hồn Binh xuất hiện trong tay, sau đó nắm chặt lại, biến hóa theo tâm ý của hắn, không ngờ hóa thành một thuẫn bài đồng đen to lớn vô cùng, trường mâu màu đen đâm vào thuẫn bài đồng đen, không ngờ không phá vỡ được, cũng chỉ hất cho thân thể Phương Hành ngã về phía sau, ước chừng mấy trăm trượng mới ngừng lại được, có điều Phương Hành hiển nhiên không phải quan tâm tới bản thân, mà là những người muốn xuất thủ tương trợ.
- Đã nói là để một mình ta giết hắn mà, các ngươi đừng có nhúng tay.
Hắn vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí còn có chút tức giận, kêu lên với đám người Kim Ô?
- Ta không cần mặt mũi à.
Đám người Kim Ô nghe vậy, trực tiếp nghẹn lời.
Đã đến lúc này rồi mà tên vương bát đản đó không ngờ còn nghĩ tới sĩ diện.
Lăn lộn trên đường tu hành nhiều năm như vậy, ngươi lúc nào cần mặt mũi đâu.
Có điều sự nghiêm túc của Phương Hành cuối cùng cuối cùng khiến cho người ta ý thức được, không ngờ không phải đùa giỡn, mà là thực sự không muốn để người khác nhúng tay!
Trong lòng minh bạch điểm này, vẻ mặt tuy vẫn đầy khó hiểu, nhưng bọn họ nhìn nhau một cái, vẫn không hẹn mà cùng chậm rãi lui về phía sau, cuối cùng đi tới cùng những người khác bày ra quan môn đại trận, lẳng lặng quan chiến, chỉ là trong lòng vẫn tràn đầy kinh ngạc, không rõ Phương Hành rốt cuộc là có chỗ dựa nào, không ngờ lại thực sự có đảm đánh một trận công bằng với Dạ tộc thần tử!
Đối với thực lực của Phương Hành, không đây không có ai hoài nghi cả, nhưng cho dù có đánh giá hắn cao tới đâu cũng không thể đánh một trận với Dạ tộc thần tử!
Người ta chính là tồn tại có sức trảm tiên.
- Ngươi thực sự muốn đánh với ta một trận à?
Dạ tộc thần tử hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, thân hình phiêu đãng, xuất hiện trong hư không cách Phương Hành không xa, giống như u linh ở giữa sự tồn tại và không tồn tại trong thiên địa, ánh mắt như điện, hơi có chút bất ngờ nhìn Phương Hành.
- Không sai, chính là muốn đánh với ngươi một trận!
Phương Hành cũng bay lên, từ xa đối diện Dạ tộc thần tử, vẻ mặt bình tĩnh.
- Giống như Nhân tộc nhược tiểu muốn khiêu khích Thần Đình cường đại?
Dạ tộc thần tử lộ ra nụ cười thản nhiên, trên trình độ nào đó, lý niệm cũng rất giống với truyền nhân của Tiểu Tiên Giới.
Mà Phương Hành lại chỉ thấp giọng cười, lắc đầu nói:
- Giống như là chúng tiên trước kia giáo huấn nô tài!
Ánh mắt Dạ tộc thần tử đột nhiên biến đổi.
Năm tháng bị chúng tiên nô dịch không nghi ngờ gì nữa là nỗi đau vĩnh viễn chôn sâu trong lòng Thần tộc, bản thân họ khi thỉnh thoảng cũng nhắc tới để tỏ ý khiến bản thân không bao giờ được quên đoạn cừu hận này, nhưng mình tự nhắc tới là một chuyện, bị Nhân tộc nhắc tới để khiêu khích không nghi ngờ gì nữa lại là một chuyện khác, nhất là dưới tình huống mặt mày tươi cười mà nói của Phương Hành, lại trực tiếp chọc cho Dạ tộc thần tử nổi giận.
- Đại tiên giới tự chịu diệt vong, Thiên Nguyên sinh linh tới hồi mạt kiếp, vinh quang của tổ tiên các ngươi không còn cơ hội tái hiện đâu.
Theo thanh âm lạnh như băng được nói ra, thân hình Dạ tộc thần tử đột nhiên lóe lên, lập tức bay tới trước mặt Phương Hành, bàn tay to màu đen biến ảo, trực tiếp trấn áp về phía hắn, một chưởng này nhìn thì thoải mái đơn giản, không ngờ ẩn chứa sức mạnh khó có thể hình dung, hư không xung quanh, dạ khí vô tận đều giống như đều quán thâu trong một chưởng này, giống như xuất hiện khắp trong thiên địa, vỗ xuống.
Chỉ uy thế của một chưởng này cơ hồ đã có bảy tám phần uy lực của Bắc Hải Tù Tâm Nhai chi chủ năm đó!
Nếu là ở Bắc Hải ngày đó, chỉ sợ Phương Hành ngay cả tư cách đón đỡ cũng không có!
Chỉ có điều từ Bắc Hải tới Tịnh Thổ, Phương Hành ác chiến liên tục, tu vi tinh tiến, nay đã hơn xưa!
Khiêu chiến Dạ tộc thần tử, tất nhiên là có nguyên nhân không muốn bằng hữu ở bên cạnh phải mất mạng, quan trọng hơn là trong lòng bản thân Phương Hành có mấy phần để khí, hắn cảm thấy mình hiện giờ, quả thật có tư cách đánh một trận với Dạ tộc thần tử, đối với vị Thần Đình tiểu bối đệ nhất nhân này, thực lực rốt cuộc thâm sâu cỡ nào thì không ai có thể nói rõ, trong truyền thuyết hắn chính là đệ nhất nhân dưới Thần Vương, còn nói hắn có sức trảm tiên, nhưng Phương Hành đã quan sát và suy tính, cảnh giới chân chính của người này chắc vẫn chưa thể đạt tới cảnh giới của chân tiên trong mắt Thiên Nguyên tu sĩ.
Hắn từng ở trong Ma uyên thấy Dạ tộc thần tử giao thủ với Bạch Cốt Thánh Quân, lúc ấy gần như đưa ra được một kết quả, thực lực của Dạ tộc thần tử không kém hơn Bạch Cốt Thánh Quân là bao, thậm chí chỉ yếu hơn một bậc, dù sao hai người này hai lần giao thủ, Dạ tộc thần tử đều ở trong thế hạ phong, chỉ là ngay cả Bạch Cốt Thánh Quân cũng thừa nhận, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể áp chế kẻ này, chứ không giết được, cũng không thể đả thương được hắn!
Đương nhiên, cái này cũng không đại biểu được thực lực chân chính của Dạ tộc thần tử, là sinh linh Thần tộc, chỗ dựa lớn nhất chính là huyết mạch, chắc hẳn trừ bản lĩnh thể hiện ra ngoài mặt, còn có còn có một số thủ đoạn dưới đáy hòm, không tùy tiện để lộ ra mà thôi.
Về phần thủ đoạn của hắn rốt cuộc có thể trảm tiên hay không thì không ai có thể nói được một cách chính xác!
Dù sao Phương Hành trước khi xuất thủ đã có chuẩn bị, cũng giữ lại thủ đoạn cho hắn.
- Đại đồ thần pháp.
Trong đầu đang nghĩ đủ thứ, một chưởng đó của Dạ tộc thần tử đã đến cực nhanh, Phương Hành không hề nghĩ ngợi, quát lạnh một tiếng, gọi ra tên của thần thông, sau đó trên đỉnh đầu hắn không ngờ có hỏa diễm quỷ dị cháy lên, ánh lửa chiếu đến đâu, thiên địa đều trở nên tái nhợt, lại có mấy đạo thân ảnh hiển hóa ra ở sau lưng Phương Hành, một ngưu đầu nhân tóc tai bù xù, đầu mọc hai sừng, một nữ tử váy trắng sắc mặt tái nhợt, còn có một người trung niên mặc cổ bào.
Mà ở xa hơn họ một chút, thậm chí còn có một nam tử tuấn mỹ tay mặc áo tay rộng.
Những người này rõ rang chính là u hồn của đám người Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi, Sương Thổ tộc trưởng, Cổ Hạc, vào lúc này được triệu hoán ra!
Ầm!
Lúc những u hồn này được triệu hoán ra, trên người bốc cháy đáng sợ đáng sợ, mà hỏa diễm sau khi bốc cháy, lại hóa thành lực lượng cực kì mạnh mẽ, trực tiếp gia trì đến trên người Phương Hành, khiến cho khí tức bản thể của hắn không ngờ không ngừng tăng vọt, sớm đã vượt qua cực hạn mà một Tán Tiên cấp thấp Độ Kiếp tầng ba như hắn có thể có, Bách Chiến Hồn Binh ở phía sau cũng biến hóa theo, hình thành một đạo ma kiếm bay vào trong tay hắn, đón đỡ một chưởng đang đánh xuống của Dạ tộc thần tử!
- Lại là loại phương pháp hiến tế này à?
Dạ tộc thần tử nhăn mặt, lộ ra hận ý rất sâu.
Với thân phận của hắn, tất nhiên cũng không xa lạ gì với loại tâm pháp thánh nhân truyền thừa từ Phù Diêu cung này, hắn thậm chí biết rằng Phương Hành lúc ban đầu chính là dựa vào đạo tâm pháp này đạt được sự ưu ái của Thần Chủ, hơn nữa cũng thông qua thế lực của Dạ tộc bọn họ để tìm hiểu về đạo tâm pháp này.
Tiền thân của loại tâm pháp Cổ Thánh này vốn là rất tốt, chỉ là Cổ Thánh thời thái cổ sáng tạo ra để đuổi tiên đi, tự đoạn sinh lộ, lại đạt được lực lượng cường đại đến cực điểm, hạch tâm của nó là ở hai chữ "Hy sinh", có một loại cảm giác bi thương ở trong đó, chỉ tiếc là rơi vào trong tay ma đầu này lại thay đổi bộ dạng, cũng không biết hắn là làm thế nào, không ngờ kết hợp pháp môn "Hy sinh" tự đoạn sinh lộ với thủ đoạn ma đạo, biến thành "Hiến tế" người khác. . . Uy lực tuy còn có mấy phần, nhưng lập ý lại khác nhau rất lớn. . .
Cái hắn hiến cho Thần Chủ chính là pháp môn đã qua cải biên này, chứ không phải là thứ tốt gì!
Nhất là đối với Thần Chủ mà nói, vốn là muốn lấy tâm pháp Cổ Thánh lúc ban đầu, chứ không phải là loại không đâu vào đâu này, cái này giống như là Thần Chủ vốn muốn một viên linh đan, cuối cùng lấy được linh đan rồi nhưng bên trong lại nhúng độc dược, căn bản không thể dùng được.
Chỉ là Dạ tộc thần tử không rõ, Thần Chủ có bởi vì chuyện này mà làm khó tên ma đầu này không.
Ầm!
Một chưởng một kiếm đó chạm nhau, giống như là trời và đất giao hội, tỏa ra sóng khí cuồn cuộn kinh người, cuốn ra xung quanh.
Bên trong sóng khí này, thân thể Dạ tộc thần tử hơi ngửa ra sau rồi lập tức đứng vững lại.
Mà Phương Hành thì bị một chưởng này chấn cho rơi xuống dưới, nhưng chỉ rơi xuống khoảng trên dưới một trăm trượng là lại bay lên trên.
Lần giao phong chính diện này tuy Phương Hành hơi rơi vào hạ phong, nhưng rõ ràng là là vẫn chính diện đón đỡ được.
- Chỉ là Độ Kiếp tầng ba, nhưng lại có thể đón đỡ một chưởng này của ta.
Đừng nói là các tu sĩ Phụng Thiên Minh đã khiếp sợ tới tột đỉnh, ngay cả Dạ tộc thần tử hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, khẽ lắc đầu, giống như đang cảm khái, lại giống như đang kinh thán:
- Thiên Nguyên, Thiên Nguyên, quê hương của chúng tiên, trung tâm của hoàn vũ, rốt cuộc có bao nhiêu nội tình?
Trong tiếng thì thầm, nhật nguyệt trên đỉnh đầu hắn tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh.
Tuế Nguyệt chi lực khiến cho bản thân hắn trở nên càng lúc càng mờ mịt, càng lúc càng mơ hồ. . .
- Nhưng chênh lệch chính là chênh lệch, Thần Chủ đã từng nói rồi, trước tiên hàng lâm trước ba trăm năm, các ngươi tu hành ít hơn ba trăm năm.
- Cho các ngươi thời gian ba trăm năm, nói không chừng thực sự sẽ có thực lực để đánh với chúng ta một trận, nhưng hiện tại...còn lâu mới đủ.
Lời nói của Dạ tộc thần tử từ khu vực hắn đứng truyền, mang theo một cỗ khinh miệt, thậm chí là trào phúng.
- Nói với ngươi một câu nữa.
- Thế gian đồn đại ta có sức trảm tiên, kỳ thật là giả.
- Mà ta thực sự là từng... cắn nuốt tiên!