Chương 1215: Thả con tép bắt con tôm
Ầm.
Một tia lý trí cuối cùng của Dạ tộc thần tử đã bị cái mõ cực lớn trong tay Thần Tú gõ cho bay mất.
Thân hình trực tiếp ngưng trệ trong không trung, vẫn giữ tư thế lao về phía trước, sau đó ngây ra một thoáng rồi ầm một tiếng ngã xuống vực sâu, trong quá trình rơi xuống, có thể cảm giác được tuế nguyệt chi lực cuồn cuộn trong cơ thể hắn bùng nổ, các tu sĩ Phụng Thiên Minh đứng nhìn từ xa thậm chí có thể cảm giác được vị trí của bổn tướng của nó, tốc độ chảy của thời gian cũng khác với những nơi khác, khí tức của Dạ tộc thần tử dùng tốc độ như tia chớp trở nên càng lúc càng đáng sợ, chỉ dựa vào khí tức đã xé rách được hư không, lại vào lúc khí tức bành trướng đến cực điểm thì đột nhiên rơi xuống, đó là một loại lực lượng của già yếu.
Rắc rắc.
Lúc hắn rơi xuống, nhục thân đã bắt đầu vỡ tan, tứ phân ngũ liệt.
Toàn bộ vực sâu phía dưới bỗng nhiên nứt ra vô số hư không, không ngờ hóa thành một vòng xoáy tuế nguyệt chi lực, liên miên bất tuyệt, chuyển động ở phía dưới vực sâu, bởi vì lực lượng của năm viên Nhật Nguyệt đan, tuế nguyệt chi lực đó bạo phát vô tận, căn bản khó có thể mất đi, nhưng lại vì phía dưới vực sâu còn có một số cấm chế Thiên Ma Ma Cung lưu lại, khiến cho vòng xoáy mà tuế nguyệt chi lực này hóa thành không thể lao ra, không ngờ hình thành một loại phong bế năm tháng kéo dài.
Hơn nữa nhìn uy thế của nó, xem ra trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dừng lại.
Khí tức của Dạ tộc thần tử đã hoàn toàn biến mất, thế gian chỉ còn lại một mảng thần địa vô ý tạo nên!
Vẻ mặt của mọi người lúc này đều tràn ngập vẻ kính sợ, còn mang theo một chút khó có thể tin nổi.
Dạ tộc thần tử, không ngờ bị đánh bại như vậy?
Liền bị Phương Hành một mình đánh chết?
Loại cục diện này thậm chí khiến bọn họ cảm thấy có chút hoang đường.
Bất kể là nói từ phương diện nào, Phương Hành theo lý thuyết thì đều không phải là đối thủ của Dạ tộc thần tử, thế nhưng hắn lại vẫn thắng.
Hơn nữa quyết định thắng cục cuối cùng không liên quan tới thần thông và thực lực, chỉ là một loại ý tưởng nằm ngoài dự đoán mọi người.
Dạ tộc thần tử luôn biểu hiện ra sự tư duy kín đáo, tâm tư âm trầm, nhưng đại khái chính hắn cũng không ngờ mình cuối cùng táng mạng không ngờ là bởi vì sau khi bạo tẩu, phạm phải một sai lầm ngu xuẩn đến cực điểm, một bước sai, mọi bước sai, cuối cùng sai lầm này đã chôn vùi chính hắn, chết thực sự có chút oan uổng, bởi vì bằng vào thực lực chân chính của hắn mà nói, vốn không nên là như vậy.
Thử nghĩ, nếu hắn không phải lúc ban đầu đã có dã tâm lớn như vậy, mà trực tiếp xuất thủ giao chiến với các tu sĩ Phụng Thiên Minh, như vậy bằng vào bản lĩnh gần như là trảm tiên đó của hắn, cùng với huyết mạch mạnh mẽ thân là Dạ tộc thần tử, ở đây có mấy ai là đối thủ của hắn?
Không chỉ như vậy, dưới sự quan tâm của hắn, các Thần Đình Tiểu Thánh Quân khác đại khái cũng sẽ không dễ dàng bị đám người Phương Hành trảm sát, dù sao nghiêm khắc mà nói, cho dù các tiểu bối cao thủ Nhân tộc của Phụng Thiên Minh đều xuất hiện, còn có sự tương trợ của loại cao thủ độc lai độc vãng như Tiêu Tuyết và Lữ Phụng Tiên, nhưng Thần Đình vẫn có Cổ Hạc, truyền nhân Tiểu Tiên Giới, cộng với Dạ tộc thần tử, thực lực của những người khác cũng cực kỳ mạnh mẽ, chỉnh thể mà nói, thực lực của họ mạnh hơn Phụng Thiên Minh, đọ sức chính diện, phần thắng cũng chiếm nhiều hơn.
Chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, tuế nguyệt chi lực cũng không thể nghịch chuyển thời không.
Cũng không biết Dạ tộc thần tử vào khoảnh khắc cuối cùng, nếu không phải bị Thần Tú gõ cho ngất, liệu có cảm khái gì không?
Vốn là là Thần tộc thiên kiêu lấy lực lượng làm sở trường, cuối cùng vẫn thua dưới mưu lược của mình!
Dạ tộc thần tử đã chết, kế hoạch của Thần Đình tan biến, vậy còn lại...
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía tòa Tru Tiên kiếm trận đó, cùng với cầu đá được thủ hộ giữa kiếm trận.
...
- Ngô nhi... Khí tức của con ta sao không cảm ứng được nữa rồi?
- Sao có thể? Sao có thể? Con ta... Chẳng lẽ vẫn lạc rồi ư?
Mà lúc Dạ tộc thần tử chết, hoặc là nói lúc bọn họ chính thức mở ra trận chiến này, Thiên Nguyên to lớn như vậy, thế cục cũng thay đổi, Nam Chiêm, Yêu Địa, Thần Châu ba đại quân bỗng nhiên tấn công Tịnh Thổ, sinh linh Thần tộc nghển cổ thét dài, từ từ mà đến, đại quân tiếp cận, tạo thành áp lực cực lớn cho Tịnh Thổ sinh linh, các đạo các tông, nhao nhao đưa binh lực ra, xây dựng đại trận, bố trí tiên binh, chuẩn bị giằng co với sinh linh Thần tộc.
Trong lòng mỗi người đều có một loại áp lực trầm trọng vô hạn.
Chẳng lẽ đại chiến cuối cùng giữa Thiên Nguyên và sinh linh Thần tộc lại tới nhanh như vậy?
Thiên Nguyên sinh linh, còn lâu mới chuẩn bị đầy đủ.
Mà sinh linh Thần tộc vốn chỉ có dấu hiệu điều binh áp cảnh, không lập tức công tới Tịnh Thổ, lúc Dạ tộc thần tử táng thân ở Táng Tiên Pha, đột nhiên xuất hiện dị biến, trong đó, cuồng bạo nhất không nghi ngờ gì nữa chính là Vĩnh Ám Thần Vương tọa trấn Nam Chiêm, hắn cảm ứng được khí tức của Dạ tộc thần tử biến mất, cả người lập tức vừa kinh hãi vừa giận dữ, trực tiếp không kiềm chế được bản thân, ngay cả thần chỉ của Thần Chủ ra lệnh cho họ bố thủ đại quân cũng chẳng thể bận tâm, trực tiếp bay lên trời, liều lĩnh lao về phía Tịnh Thổ.
Ầm ầm.
Trên chín tầng trời, chỉ thấy một mảng bóng đêm dày đặc, khí tức cuồn cuộn, bay về phía Tịnh Thổ!
Sâu trong bóng đêm đó, vô số tiếng hét thảm, rống giận, cuốn theo sát khí ngập trời của một vị Thần Vương đang phẫn nộ, bay xa vạn dặm.
Một vị Thần Vương toàn lực bay đi, tất nhiên hơn xa đại quân của sinh linh Thần tộc áp cảnh, trong nửa canh giờ đã tiếp cận Tịnh Thổ!
Mà các tu sĩ Tịnh Thổ lúc này đã hoang mang đến cực điểm.
- Thế này là sao? Rõ ràng là có cơ hội để đàm phán, rốt cuộc là ai đã chọc giận Thần Đình?
Các lão tu của Chúng Tiên minh kiên trì đàm phán vừa thất kinh vừa giận dữ lo âu, lớn tiếng quở trách, lại không biết nên trách ai.
- Trận đại chiến này vốn chính là không thể tránh khỏi.
Mà ở Tịnh Thổ, trên một tòa thâm sơn, Bạch Thiên Trượng tóc trắng tung bay, cùng Đại Bằng Tà Vương mặc trường bào màu ám kim, đều ánh mắt lạnh lẽo nhìn về nơi xa, phía dưới bọn họ, giữa dãy núi hoang dã, toàn là tiên binh cả người đầy pháp khí, chiến giáp võ trang, khí thế bi thương, từ xa nhìn về phía tây bắc, tùy thời chuẩn bị tiến công, mà Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương cảm ứng được khí tức của Vĩnh Ám Thần Vương đang bay về phía Tịnh Thổ, hai người liền nhìn nhau một cái, sau đó đột nhiên hóa thành hai đạo bạch mang, bay thẳng lên trời.
- Nếu đã không tránh được thì nghênh chiến tới cùng đi!
Mây đen tràn ngập, vô biên vô tích, úp đè về phía Tịnh Thổ, uy thế ngập trời.
Mà phía sau mây đen này, bắc địa cũng có khí cơ cường đại bay lên, tiến thẳng về phía Tịnh Thổ, là Bất Hủ Thần Vương!
Thần Châu trầm mặc trải qua một phen trầm mặc, cũng dâng lên một đạo minh khí đáng sợ, tiến thẳng tới Tịnh Thổ, là Cửu U Thần Vương!
Tam đại Thần Vương bỗng nhiên đều đánh tới Tịnh Thổ!
Nguyên nhân rất đơn giản, theo sự chết thảm của Dạ tộc thần tử, cũng chứng tỏ, đại kế của Thần Đình đã hoàn toàn thất bại!
Cho nên ngay cả Thần Chủ cũng ngầm đồng ý với sự phẫn nộ của Vĩnh Ám Thần Vương, cho phép bọn họ tự mình xuất thủ tấn công Tịnh Thổ, bằng không nếu không có sự cho phép của hắn, Bất Hủ Thần Vương và Cửu U Thần Vương chắc cũng không dám lỗ mãng xuất thủ. Dù sao kế hoạch đã hoàn toàn thất bại, như vậy còn lại chỉ đành vận dụng vũ lực, cho dù là kinh động tới thần vật phương đó, khiến nó trốn vào trong hư không, nhưng cuối cùng cũng còn hơn là hiện tại để nó lọt vào trong tay Thiên Nguyên sinh linh, chuyện liên quan tới đại kế, Thần Đình không thể không ra tay, không thể không lựa chọn trấn áp cường thế!
Tam đại Thần Vương, một trước hai sau, khí tức kinh thiên động địa, đi qua đâu, tất cả sinh linh đó quỳ xuống bái.
- Bằng vào hai người chúng ta, không thể ngăn cản được tam đại Thần Vương này?
Mà hiện giờ trên Tịnh Thổ, chỉ có thân ảnh của Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương, y bào phần phật, nghênh đón ba vị Thần Vương.
- Sẽ không chỉ có hai chúng ta thôi đâu!
Bạch Thiên Trượng nhẹ nhàng lên tiếng, tay đè lên bội kiếm bên hông.
- Trước đây Tịnh Thổ được xưng là đệ nhất cấm khu của Thiên Nguyên, là vì còn có một dòng khí tức của Thiên Ma chưa tan đi, Thần Đình mới không dám manh động, mà hiện giờ, khí tức đó đã biến mất, ngươi cho rằng Tịnh Thổ này còn có tồn tại khiến ba người bọn họ kiêng kị sao?
Đại Bằng Tà Vương giống như là đặc biệt thích tranh cãi với Bạch Thiên Trượng, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói.
- Tất nhiên là có!
Bạch Thiên Trượng thấp giọng nói, ánh mắt quét nhìn bốn phía:
- Thiên Nguyên mỗi một đời đều có không ít kỳ tài quật khởi, cũng không thiếu người thất ý có tư chất thành tiên, nhưng vì thiên lộ đoạn tuyệt mà cắt đứt đường tu hành, mặc dù bọn họ chưa chắc ai nấy đều có thể đạt tới hoặc là tiếp cận cảnh giới thánh nhân, cũng chưa chắc có tư cách giao thủ với Thần Vương, nhưng nếu bọn họ chịu hiện thân, cho dù là tam đại Thần Vương này cũng không thể càn quét Tịnh Thổ.
Chỉ là bọn họ quen ngủ say, quen sống lánh đời, không bị hồng trần này vướng bận, quen mọi chuyện đều không lọt tai, chỉ ở trong trạng thái tịch diệt một lòng chờ ngày Thiên Môn mở lại, lúc tiên cơ hàng lâm.
Nói xong, Bạch Thiên Trượng lại vẻ mặt nghiêm túc:
- Nhưng loại thái độ bàng quan này không thể tiếp tục được nữa, thánh nhân đều có chuyện quan trọng phải rời xa Thiên Nguyên, tới nơi không biết trong hư không, dắt theo, còn có các lão tổ tông có tiềm lực tiếp tục độ kiếp, cùng với các lão tổ tông tinh thông trận thuật, đan thuật, phù thuật cũng dẫn đi không ít, bọn họ đều có đại sự phải làm, thế nên trách nhiệm thủ ngự Thiên Nguyên rơi vào trong tay những người ở lại chúng ta! Ha ha, hiện giờ các tiểu nhi làm rất hay, so với trong tưởng tượng của chúng ta còn tốt hơn, tương lai nhất định cũng mạnh hơn chúng ta, chỉ là bọn họ thiếu một chút thời gian, mà hiện tại, chính là lúc bọn họ kế thừa tạo hóa lớn nhất đó, những lão nhân chúng ta chẳng lẽ còn muốn trí thân sự ngoại (đặt mình ngoài việc), nhìn bọn họ ra sức mà làm ư? Ha ha, chuyện liên quan tới vận mệnh của Thiên Nguyên, lợi kiếm huyền đỉnh, bất kể ai cũng phải kết thúc trách nhiệm của chính mình, há có thể tùy ý để bọn họ tiếp tục trầm mặc?
Hắn nói xong, tay áo vung lên, giống như đích tiên:
- Vào thời điểm mấu chốt, hai người chúng ta sẽ thả con tép bắt con tôm đi.
Nói thì thoải mái, nhưng gặp phải tam đại Thần Vương khí tức như phô thiên cái địa đó, lại cũng có một cỗ quyết tuyệt được ăn cả ngã về không.
- Ha ha, được, bổn tọa sẽ cùng ngươi đi một chuyến, xem lời tiên đoán này của ngươi có chuẩn không?
Đại Bằng Tà Vương nghe vậy, không ngờ không hề sợ hãi, chỉ lạnh lùng cười, khí tức xộc lên trời.
- Ha ha, lão Tà, chuyện đã tới nước này, còn có một câu muốn nói với ngươi.
Bạch Thiên Trượng quay đầu nhìn về phía Đại Bằng Tà Vương, vẻ mặt có chút cảm khái.
Đại Bằng Tà Vương quay đầu lại nhìn hắn:
- Lải nhải ít thôi, nói đi.
Bạch Thiên Trượng bỗng nhiên cúi đầu thở dài, nói khẽ:
- Năm đó một chỉ phong ấn ngươi ba trăm năm, hiện tại nghĩ đến, cũng có chút áy náy.
Đại Bằng Tà Vương ngẩn ra, sau đó mắt lộ hung quang:
- Ngươi là đang nhận lỗi với ta à?
Bạch Thiên Trượng gật đầu, không nói nữa.
Đại Bằng Tà Vương nhìn hắn một lúc, đột nhiên cất tiếng cười to, thân hình đột nhiên bay lên trời cao, hóa thành một con Hồng Linh hung cầm cực lớn, cả thân hình, giống như một tòa núi nhỏ, trên mỗi một sợi lông đều bốc cháy Nam Minh Ly Hỏa đáng sợ, thoạt nhìn nó giống như đều từ hỏa diễm tạo thành, gáy to một tiếng, vang vọng chín tầng trời, khí tức trên người hoàn toàn được thúc giục, không ngờ không kém gì đạo chủ một phương, thậm chí ngay cả Bạch Thiên Trượng cũng lờ mờ bị hắn áp chế, rõ ràng chính là bộ dạng của thượng cổ hung cầm!
- Ha ha, ngươi nợi ta, tôn tử tiện nghi đó đã trả cho ta rồi.
Đại Bằng Tà Vương rất độ lượng vung cánh, trong đáy mắt lờ mờ có chút đắc ý.
- Hắn là đồ nhi của ta, ngươi lại tự xưng là gia gia của hắn, chẳng khác nào là đang chiếm tiện nghi của ta.
Bạch Thiên Trượng mặt không biểu tình, khóe miệng lại không nhịn được giật giật.
- Ha ha, nếu ngươi không cho phép, có lẽ sau thời gian một chén trà nhỏ chúng ta sẽ chết, cho dù chiếm tiện nghi của ngươi thì sao?
Đại Bằng Tà Vương cười ha ha, dẫn đầu giương cánh, nghênh đón ba vị Thần Vương.
- Nói cũng đúng.
Bạch Thiên Trượng nhìn lướt qua bốn phía, thở dài một tiếng, cũng ngự phong nghênh đón.