Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 234 - Chương 1213: Ta Có Ngu Vậy Không?

Unknown

 

Chương 1213: Ta có ngu vậy không?

 

 

 

Dạ tộc thần tử có hai viên Nhật Nguyệt đan, một viên là Thần Chủ ban tặng, một viên còn lại là lúc ở Bắc Hải Tù Tâm Nhai, Cốt tộc thần tử phá phong bị Phương Hành thiết kế, chết dưới tiễn của Tù Tâm Nhai, mà sau khi Bất Hủ Thần Vương tới nơi, cũng cơ hồ tức tới phát điên, tất nhiên quên mất thu nạp di vật của Cốt tộc thần tử, huống hồ Nhật Nguyệt đan không phải là thứ tốt gì, với thân phận và địa vị hiện giờ của Thần Vương sẽ không để vào mắt, lại tiện nghi cho Dạ tộc thần tử thâm trầm, lén lút lấy đi đan này, chỉ có điều chỉ sợ Dạ tộc thần tử cũng không ngờ rằng, Phương Hành lại có nhiều hơn!

 

Phương Hành tất nhiên cũng biết Nhật Nguyệt đan không phải là thứ tốt, nhưng hắn có thói quen nhạn qua thì nhổ lông.

 

Lúc trước hắn phá hoại kế hoạch tấn công cấm khu của đám người Triệu Hồng Anh, cuối cùng Triệu Hồng Anh bất ngờ bị Tù Tâm Nhai chủ bắn chết, Trưởng Tôn Thanh Lưu thì bị Phương Hành đánh chết, di vật của hai người này cũng bị hắn thuận tay thu lấy, trong đó đại bộ phận đều là vật vô dụng, bị hắn ném đi, nhưng hai viên Nhật Nguyệt đan này lại bị hắn coi là thứ tốt nên giữ lại.

 

Vốn là hắn cũng không có hứng thú lắm với loại đan hoàn này, cũng không muốn nuốt chúng, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn mang tới công dụng!

 

Năm ngón tay bóp một cái, ba bình sứ đồng thời vỡ nát, thần đan đã nằm trong tay, Phương Hành vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt hung ác.

 

Các tu sĩ chung quanh có ai không phải là loại tồn tại kiến thức rộng rãi, vừa rồi đã nhìn thấy bộ dạng của đan này khi dám Thần Đình sinh linh kia ăn vào, lại thêm tuế nguyệt chi lực dày đặc đó cũng khiến bọn họ cảm nhận được rõ ràng, tất nhiên hiểu được tác dụng của nó, quan trọng hơn là, ngay cả tồn tại cường đại như Dạ tộc thần tử sau khi ăn vào hai viên cũng biến thành bộ dạng quỷ quái như vậy, trong lòng nhất thời càng lo lắng cho Phương Hành, bất luận là Tiêu Tuyết, hay là Thần Tú, hay hoặc là Kim Ô, Vương Quỳnh Lệ Anh đều liều mạng xông tới.

 

- Thần tộc huyết mạch mạnh mẽ, nhục thân cường đại, mới kháng được lực lượng được đan dược này, Phương sư đệ ngươi ngàn vạn lần không thể lỗ mãng.

 

- Tiểu thổ phỉ, chúng ta liên thủ giết chết hắn, thật sự không được thì đào tẩu. Ngàn vạn lần đừng nuốt đan này.

 

- Sư huynh, sư đệ cùng ngươi kề vai chiến đấu, đừng một mình cố gắng chống đỡ kiếp nạn này.

 

Mắt bọn họ đều đỏ rực, tim như nhảy lên tới tận cổ họng.

 

Dạ tộc thần tử tất nhiên đáng sợ, nhưng bọn họ càng sợ Phương Hành sẽ liều lĩnh ăn vào ba viên Nhật Nguyệt thần đan đó, có lẽ nhục thân hắn cường đại, quả thật có thể giống như sinh linh Thần tộc kháng được tuế nguyệt chi lực, hơn nữa có thể đoán được, hắn mà nuốt cả ba viên Nhật Nguyệt thần đan, quả thật có khả năng trong nháy mắt kích phát ra lực lượng khủng bố, chém chết Dạ tộc thần tử, nhưng cái giá phải trả cũng quá lớn, thọ nguyên của Nhân tộc sinh linh vốn đã kém hơn Thần tộc, phàm nhân chỉ có thể sống tới trăm tuổi, Trúc Cơ cũng chỉ có ba trăm năm thọ nguyên.

 

Sau khi kim đan, thọ nguyên mới đạt tới khoảng ngàn năm, mà sau khi kết anh thì có thọ nguyên ba ngàn!

 

Mà sau khi bước vào cảnh giới Độ Kiếp, mỗi lần độ một kiếp, thọ nguyên cũng sẽ tăng trưởng tương ứng, số thọ nguyên sẽ vì nội tình của mỗi người mà khác nhau, nhưng trên chỉnh thể cơ hồ mỗi một người tu hành sau khi độ xong cửu kiếp sẽ đột phá thọ nguyên một vạn hai ngàn sáu trăm tuổi, mà Phương Hành hiện giờ chính là Độ Kiếp tầng ba, về lý thuyết mà nói thì thọ nguyên hiện tại của hắn chắc chỉ có năm sáu ngàn năm!

 

Thọ nguyên như vậy nếu trên người hắn không khống chế được tuế nguyệt chi lực, sẽ xuất hiện loại cục diện nào?

 

Có thể là sau một trận chiến ngắn ngủi, thọ nguyên của hắn sẽ trực tiếp tiêu hao hết!

 

Cho dù có thể giết chết Dạ tộc thần tử, kết cục của hắn cũng là chết già.

 

Thậm chí cho dù không chết già, nhưng vô duyên vô cớ tổn thất mấy ngàn năm thọ nguyên, đạo nguyên của hắn cũng sẽ tổn thất thảm trọng, không thể bù lại!

 

Đến lúc đó có thể là con đường tu hành sẽ trực tiếp bị cắt đứt!

 

Còn lấy gì ra để ứng đối với sáu đạo lôi kiếp tiếp theo?

 

Đối với chính hắn mà nói cũng thật sự là mất nhiều hơn được.

 

Tất nhiên, nếu mọi người cùng nhau hợp lực đánh với Dạ tộc thần tử, nhất là hiện tại đã ăn vào hai viên Nhật Nguyệt đan, trực tiếp sắp nổ tung, có thể sẽ phải trả một cái giá cực lớn mới có thể thắng được một này, mỗi người bọn họ cũng có khả năng vẫn lạc, nhưng cho dù là như vậy, bọn họ cũng không muốn Phương Hành phải gánh áp lực trầm trọng như vậy thay họ, trong lòng căn bản không kịp nghĩ nhiều, điên cuồng lao về phía Phương Hành, có người trực tiếp lao về phía Dạ tộc thần tử đã hóa ra bổn tướng, có người thì lao về phía Phương Hành, mục đích chỉ có một!

 

Không thể để ngươi cắt đứt con đường tu hành của mình ở đây.

 

Ầm!

 

Tiêu Tuyết chân đạp bạch long mà đến, thân rồng hóa ra một đạo tia chớp, mà Tiêu Tuyết thì đứng trên đầu rồng, tóc bạc tung bay, giống như nữ tiên trong hư không, lại giống như Hà Gian chiến thần, lúc lao tới còn cách Dạ tộc thần tử hơn ba trăm trượng, liền chém ra một kiếm toàn lực, cốt kiếm không ngờ tỏa ra quang mang chói mắt, hóa thành kiếm khí màu trắng, phô thiên cái địa chém xuống thân hình khổng lồ của Dạ tộc thần tử.

 

- Đại Nhật Như Lai Kinh!

 

Tốc độ của Thần Tú nhanh nhất, lao tới hư không trên đỉnh đầu Dạ tộc thần tử, lần này hắn không đánh lén, chưa bao giờ nhìn thấy hắn ngưng trọng như lúc này, ngồi xếp bằng trong hư không, tăng bào màu trắng sáng rực, nhẹ nhàng gõ mõ, chậm rãi vận chuyển kinh văn khiến người ta tâm sinh muốn cúng bái, tất cả phật mang màu trắng mãnh liệt như sóng gào ở bên cạnh hắn, hóa thành bộ dạng của vô hình đại phật, vung chưởng đánh tới Dạ tộc thần tử!

 

Bốn người Vương Quỳnh, Lệ Hồng Y, Hàn Anh, Lệ Anh thì tốc độ chậm hơn Thần Tú và Tiêu Tuyết, nhưng cũng ra sức xông tới, đến lúc này, chẳng ai chịu lưu thủ, trực tiếp thôi động thần thông mạnh nhất của mình, Tu La tướng, Địa Ngục tướng, Nhân Gian tướng, Ngạ Quỷ tướng đều khởi động trong không trung, khí tức Thần Ma tràn ngập đại địa, bốn pháp tướng lướt qua ngàn trượng, giống như lưu tinh, phân biệt lao về bốn hướng xung quanh Dạ tộc thần tử, mang theo tư thế liều mạng.

 

- Tiểu thổ phỉ đừng sợ, Kim gia ta đến che chở cho ngươi.

 

Kim Ô thì rất giống người lớn lừa trẻ con, cũng không biết là có phải là cố ý không, có điều vẻ mặt nghiêm túc đó không phải là giả, thân hình càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng to, cuối cùng không ngờ hóa thành một mặt trời chói chan, hào quang chiếu rọi tứ phương, lao về phía Phương Hành, chỉ có điều, mặt trời nó hóa thành có mạnh tới mấy, ở trước mặt bổn tướng đang càng lúc càng bành trướng của Dạ tộc thần tử cũng lộ ra vẻ nhỏ bé, quả thực giống như một đạo lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm.

 

- Vì sao, người như hắn lại có nhiều người không tiếc hy sinh tính mạng để bảo vệ như vậy?

 

Có người chưa động, giống như Tống Quy Thiện, hắn vẫn lẳng lặng đứng yên tại chỗ nhìn Dạ tộc thần tử đã mất khống chế, nhìn Phương Hành đã sắp bị cắn nuốt, cũng nhìn thấy hắn lấy ra ba viên Nhật Nguyệt đan, như muốn làm ra quyết định đồng quy vu tận.

 

- Vì sao người như ngươi cũng vì bảo vệ Thiên Nguyên mà không tiếc chôn vùi tiền đồ.

 

Hắn vẫn thì thầm, giống như đang rơi vào hoang mang.

 

- Anh hùng như vậy mới không phụ thân này!

 

Không Không Nhi thì không xông lên cứu giúp, chỉ dựng thiết côn, hơi cúi đầu, hành lễ với Phương Hành.

 

Mà đám người Kim Sí Tiểu Bằng Vương và Hồ Tiên Cơ lúc này lại đang ngây đơ.

 

- Đây là nguyên nhân con đường tu hành của tiểu tổ luôn nhanh hơn ta sao?

 

Kim Sí Tiểu Bằng Vương giống như lĩnh ngộ ra gì đó, thì thào nói:

 

- khí phách bất chấp tất cả cũng phải đánh bại đối thủ đó.

 

- Đây là nguyên nhân ta bại bởi ngươi sao?

 

Hồ Tiên Cơ thì mặt trầm tư, trên khuôn mặt xinh đẹp bị một tia kinh ngạc bao phủ.

 

Bọn họ đều không nghĩ ra khi mình đối mặt với Dạ tộc thần tử đã bạo tẩu thì sẽ làm như thế nào.

 

Trên người hắn, biểu hiện của tuế nguyệt chi lực đã không khống chế được thực sự rất đáng sợ.

 

Biểu hiện trực quan nhất chính là thân hình của hắn không ngờ đã mất đi sự trói buộc, đang không ngừng bành trướng, khí tức màu đen từ trên người hắn bốc lên, quả thực là che trời phủ đất, giống như bản thân hắn đã hóa thành một phương Thiên Vực, bao phủ tất cả, cắn nuốt tất cả, mà ở vị trí chính giữa của đám mây đen này, một con dơi đen cực lớn đang há to cái miệng máu, cắn nuốt tất cả.

 

Nó quả thực giống như một mảng thiên địa đang trấn áp về phía mình.

 

Đại khái trong một vạn người, đối mặt với tình cảnh khủng bố cỡ nào, chín ngàn chín trăm chín mươi chín người đều sẽ theo bản năng mà lùi bước.

 

Nhưng ma đầu này lại lấy ra ba viên Nhật Nguyệt đan, cho dù mất đi con đường tu hành cũng phải...

 

- Các huynh đệ.

 

Có người lao về phía mình, cũng có người liều lĩnh lao về phía Dạ tộc thần tử, Phương Hành nghe thấy bọn họ quát to, cũng cảm giác được sự cấp bách trong lòng họ, hắn thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt bức thiết và lo lắng của các tu sĩ Phụng Thiên Minh khi nhìn về phía mình, trong lòng lĩnh ngộ được tâm thần của họ đều buộc trên người mình, trên mặt cũng hiện ra nụ cười phức tạp.

 

Đám vương bát đản này chẳng lẽ không biết Dạ tộc thần tử lúc này nguy hiểm thế nào sao?

 

Cứ vậy xông lên có khả năngsẽ chết đó.

 

Đúng là một đám ngốc. . .

 

- Nhưng cũng thật sự. . . Rất khiến cho người ta cảm động.

 

Phương Hành cũng không nhịn được muốn lau đi nước mắt, sau đó bàn tay đang nắm lấy Nhật Nguyệt đan giơ lên.

 

Hắn cảm khái, sau đó bỗng nhiên dùng sức, đã dùng sức ném ba viên Nhật Nguyệt đan về phía cái miệng dữ tợn đang há về phía mình của Dạ tộc thần tử, đồng thời quay đầu lại chửi đám người Kim Ô, Tiêu Tuyết, Thần Tú, Lệ Hồng Y, Vương Quỳnh, Hàn Anh, Lệ Anh:

 

- Ai bảo là ta định ăn? Ở trong lòng các ngươi ta ngu như vậy à?

 

 

Bình Luận (0)
Comment