Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 237 - Chương 1216: Cường Giả Bị Bức Ra

Unknown

 

Chương 1216: Cường giả bị bức ra

 

 

 

So sánh với Đại Bằng Tà Vương và Bạch Thiên Trượng, khí tức của tam đại Thần Vương rất ngang tàng và to lớn.

 

Luận về tu vi và thực lực thực tế, Đại Bằng Tà Vương và Bạch Thiên Trượng không nghi ngờ gì nữa yếu hơn không ít, cho nên đối với hai người bọn họ mà nói, nếu thực sự giao thủ với tam đại Thần Vương, vậy chỉ sợ là cử chỉ tự sát như bọ ngựa đấu xe, nhưng lúc này, bọn họ vẫn đạo nghĩa không thể chùn bước xông lên, muốn trực tiếp ngăn cản ba vị Thần Vương đó ở ngoài địa vực Tịnh Thổ, để những tiểu bối bất chấp nguy cơ sinh tử, cuối cùng đánh bại được các tiểu thánh của Thần Đình có thời gian để kế thừa tạo hóa này.

 

- Thiên Ma đã tới, Tịnh Thổ ai dám ngăn cản ta?

 

Vĩnh Ám Thần Vương đi trước nhất, hiện giờ cách Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương chỉ còn không đến vạn dặm.

 

Với tu vi của hắn đã sớm phát hiện hai đối thủ không đáng nhắc tới này, một bầu hận ý phát tác, hung tợn thở ra một hơi.

 

Một đạo hắc sắc vân khí tràn qua hư không, giống như một đạo hắc mâu bao phủ thiên địa, đâm thẳng về phía trước.

 

- Ngưởi cản ta phải chết.

 

Một đạo hắc mâu đó không ngờ ẩn chứa thực lực đáng sợ nhất của Vĩnh Ám Thần Vương, ầm ầm chấn nát hư không ở trên đường, ngay cả mặt trời trong không trung dưới một mâu tràn ngập dạ khí này cũng trở nên ảm đạm, dường như không dám để lộ ra quang mang ở trước mặt đạo hắc mâu này, mặt biển phía dưới tức thì bị khí tức của hắc mâu này xé ra một rãnh biển thật sâu.

 

- Thiên Nguyên tứ vực, bát hoang lục hợp, nhân quỷ yêu ma, nghe theo lời ta. Tộc hàng lâm, bạo ngược vô đạo, xâm chiếm núi sông, giết người tộc ta, vạn vạn ức Thiên Nguyên sinh linh đều là nô dưới gối Thần tộc. Nay có ta phụng thiên nhất đạo, nguyện vì Thiên Nguyên xua đuổi Thần tộc, nhất quyết tử chiến, không tiếc thân này. Vào lúc sinh tử tồn vong, Phụng Thiên Minh nguyện xin chư vị đồng đạo xuất thủ tương trợ, ân tình vĩnh viễn ghi nhớ. Các ngươi hoặc có thể tiếp tục bàng quan, Phụng Thiên Minh cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, đợi ngày núi sông trong sạch, chính là lúc tính sổ.

 

Đối mặt với một mâu đáng sợ đó, Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương nhìn nhau một cái, bỗng nhiên đồng thời xuất thủ.

 

Đối mặt với một đạo chống đỡ siêu việt chân tiên, cường đại đến không thể chống đỡ này, bọn họ không hề có ý nhượng bộ, mà là đồng thời tế ra thần thông, từ xa đánh tới, cùng lúc đó, Bạch Thiên Trượng hít sâu một hơi, hóa thành một cỗ thần niệm khổng lồ, nhanh chóng tế ra một đạo pháp chỉ, từng câu nói phát tới những vị trí bí ẩn ở các vực của Thiên Nguyên.

 

Hiện giờ, đều xuất hiện tam đại Thần Vương đều xuất hiện đều xuất hiện, sớm đã dẫn ra khí tức đáng sợ đang âm thầm rình mò.

 

Một đạo pháp chỉ này của Bạch Thiên Trượng cho dù cho họ!

 

Tổng kết lại thì chính là hai câu nói: Hiện tại chúng ta muốn đối phó Thần tộc, các ngươi hoặc là xuất thủ tương trợ, là tiếp tục bàng quan!

 

Người xuất thủ tương trợ, tương lai tất nhiên sẽ nhớ ân nghĩa hôm nay của ngươi!

 

Người thờ ơ lạnh nhạt, đợi cho ngày Thần tộc bị xua đuổi, chính là lúc quay đầu lại quay đầu lại thanh toán ngươi.

 

Đối với người tu hành mà nói, lời này đã quá mức trắng trợn!

 

Bởi vì Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương lúc này thật sự không có thời gian để khách khí nữa.

 

Trước đây Phụng Thiên Minh thành lập, bọn họ đã mời bao nhiêu cao nhân lánh đời, hy vọng bọn họ rời núi tương trợ Phụng Thiên Minh, nhưng thật đáng tiếc là rất nhiều thiên kiêu đồng lứa, đều có một bầu nhiệt huyết, nguyện ý ra sức cho Phụng Thiên Minh, nhưng người thế hệ trước, hoặc là lánh đời đã lâu, bỗng dưng không chịu rời quan, thì không thèm quan tâm đến lời mời của Phụng Thiên Minh.

 

Mà hiện giờ là lúc sinh tử tồn vong, Bạch Thiên Trượng đã phát ra lời mời cuối cùng tới họ.

 

Hắn và Đại Bằng Tà Vương cam tâm vì Thiên Nguyên mà hóa thành gạch đá dẫn ngọc!

 

Ầm.

 

Thần thông bọn họ liên thủ đánh ra, một vàng một trắng, đan xen như Thái Cực, từ xa bắn về phía hơi thở của Vĩnh Ám Thần Vương.

 

Thoạt nhìn lực lượng của hai bên vẫn cách nhau quá xa!

 

Muốn đối kháng với hơi thở bản mạng đó của Vĩnh Ám Thần Vương, quả thực là không thể.

 

Nhưng cũng đúng vào lúc hai đạo thần thông này của bọn họ đánh ra, trong hư không phía dưới, không biết từ khi nào có một đạo tử khí bốc lên, bên trong tử khí đó, không ngờ còn có một cây bạch cốt trường mâu, lấp lánh quang mang yêu dị, khí tức không ngờ còn mạnh hơn so với bọn họ bọn họ, lại lặng lẽ không một tiếng động bay lên không trung, hòa vào với thần thông của bọn họ, khiến cho uy thế của một đạo kim bạch chi mang này tăng mạnh!

 

- Ngủ ngàn vạn năm, chỉ chờ ngày thành tiên.

 

Phía dưới có người ngâm nga, cưỡi mây đen bay lên không trung.

 

Không ngờ chính là Bạch Cốt Thánh Quân vẫn ngủ say trong Ma uyên, không ngờ lúc này lại là người đầu tiên hiện thân tương trợ.

 

- Đa tạ đạo hữu tương trợ.

 

Bạch Thiên Trượng bình tĩnh nhìn đối phương, nhớ kỹ bộ dạng của hắn, thần niệm truyền âm.

 

- Ha ha, đừng vội đa tạ, nếu có một ngày ta muốn làm thịt đồ đệ của ngươi, không chừng chúng ta sẽ phải đánh nhau đó.

 

Bạch Cốt Thánh Quân cười lạnh một tiếng, mặt đầy vẻ hung thần ác sát.

 

- Vì sao lại muốn giết hắn?

 

Chính vào lúc gấp gáp này, Đại Bằng Tà Vương cũng không nhịn được hỏi một câu.

 

- Hừ!

 

Bạch Cốt Thánh Quân cũng cực kỳ bất mãn lườm hắn một cái:

 

- Bởi vì hắn từng mắng ta!

 

- ...

 

Đại Bằng Tà Vương và Bạch Thiên Trượng bỗng nhiên không biết phải đáp lại thế nào.

 

- Khô thủ vạn năm, chưa chờ được tới lúc tiên lộ mở ra, lại đợi được Thần tộc hàng lâm, chẳng lẽ thật sự không có hy vọng thành tiên sao?

 

- Bổn tọa vốn không muốn để ý tới những tục sự này của các ngươi, nhưng các ngươi việc gì cứ phải bức ép.

 

- Thần tộc cho dù thế lớn, cũng không thể diệt sạch một đường sinh cơ cuối cùng của Thiên Nguyên sinh linh được!

 

- Về đi, về đi.

 

Phía dưới, trên một tòa cô đảo ở Tây hải, đột nhiên vỡ ra, lộ ra một cỗ quan tài mục nát, mà trong quan tài không ngờ cũng bay ra một đạo ô quang, tỏa ra khí tức Độ Kiếp đáng sợ, hợp nhất với thần thông của đám người Bạch Thiên Trượng, gia tăng uy lực, sau đó, cỗ quan tài đó trực tiếp bay thẳng lên trời cao, trấn thủ bên cạnh Tịnh Thổ, đó không ngờ chính là người đứng đầu cấm khu thứ năm uy danh hiển hách trên Thiên Nguyên hiện giờ, lúc này cũng lựa chọn xuất thủ.

 

- Ài, hiện tại thế cục thiên địa phức tạp, không nhìn thấu không nhìn thấu, nhưng chung quy cũng không thể để cho các ngươi chặt đứt sinh cơ của Thiên Nguyên!

 

Nơi cực tây Thần Châu,trên một hòn đảo thủy chung tràn ngập khói đen, có người thấp giọng than khẽ, sau đó tất cả khói đen vào lúc hắn lên tiếng đều bay lên trời cao, không ngờ hóa thành một vị nữ tử mặc áo đen, thoạt nhìn cực kỳ trẻ tuổi, nhưng vẻ tang thương trong đáy mắt lại đại biểu cho nàng ta đã sinh tồn không biết bao nhiêu năm tháng, nàng ta cũng tế ra một kiện pháp bảo, dung hợp với thần thông của đám người Bạch Thiên Trượng, từ xa đánh về phía trước, nếu có người ở đây tất nhiên sẽ nhận ra, người đứng đầu cấm khu số hai trong Thiên Nguyên Cửu đại cấm khu đã xuất thủ!

 

Ầm ầm!

 

Khi tam đại Thần Vương liên thủ xông tới Tịnh Thổ, Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương làm ra hành động bọ ngựa đấu xe, khắp nơi trên Thiên Nguyên khí cơ bùng nổ, không biết bao nhiêu nhân vật thần bí ẩn tàng vạn năm chưa từng xuất thế cuối cùng cũng kéo xuống tấm khăn che mặt thần bí, lúc Thiên Nguyên ở vào thời khắc sinh tử tồn vong, đều phá quan xuất thủ, lựa chọn ngăn cản tam đại Thần Vương.

 

Bọn họ đã sớm vận dụng sức ảnh hưởng của mình, hóa thành cấm khu, che chở cho Thiên Nguyên hỏa chủng.

 

Có người ngay cả đại sự lúc Thần tộc hàng lâm cũng vẫn ẩn nhẫn không ra, bởi vì tự biết không địch lại, biết mình ra tay cũng không phải là đối thủ của Thần Đình đại quân, ngược lại sẽ thành không công, hủy đi đạo tâm ẩn nhẫn của mình, nhưng lúc này, bọn họ lại đều ra tay, nguyên nhân rất phức tạp, có người quả thật không đành lòng nhìn thấy Tịnh Thổ luân hãm. Dù sao Tịnh Thổ cũng xem như là lĩnh vực cuối cùng còn nằm trong tay của Thiên Nguyên sinh linh, cũng có người là từ hành động đám người Phương Hành đoạt được thần vật mà nhìn ra được thâm ý gì đó.

 

Đương nhiên có người vẫn muốn tiếp tục quan sát, nhưng không thể quan sát thêm được nữa.

 

Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương ra tay, bọn họ không thể ngồi nhìn thêm được nữa.

 

Ầm.

 

Thần thông Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương đánh ra, cuối cùng cũng va chạm với hơi thở Vĩnh Ám Thần Vương phun ra trên Tây hải, bộc phát ra từng mảng mây đen, trực tiếp hình thành một tấm màn to lớn vô cùng, che phủ một mảng hư không, cũng ngăn cản ba vị Thần Vương cùng với đám người Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương đang xông lên nghênh chiến.

 

Vĩnh Ám Thần Vương vô cùng cái giận, nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ hung quang, thế đi hơi chậm lại.

 

Sau đó ở bên cạnh hắn, Bất Hủ Thần Vương và Cửu U Thần Vương đi tới, mỗi người chiếm một phương thiên địa, từ xa nhìn xuống Tịnh Thổ.

 

Sau đó màn khói do một đạo thần thông va chạm với nhau hóa thành chậm rãi tan đi.

 

Phía sau màn khói, bên cạnh Tịnh Thổ, lúc này không ngờ có thể nhìn thấy, trong không trung ước chừng xuất hiện hai mươi mấy đạo thân ảnh, khí tức có mạnh có yếu, người mạnh cơ hồ đều tới Độ Kiếp đỉnh phong, mà người yếu thì chỉ là Độ Kiếp tầng bốn tầng năm mà thôi, nhưng nếu nói trên người bọn họ có một đặc điểm chung, thì đó là trên người mỗi bọn họ đều có dấu vết của năm tháng, rõ ràng là đã sống rất lâu.

 

Bọn họ đều là Thiên Nguyên cường giả trưởng thành từ niên đại khác!

 

Đã chặt đứt hy vọng thành tiên, lại không thể cao cao tại thượng như Cửu thánh, nắm giữ Thiên Nguyên khí vận, cho nên bọn họ đại đa số đều lựa chọn ẩn cư, trầm miên thời gian dài, không hỏi thế sự, đều tu thành tâm địa cứng rắn hờ hững.

 

Nhưng lúc này, cho dù có hững lãnh cứng rắn tới mấy vẫn không thể không xuất thủ.

 

Phụng Thiên Minh đã bức bọn họ ra.

 

- Chỉ bằng vào các ngươi mà cũng dám ngăn cản đường của Thần Vương ta à?

 

Vĩnh Ám Thần Vương không hề bị dọa sợ, thậm chí còn không để những người này vào mắt, tức giận hét lớn, liền muốn xông lên.

 

- Nếu đây là một hồi cá cược, vậy các ngươi đã thua rồi, sao cứ muốn lải nhải thế.

 

Theo một thanh âm già nua vang lên, bên trong Ma uyên, có mộ thân hình hoàng kim khổng lồ như núi bay lên, hùng bá vạn dặm, giương cánh giương cánh, che trời phủ đất, không ngờ chính là lão Hồng Hoang Cốt Điện Lão Long Vương tới, bay lên bên cạnh Tịnh Thổ, nhìn về phía ba vị Thần Vương:

 

- Hôm nay có chúng ta ở đây, cho dù là ba vị thần thông vô lượng, sợ là cũng không dễ dàng bước được vào Tịnh Thổ một bước!

 

- Ha ha, thế à? Thiên Nguyên sinh linh từ khi nào có đảm phách như vậy thế?

 

Sau lưng Vĩnh Ám Thần Vương, Bất Hủ Thần Vương hét lớn, bàn tay hiển hóa ra một cây cốt mâu, dẫn đầu lao về phía trước.

 

- Lão phu hôm nay không vì gì khác, chỉ vì trảm sát Phương Hành, báo thù cho nhị tử của ta, các ngươi ai dám ngăn cản ta?

 

- Ha ha, không sai, Thần Đình muốn chém giết phản nghịch, các ngươi còn gì để nói.

 

Đối với vấn đề này, Cửu U Thần Vương rõ ràng cũng đồng ý, truyền nhân của hắn cũng bị Phương Hành làm cho tàn phế, hơn nữa hiện giờ khí tức cuối cùng cũng mất đi, tất nhiên có thể coi là tại Phương Hành, có điều khác với Vĩnh Ám Thần Vương, truyền nhân của hắn là bị phế bỏ trước, trong lòng có chuẩn bị, cho nên sự phẫn nộ không mãnh liệt như Vĩnh Ám Thần Vương, tính cả ba Thần Vương, cộng với Vô Gian Thần Vương hiện giờ chưa được Thần Chủ cho phép, không thể hàng lâm Thiên Nguyên, Thần Đình có bốn vị Thần Vương đó ma đầu đó làm tuyệt hậu.

 

Ba vị Thần Vương liên thủ đánh đến, khí thế kinh thiên động địa.

 

Mà ở Thương Lan hải vực, lại có một đạo khí tức lặng lẽ nhìn trộm.

 

- Chiến đi, để xem Thiên Nguyên xuất ra hết nội tình, liệu có ngăn cản được bước chân của ba vị Thần Vương các ngươi không?

 

Nhìn thân ảnh che trời phủ đất của ba vị Thần Vương, đám cao thủ Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương cũng đồng thời xông lên.

 

Dưới Táng Tiên Pha, lúc sự tranh phong của bọn tiểu bối Thần Đình và Phụng Thiên Minh kết thúc, cũng là lúc cao thủ chân chính bắt đầu đọ sức, lần này, trừ những tồn tại cực kỳ cá biệt vẫn muốn tiếp tục quan sát thế cục, cho dù Tịnh Thổ luân hãm cũng không chịu xuất thủ ra, Thiên Nguyên lần này xem như đã xuất hết nội tình, đám người họ thậm chí mạo hiểm bị vẫn lạc, bởi vì cho dù trong những người này, yếu nhất cũng là cảnh giới Độ Kiếp, nhưng so với ba vị Thần Vương thì vẫn quá yếu.

 

Một hồi đại chiến giữa cường giả ở ngay bên cạnh Tịnh Thổ, được triển khai trên Tây hải.

 

Đấu tới thiên hôn địa ám, tiếng sấm đi đùng không ngừng, thậm chí lan ra cả mười vạn dặm.

 

- Cho dù cuối cùng không địch lại, người của đời chúng ta cũng tận hết sức mình.

 

 

Bình Luận (0)
Comment