Chương 1214: Không khí có chút xấu hổ
Trong hư không đang khẳng khái ngưng trọng bỗng nhiên tràn ngập bầu không khí xấu hổ.
Bất kể là đám người Tiêu Tuyết đang xá sinh vong tử vây công Dạ tộc thần tử, hay là Kim Ô đang lòng như có lửa đốt, vội vã lao tới ngăn cản Phương Hành, hay là tu sĩ Phụng Thiên Minh bàng quan ở xa xa, đang cảm khái không thôi vì sự hiên ngang lẫm liệt của Phương Hành, khi nhìn thấy động tác của Phương Hành, lại nghe thấy lời nói của hắn, đều trong nháy mắt cảm thấy mặt đỏ lên, thật sự là vô cùng xấu hổ. Mẹ nó, sao mình ngốc vậy, không ngờ lại nghĩ rằng tên ma đầu này lại quên mình vì đại nghĩa như vậy.
Đều là nóng vội nhất thời, không suy nghĩ kỹ.
Trong nhất thời, bất kể là đám người Tiêu Tuyết hay là đám người Kim Ô, thậm chí đều cảm giác có chút khó xử.
Kim Ô vung cánh, ngượng ngùng bồng bềnh đứng trong không trung, cánh to hung hăng quất vào mặt, căm giận mắng:
- Ta sao ngu vậy, cho rằng hắn định hy sinh bản thân sao? Ài, đầu óc đúng là chậm chạp quá.
Tiêu Tuyết thì buồn cười, thu hồi một kiếm đó của mình, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành cực kỳ tán thưởng.
- Quả nhiên không hổ là Phương sư đệ, ta vốn nên tin ngươi mới đúng.
- Sư huynh đúng là sư huynh, ta sao không nghĩ ra biện pháp này chứ?
Mà trong hư không, Thần Tú đã thi triển Đại Nhật Như Lai Kinh, mặt tối sầm chuẩn bị đánh một chưởng cũng trợn mắt há hốc mồm, sau đó vội vàng thu hồi một chưởng đó, ngay cả mõ và phật quang mãnh liệt xung quanh người cũng thu lại, thầm nghĩ trong lòng?
- Cũng may sư huynh thông minh, nghĩ ra biện pháp này để đối phó với quái vật Dạ tộc đã bạo tẩu, nếu không...
Bỗng nhiên bỗng nhiên lén lén nhìn xung quanh, than:
- Vẫn để lộ thực lực thực sự của ta rồi.
- Hừ... biết là đánh giá ngươi cao quá mà.
Tống Quy Thiện vung tay áo, lạnh giọng gắt, chỉ là trên mặt lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Mà hung viên Không Không Nhi vốn đã cúi đầu xuống, thi lễ với Phương Hành, nhưng vừa thấy một màn này, nhất thời ngây ra một lúc, sau đó nhe răng nhếch miệng, giả vờ như không có gì thuận thế cúi người xuống, giống như là đang tìm kiếm gì đó ở bên dưới vậy.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương và Hồ Tiên Cơ thì nhìn nhau, sau đó hai người cùng quay đầu đi, bộ dạng thản nhiên như không có gì.
- Chúng ta vừa rồi chưa nói gì cả.
Rõ ràng là một lòng hảo tâm, lại bị ma đầu này khiến cho sượng mặt.
Trong lòng các tu sĩ đồng thời dâng lên suy nghĩ này.
Có điều bọn họ cũng đột nhiên ý thức được ma đầu này đúng là đã nghĩ ra một ý kiến hay. Ba viên Nhật Nguyệt đan này nếu cho Dạ tộc thần tử ăn vào, e là hiệu quả sẽ tốt hơn vậy tự mình ăn. Dù sao Phương Hành cũng là Nhân tộc, cho dù ăn ba viên Nhật Nguyệt đan cũng chưa chắc đã thắng được Dạ tộc thần tử, nhưng Dạ tộc thần tử hiện giờ đã ăn hai viên, hơn nữa đã không khống chế được tuế nguyệt chi lực, rõ ràng đã đạt tới cực hạn nếu lại ăn thêm một viên Nhật Nguyệt đan, chỉ sợ sẽ phải chịu phản phệ kịch liệt, mà nếu nuốt liền ba viên Nhật Nguyệt đan thì hậu quả càng khó có thể tưởng tượng.
Chỉ là...
Thật sự có thể khiến hắn thuận lợi nuốt vào ba viên Nhật Nguyệt đan này sao?
Hơn nữa phải làm thế nào để đảm bảo ba viên Nhật Nguyệt đan này sẽ không bị nó nhổ ra trước khi phát huy dược tính.
Dù sao ba viên Nhật Nguyệt đan này cũng không phải là nó tự nguyện nuốt vào, tất nhiên sẽ không bị nó vận chuyển lực lượng huyết mạch để luyện hóa.
Trong lòng nghi vấn liên tiếp nổi lên, sự chú ý của mọi người đều hướng về phía Dạ tộc ma vật!
Ba viên Nhật Nguyệt đan đã bị Phương Hành bóp nát bình sứ bên ngoài, tỏa ra mùi máu tanh dày đặc bay tới cái miệng khổng lồ thoạt nhìn cơ hồ có thể nuốt cả trời đó có Dạ tộc thần tử, sau khi được Phương Hành quán chú pháp lực, quả thực giống như ba viên lưu tinh khó có thể phát hiện, Dạ tộc thần tử lúc này đã bạo tẩu, vốn vậy muốn cắn nuốt tất cả, ba viên lưu tinh này lại không tốn chút sức bay tới cái miệng rộng của nó, hơn nữa không chỉ như vậy, Bách Chiến Hồn Binh của Phương Hành cũng bay ra theo, giống như là hộ giá hộ tống cho ba viên Nhật Nguyệt đan này!
Vulà vù.
Một đoàn ô quang bay về phía trước, ba viên đan hoàn bay ở phía sau, thế đi như điện, cơ hồ khó có thể phát hiện.
Dạ tộc thần tử Dạ tộc thần tử đã ở dưới trạng thái bạo tẩu, nó thậm chí không nghe thấy đối thoại của Phương Hành cùng với các tu sĩ Phụng Thiên Minh khác, hoặc là nói nghe thì nghe thấy, chỉ là nhất thời không quay lại kịp, ba viên đan dược này lại tới quá nhanh. Trong thời gian ngắn đã bay vào trong miệng nó, nói thật lòng thì không giống như là Phương Hành ném vào mà là nó chủ động nuốt vào.
Nhật Nguyệt thần đan, sau khi bay vào trong cái miệng khổng lồ của Dạ tộc thần tử, rất nhanh liền dưới sự tương trợ của Bách Chiến Hồn Binh trực tiếp tiến vào tạng phủ của nó, tương liên với khí huyết của nó, bắt đầu tự phát ra dược tính, chỉ có điều, đan này dù sao cũng quá mức thần dị, hơn nữa một khi bắt đầu phát huy dược tính, lực lượng cũng cực kỳ lớn, lại thêm với dược tính của hai viên trước trong cơ thể Dạ tộc thần tử, cơ hồ trong nháy mắt đã kinh động tới quái vật lớn này, dù hắn đã bạo tẩu, thần thức không tỉnh táo, nhưng cũng từ bản năng cảm giác được nguy cơ tiềm tại.
Cũng chính bởi vậy, hai mắt của Dạ tộc thần tử ẩn trong bóng tối đột nhiên co lại, tỏa ra hào quang âm u.
Mà thân thể cao lớn của hắn thì lúc này ầm ầm rung lên, khiến hư không chung quanh cũng hiện ra từng gợn sóng.
Đó chính là vòng xoáy cắn nuốt tất cả những gì trong thiên địa vào trong, cũng chậm rãi ngừng vận chuyển.
Mây đen cực lớn giống như đêm tối đó bắt đầu đột nhiên co rút lại, bất kỳ ai cũng biết rằng, đây là Dạ tộc thần tử đã cảm ứng được nguy cơ, ngừng tất cả động tác cắn nuốt, thậm chí là chuẩn bị nhổ thứ gì đó ra.
Lúc này ba viên Nhật Nguyệt thần đan vừa chui vào trong bụng nó, nếu bị phun ra, vẫn không thể phát huy được hiệu dụng!
Tất cả mọi người lúc này đều rất căng thẳng.
Thành bại chính là vào lúc này!
Đối mặt với thần uy đáng sợ cắn nuốt tất cả của Dạ tộc thần tử, Phương Hành cơ hồ là không có sức ngăn cản!
Như vậy khi Dạ tộc thần tử muốn nhổ ra tất cả thứ trong bụng, hắn lại cũng không có sức ngăn cản ư?
Ở điểm này, Phương Hành hiển nhiên không khiến bọn họ thất vọng.
- Nếu đã ăn của ta thì đừng hòng nhổ ra!
Phương Hành giống như đã sớm dự liệu được hành động của Dạ tộc thần tử, sau khi ném ba viên Nhật Nguyệt đan đó vào, hắn cũng lao ra.
Nhưng không phải lao về phía Dạ tộc thần tử, mà là lao về phía Kim Ô cách hắn gần nhất.
- Ái chà, tiểu thổ phỉ, kỳ thật biện pháp vừa rồi của ngươi ta cũng nghĩ đến rồi, vừa rồi chính là muốn nhắc nhở ngươi.
Kim Ô nhìn thấy Phương Hành lao tới, vội vàng mở miệng giải thích, dù sao hiện giờ mình cũng đường đường là thái cổ yêu đạo tiểu bối đệ nhất nhân, tất nhiên không thể bị mất mặt như vậy, hiện giờ Kim gia không phải là bộ dạng không cần mặt mũi đi theo tiểu thổ phỉ lăn lộn giang hồ trước kia nữa, trời đất bao la mặt mũi là lớn nhất, lúc ban đầu là bởi vì không thể thi triển lực lượng của Tiểu Thế Giới, cho nên mới không chịu theo người khác tiến vào Ma Cung, hiện giờ đoán nhầm, suýt nữa bởi vì hảo tâm mà mất hết mặt mũi, lúc này tất nhiên chỉ có thể vội vàng tu bổ!
- Ta biết ta biết. . .
Phương Hành liên tục xua tay, vẻ mặt thành khẩn:
- Kim Lục gia liệu có thể giúp ta một việc không?
Sự khách khí của Phương Hành khiến cho Kim Ô trong lòng bỗng nhiên nổi báo động, trừng mắt nói:
- Ngươi phải nói là giúp gì đã?
- Ngươi Thấy Dạ tộc thần tử đó hiện tại thế nào?
Phương Hành vẻ mặt nghiêm túc, chỉ vào Dạ tộc thần tử ở ngoài trăm trượng.
Kim Ô theo bản năng nhìn sang.
Phương Hành bỗng nhiên lộ ra nụ cười xấu xa, hét lớn một tiếng:
- Cút mẹ ngươi đi.
Ầm một tiếng, hung hăng một cước đá vào mông Kim Ô!
- Oa.
Kim Ô hét thảm một tiếng, liền bay tới cái miệng rộng đã hơi đóng lại đó của Dạ tộc thần tử, giống như một viên lưu tinh, với thực lực hiện giờ của nó, bất thình lình bị Phương Hành dá một cước như vậy, trong cự ly ngắn căn bản là không dừng được người, cơ hồ nháy mắt tới tới trước cái miệng rộng của Dạ tộc thần tử, mà đối mặt với cái miệng răng nanh dày đặc, sâu không lường được đó, trong lòng nó cũng thất kinh, vội vàng tế con bài chưa lật lớn nhất của mình. Đoạt được từ Tiểu Thế Giới của Bắc Hải Tù Tâm Nhai.
Hư không chung quanh bị nó nắm lấy, hóa thành một viên quang cầu chói mắt, khởi động một mảng tràng vực.
Một mảng tràng vực Không lớn không nhỏ này vừa hay chặn trước miệng Dạ tộc thần tử.
- Tiểu thổ phỉ, Kim gia ta không để yên cho ngươi đâu.
Kim Ô Thông minh, hoặc là là nói rất xảo quyệt lúc này tất nhiên đã minh bạch ý tứ của Phương Hành, tru lên thảm thiết, có điều còn chưa mắng xong, thân hình Dạ tộc thần tử đã co rút lại, vừa muốn nhổ ra tất cả những gì vừa nuốt vào lại hoàn toàn bị Kim Ô chặn ở ngoài miệng, cái miệng khổng lồ như bị tắc, trong miệng liên tục vang lên tiếng nổ và trùng kích, sau đó lại nuốt lại tất cả những thứ đang muốn nhổ ra vào bụng.
Mà Kim Ô thì bị lực lượng trùng kích này hất cho bay ra ngoài, dính đầy chất nhầy và uế vật!
- Không ngờ lấy Kim Ô thế tử ra chặn miệng nó, thực sự là kinh quá.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều cảm thấy buồn nôn, thậm chí là không nỡ nhìn.
Mà đối với Dạ tộc thần tử mà nói, lần này lại thực sự là điên rồi.
Cảm giác nuốt lại thứ đang nhổ ra, tất cả sinh linh đều như nhau, tâm tình của nó tất nhiên cũng không tốt hơn Kim Ô là bao, càng đáng sợ là, ba viên Nhật Nguyệt đan chưa ngay lập tức phun ra được đó, dược tính đã bắt đầu phát tác, ngay cả hắn cũng không có bản sự phun thêm lần nữa, vốn tuế nguyệt chi lực ở trên người hắn đã không khống chế được, hiện giờ khí tức của ba viên Nhật Nguyệt đan đó tập trung ở một chỗ, trong nháy mắt hình thành một cỗ gió lốc tuế nguyệt chi lực cực lớn, bắt đầu lan khắp toàn thân!
- Ta. . . Ta muốn giết ngươi. . .
Cảm giác được gió lốc do một cỗ tuế nguyệt chi lực hình thành ở trong cơ thể, Dạ tộc thần tử cũng cảm thấy một loại tuyệt vọng thật sâu.
Lý trí cuối cùng toàn bộ đều hóa thành cừu hận đối với Phương Hành, không lùi mà lao về phía Phương Hành, lúc này trong lòng hắn thậm chí đã không còn ý đồ muốn sống nữa, chỉ muốn nuốt Phương Hành, chỉ muốn nghiền xương tên ma đầu đó thành tro. . .
Chỉ tiếc, câu cuối cùng này không ngươi được hết thì bỗng nhiên nghe thấy ầm một tiếng, trên đầu đã ăn một đòn, ngay cả tồn tại như Dạ tộc thần tử trúng một đòn này cũng đờ đẫn, một tia lý trí cuối cùng cũng mất theo, giống như cự thú đột nhiên bị tiên nhân thi triển định thân thuật, ngơ ngác trong không trung, vẫn giữ tư thế lao về phía.
- Giết giết giết, ở trước mặt bần tăng còn dám nhắc tới chữ 'Giết' này?
Mà trên đỉnh đầu nó, Thần Tú quần trắng áo trắng tay cầm cái mõ cực lớn, đang vẻ mặt ngưng trọng:
- Còn dám nói ta không đánh được ngươi?