Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 233 - Chương 1212: Ngươi Có Ta Cũng Có

Unknown

 

Chương 1212: Ngươi có ta cũng có

 

 

 

Ầm.

 

Một thương này của Phương Hành cơ hồ đã hao hết một tia lực lượng cuối cùng mà Đại Đồ thần pháp mang đến, giống như độc long xuất động, trong nháy mắt đâm ra, hung hăng giết về phía Dạ tộc thần tử thoạt nhìn như đang liều mạng giãy dụa, một kích này rất đúng lúc, ngay cả Dạ tộc thần tử cũng không kịp rên lấy một tiếng, một thương này đã đâm xuyên qua ngực hắn, sau đó cả thanh trường thương của Phương Hành liền chuyển động kịch liệt, tỏa ra từng đạo lực lượng xé rách, khiến nhục thân của Dạ tộc thần tử hóa thành toái phiến, chỉ tiếc Dạ tộc thần tử lúc này đã hóa thành khói đen, nhanh chóng tỏa ra tứ phương.

 

Chung quanh, đám người Kim Ô, Tiêu Tuyết đang xông tới đồng thời dừng lại, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

 

Bọn họ xông tới lúc nhìn thấy Phương Hành suýt nữa thì bị một kiếm của Dạ tộc thần tử xuyên thủng, vốn định bất chấp tất cả để cứu lấy Phương Hành, lại không ngờ rằng biến cố đến nhanh như vậy, Phương Hành rõ ràng suýt nữa thì bị một kiếm xuyên thủng, không ngờ thành công nghịch chuyển thế cục, không chỉ tránh được một kiếp mà còn trong nháy mắt khiến Dạ tộc thần tử bị thương nặng.

 

Biến cố này khiến người ta không thể dự đoán được.

 

Từ lúc trận chiến này bắt đầu đến giờ, Phương Hành vẫn là lần đầu tiên thực sự làm Dạ tộc thần tử bị thương nặng.

 

Đẩ thương tới cả bản thể của hắn!

 

Hắn rốt cuộc đã làm gì?

 

Vừa rồi các tu sĩ cách hơi xa, một màn đó lại quá nhanh, bọn họ căn bản nhìn không rõ lắm!

 

- Ha ha, vương bát đản ta thấy ngươi không điều khiển được tiên linh đó lại ăn một thương của ta, xem còn đấu được với ta không.

 

Phương Hành cười ha ha, lại lao về phía chỗ khói đen tụ tập, Dạ tộc thần tử chính là sinh linh sinh ra dưới hình chiếu của hắc ám, dung nhập vào bóng đêm là sở trường của hắn, có điều Phương Hành cũng tu hành Thái Thượng Cảm Ứng Kinh nhiều năm, thần thức linh mẫn, nếu Dạ tộc thần tử ở thời kì toàn thịnh, có ý muốn ẩn núp, hắn chưa chắc có thể tìm được hắn, nhưng hiện giờ Dạ tộc thần tử lại tâm hoảng ý loạn, rất dễ để lộ khí tức!

 

Hiện giờ Phương Hành đã không thể thi triển Đại Đồ thần pháp nữa, nhân quả không đủ, nhưng hắn tự biết cơ hội hiếm có, nào dám có nửa phần do dự, trực tiếp điều động một thân căn nguyên pháp lực cuối cùng, ba đạo tiên khí theo gió bay ra, giống như ba sợi tiên đái, cả người mang theo một cỗ uy thế khó có thể hình dung, hung hăng lao về phía chỗ hắc ám đó, Tam Muội Chân Hỏa lại toàn bộ được thôi động, trong tay giống như xuất hiện một con cự long đang cháy hừng hực!

 

Dạ tộc thần tử căn bản chưa kịp né tránh một thương này, nhưng cũng không ngồi chờ chết, chung quanh hắc khí ùa ra, lại hóa thành một bàn tay cực lớn, tóm lấy hỏa long đó, sau đó trong sương đen, một đôi mắt tràn ngập hận ý nhìn về phía Phương Hành, thanh âm giống như dã thú đang bị thương:

 

- Ngươi là đang ép ta.

 

- Ha ha, nói bậy. Ta rõ ràng là đang giết ngươi!

 

Phương Hành đón ánh mắt của hắn, không hề có nửa phần sợ hãi, lên tiếng cười to, Tam Muội Chân Hỏa trên thương càng thêm hung mãnh đáng sợ, dọc theo thân thương di động vào trong bàn tay từ hắc khí hóa thành, cũng thuận theo bàn tay này chảy về phía trong cơ thể tiên linh.

 

Một thương này đánh tới, cho dù không lấy được mạng của Dạ tộc thần tử thì cũng phải khiến tiên linh đó của hắn càng khó điều khiển!

 

Dạ tộc thần tử biết dụng tâm hiểm ác của hắn, nhất thời giận như phát điên, vung tay, hắc khí mãnh liệt ùa tới, bức lui Phương Hành mấy tram trượng, sau đó xoay người, cả người thoạt nhìn thậm chí đã không còn thực thể, chỉ có bóng dáng đen sì sì, bóng dáng này cũng cực kỳ cổ quái, thoạt nhìn giống như có thể hấp dẫn tất cả lực lượng, bao gồm cả ánh mắt của người ta, mà trong bóng dáng này chỉ có hai điểm sáng, chính là hai mắt của hắn, đang nhìn chằm chằm vào mặt Phương Hành.

 

- Dám bức ta như vậy, ta muốn ngươi phải hối hận.

 

Thanh âm của Dạ tộc thần tử giống như trực tiếp từ trong bóng đen truyền đến, giống như tiếng gió khủng bố trong bóng tối.

 

- Ha ha ha ha, ngươi ngay cả tiên linh của mình cũng không trấn áp được, ta cũng muốn xem ngươi làm thế nào để khiến ta hối hận.

 

Phương Hành cười ha ha, pháp lực ùa ra, lại một lần nữa chuẩn bị xông tới.

 

Nhưng cũng đúng vào lúc này, một màn khiến hắn không thể tưởng tượng được xuất hiện, Dạ tộc thần tử không chút khách khí, vào nháy mắt này bỗng nhiên lấy ra một viên đan hoàn đầy mùi máu tươi, sau đó không chút nghĩ ngợi một ngụm nuốt xuống, cùng lúc đó, một vầng nhật nguyệt đã hơi có chút ảm đạm trên đỉnh đầu hắn không ngờ bỗng nhiên quang mang đại thịnh.

 

Tuế nguyệt chi lực đáng sợ từ trong nhật nguyệt đang xoay tròn tán phát ra, chỗ thân ảnh của Dạ tộc thần tử, không ngờ trở nên càng tăm tối hơn, tất cả ánh sáng ở chung quanh dường như đều bị hắn hấp dẫn, thiên địa trở nên ảm đạm đến cực điểm, cơ hồ ngay cả sao trên trời cũng không nhìn thấy.

 

- Nhật Nguyệt đan... Hắn sao còn Nhật Nguyệt đan?

 

Phương Hành không khỏi kinh hãi, suýt nữa thì hô lên thành tiếng.

 

Hắn nhớ rõ lúc trước khi ở Thần Đình, người được Thần Chủ lúc ấy triệu kiến, một người chỉ được ban thưởng một viên Nhật Nguyệt đan, Dạ tộc thần tử này lại có hai viên? Thần Chủ không thể chiếu cố hắn như vậy, ngay cả quái đan bực này cũng âm thầm ban thưởng thêm một viên chứ?

 

- Ngươi cho rằng, ta chỉ có một viên Nhật Nguyệt đan sao?

 

- Phải cảm tạ ngươi, là ngươi lúc ấy lập bẫy giết chết Cốt tộc thần tử, cho nên viên Nhật Nguyệt đan của này mới lọt vào tay ta.

 

- Có điều ta vẫn muốn giết ngươi.

 

- ... Không ngờ, ngươi bức ta phải nuốt liền hai viên Nhật Nguyệt đan.

 

Đỉnh đầu Dạ tộc thần tử, một tia hào quang tiên linh khác thường ấy đã biến mất, bị tuế nguyệt chi lực dày đặc trên người hắn kích phát huyết khí để trấn áp, không xuất hiện một màn trong tưởng tượng của Phương Hành, mà khí tức của Dạ tộc thần tử lúc này cũng trở nên đáng sợ hơn nhiều, một viên Nhật Nguyệt đan tất nhiên đã kích phát lực lượng huyết mạch của Dạ tộc thần tử, nhưng tu vi của hắn dù sao cũng cực kỳ mạnh mẽ, cho nên biến hóa của tuế nguyệt chi lực này trên trình độ nào đó vẫn nằm trong sự khống chế của hắn, chỉ là vừa đủ để hắn điều khiển tiên linh mà thôi!

 

Nhưng hiện giờ ăn vào hai viên Nhật Nguyệt đan, tuế nguyệt chi lực không chỉ là tăng gấp bội.

 

Tuế nguyệt chi lực, vốn chính là một loại lực lượng rất khó khống chế.

 

Một khi không khống chế được, đối với bất kỳ tồn tại nào mà nói, đều là một loại tai nạn. . .

 

Dạ tộc thần tử có thể khống chế được tuế nguyệt chi lực của một viên Nhật Nguyệt đan, nhưng sau khi ăn vào hai viên, tuế nguyệt chi lực trực tiếp không khống chế được, khí tức của hắn đang không ngừng tăng trưởng, thậm chí có thể nói là tăng trưởng điên cuồng, mấy trăm, hơn một ngàn, thậm chí mấy ngàn năm quang âm trong nháy mắt lưu động trên người hắn, khiến cho tiềm lực huyết mạch của hắn cơ hồ đã xuất ra hết, bành trướng đến cực điểm, mà nhân tướng của hắn từ lâu đã không duy trì được, trực tiếp hóa thành bộ dạng của một con Ám Dạ Cự Bức, toàn thân đều là lỗ hổng huyết nhục mơ hồ, đó là bị xương cốt của chính hắn chọc cho thủng.

 

Dạ tộc thần tử nghển cổ thét dài, phun ra nuốt vào bóng đêm thiên địa, giống như thiên cẩu thực nhật.

 

...

 

Khổng ổn rồi.

 

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều kinh hãi, dị biến này khiến cho bọn họ đều tâm hoảng ý loạn, không ngờ Dạ tộc thần tử lại điên cuồng như vậy, nuốt liền hai viên Nhật Nguyệt đan, mà hiện giờ, tuế nguyệt chi lực sớm đã không thể khống chế được, trong nháy mắt này, cơ hồ kích phát ra tất cả tiềm lực huyết mạch của Dạ tộc trên người hắn, thậm chí khiến cho hắn trong nháy mắt biến thành khủng bố hơn cả chân tiên.

 

- Phương Hành sư đệ, mau mau lui về phía sau đi.

 

- Tiểu thổ phỉ, còn thất thần ra đó làm gì, chạy mau.

 

- Sư huynh chỗ ta chỗ ta đi.

 

Mấy đạo thân ảnh hoành không lướt tới, Tiêu Tuyết tóc bạc tung bay, cầm kiếm xông lên.

 

Vương Quỳnh và Dao Trì tiểu công chúa lúc này đang thò đầu ra xem tình hình, ra sức thôi động đầu lâu khô lâu, vội vàng chạy tới.

 

Kim Ô hóa thành một tiểu thái dương kim mang vạn trượng, bay vút về phía trước.

 

Thần Tú tiểu hòa thượng còn nhanh hơn Kim Ô, đã chạy tới trước nó.

 

Không biết bao nhiêu vào khoảnh khắc này lao tới, biết rõ Dạ tộc thần tử lúc này vô cùng nguy hiểm vẫn muốn cứu người.

 

- Ài, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một kết quả khiến ta cảm thấy kinh hỉ.

 

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới vào lúc này lại cúi đầu bật cười, vẻ mặt bi thương!

 

...

 

- Các ngươi đừng tới đây.

 

Khi tất cả mọi người đang xông tới, Phương Hành vội vàng quay về phía họ, sau đó hét lớn, vừa vội vừa giận.

 

Hắn cũng không ngờ một màn này lại xuất hiện, nhưng trong lòng hắn biết rõ, Dạ tộc thần tử lúc này thật sự rất đáng sợ, hắn đã liều mạng, di chứng của Nhật Nguyệt đan vốn rất lớn, hắn hắn lại nuốt liền hai viên, cho dù hắn có huyết mạch số một số hai của Thần tộc, cũng cơ hồ là giống như muốn chết.

 

Hắn biết rõ sự hung hiểm ở nơi đây, tuyệt đối không thể để bọn Tiêu Tuyết sư tỷ tới gần!

 

Lúc này, bọn họ không thể giúp được mình, chỉ có thể tặng không tính mạng mà thôi.

 

Đám người Tiêu Tuyết bị tiếng quát như sấm của Phương Hành khiến cho hơi khựng lại, nhưng Dạ tộc thần tử nhưng cũng hắn thanh âm này của hắn kinh động, đột nhiên cả người run lên, mang theo bóng đêm vô tận nuốt về phía Phương Hành, cái miệng lớn đó như to vài dặm, đi qua đâu, từng mảng hư không đều bị răng nanh trong miệng nó xé rách, hơn nữa thân hình vẫn đang không ngừng bành trướng, nuốt hết tất cả.

 

Phải chặn thế nào đây?

 

Phương Hành Lúc này ở trước mặt nó thậm chí còn không bằng một con kiến.

 

Đám người Tiêu Tuyết cũng chỉ hơi ngạc nhiên rồi lại lao tới như phát điên.

 

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới nhìn một màn này, vẻ mặt điên cuồng, không biết là đang khóc hay cười.

 

- Ta có biện pháp đối phó hắn.

 

Phương Hành chỉ có thể lại gầm lên, không cho những người đó tới gần.

 

Sau đó hắn vội vàng quay người lại, lạnh lùng nhìn Dạ tộc thần tử đang lao về phía mình, đáy mắt hiện lên một tia hung ác, sau đó mò trong ngực mấy cái, khi rút ra đã có thêm ba viên thần đan đen sì, tỏa ra huyết tinh mãnh liệt, thần đan giống như của Dạ tộc thần tử, chính là Nhật Nguyệt đan, hơn nữa là ba viên, mà Phương Hành lúc này cũng nhìn chằm chằm Dạ tộc thần tử, giống như giận hờn hét to:

 

- Ngươi có Nhật Nguyệt đan, tưởng ta không có chắc.

 

Trong lòng đã hạ quyết định, hắn vẫn lấy Nhật Nguyệt đan, nắm trong lòng bàn tay.

 

- Chẳng những có, hơn nữa còn nhiều hơn ngươi!

 

Hắn cười to, tay cầm thần đan, hai mắt đỏ rực, giống như hung thần.

 

- Phương sư đệ, đừng, nhục thân của ngươi không chịu nổi lực lượng của ma đan đó đâu.

 

Tiêu Tuyết từ xa nhìn thấy một màn này, vội vàng ngăn cản, nhưng lại đã không kịp, cảm giác tuyệt vọng xộc lên trong lòng.

 

 

Bình Luận (0)
Comment