Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 244 - Chương 1224: Phi Thăng Tiên Lộ

Unknown

 

Chương 1224: Phi thăng tiên lộ

 

 

 

Một tiếng "Mẹ" này gọi cho Ma tổ hỗn độn trong gió, Thần Chủ thì ngây người.

 

Nhất là bị Phương Hành thân thiết ôm lấy eo, lại rõ ràng hơi run lên, Phương Hành thì cảm thấy chẳng thú vị, hắn biết eo của con gái rất mềm, nhưng Thần Chủ này thì lại cứng ngắc, dù sao nhục thân hiện giờ của nàng ta chính là từ hắc ngọc đúc thành, cho dù theo thời gian hàng lâm của hàng lâm càng lúc càng, trở nên sinh động linh hoạt hơn, nhưng cũng không thay đổi được bản chất. Có điều tuy run rẩy một chút, theo bản năng muốn kháng cự, nhưng sau một thoáng, vẫn không hất tay Phương Hành ra, ánh mắt cũng trở nên mềm mại.

 

- Hảo hài tử, ngươi... đúng là khiến người ta yêu thương.

 

Thần Chủ thấp giọng than, giơ tay lên như là muốn xoa đầu Phương Hành.

 

Mà Phương Hành vừa thấy vậy, trực tiếp dí đầu tới, nhưng Thần Chủ lại cúi đầu thở dài, không vuốt ve.

 

- Khụ...

 

Ma tổ cuối cùng cũng lên tiếng, tuy chỉ là thần hồn, nhưng cũng nhẹ nhàng ho một tiếng, thấp giọng nói với Thần Chủ:

 

- Sửu Nô nhi, bất kể là như thế nào, ta và oa nhi cũng đã gặp lại ngươi, đây không phải là tâm nguyện lúc trước của ngươi sao? Ngươi việc gì phải cố chấp như vậy nữa? Không bằng thu tay lại đi, trước tiên tìm một chỗ ẩn cư, ngoan ngoãn chờ ta, trong lòng ta đã có kế hoạch của mình, đợi...

 

Thần Chủ nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn hắn một cái, thanh âm có chút thất vọng:

 

- Vừa gặp ta, ngươi lại muốn đi sao?

 

Ma tổ đột nhiên không nói tiếp được nữa, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

 

- Kỳ quân, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, kỳ thật ta vẫn luôn biết mình muốn gì, cũng biết mình đang làm gì!

 

Thần Chủ nói tiếp:

 

- Năm đó ta bị Vân Hoang Tiên Vương bắt về, tuy chịu trách phạt, nhưng cũng nhờ họa mà gặp duyên, vừa hay có được truyền thừa của một vị Thiên Nữ đã mất, lại thừa dịp Đại Tiên giới gặp hạo kiếp, trốn ra khỏi thành của Vân Hoang Tiên Vương, khổ tu nhiều năm, mới có hiện giờ hiện giờ, nhưng ta tự biết, thực lực của chúng ta so với Vân Hoang Tiên Vương thì vẫn kém quá xa. Chúng ta trước kia ở ở trước mặt hắn đã không có năng lực bảo vệ cho mình, hiện giờ chỉ sợ lại càng không được, hiện tại, chúng ta nếu muốn vĩnh viễn ở bên nhau thì phải mạo hiểm, nhất định phải táng diệt Vĩnh Hằng Tiên Cung, cho nên về chuyện này, ngươi không cần phải khuyên ta.

 

- Ặc.

 

Ma tổ bộ dạng xấu hổ, hiển nhiên đang vắt hết óc nghĩ cách để khuyên Thần Chủ thu hồi tâm ý.

 

- Trước kia đều là ngươi bảo hộ ta, hiện tại đến phiên ta bảo hộ ngươi, được chứ?

 

Vẻ mặt Ma tổ càng trở nên xấu hổ.

 

- Ha ha ha ha, lão già này phải bám váy đàn bà rồi.

 

Phương Hành ở bên cạnh thấy vậy lại mừng rỡ, cố nén đứng nghe Thần Chủ và Ma tổ ôn lại tình cũ, có điều không nhịn được bao lâu liền mở miệng nói:

 

- Ta này này, mẹ... Các ngươi để lát nữa hãy ôn lại tình xưa có được không? Hiện giờ chúng ta vất vả lắm mới gặp lại nhau, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ta muốn nói nhất là...

 

Thần Chủ và Ma tổ đều nhìn về phía hắn.

 

Phương Hành lập tức lộ ra bộ dạng đau xót, thở dài?

 

- Con đường tu hành khó khắn đều là tại không có pháp môn tu hành tốt.

 

Ma tổ nháy mắt trợn tròn. Tiểu vương bát đản này lại không nhịn được muốn đòi lợi ích rồi.

 

- Ta thấy trên người ngươi cũng không thiếu pháp môn lợi hại, đều có khả năng thông thiên triệt địa, ta mặc dù ở Vân Hoang tiên thành tu hành một số thần thông, nhưng luận về đạo tu hành thì sợ là cũng không mạnh hơn pháp môn trên người ngươi, thần thông thì có thể truyền cho ngươi mấy đạo.

 

Thần Chủ giống như không hề để ý, quan sát Phương Hành mấy lần rồi mở miệng nói.

 

- Thiên công vừa rồi ngươi nói à?

 

Phương Hành ngẩng đầu lên, bộ dạng lơ đãng đề xuất.

 

Thần Chủ hơi ngẩn ra, sau đó nhẹ giọng cười nói:

 

- Ngươi là hài tử của ta, ta biết cái gì, tất nhiên đều sẽ dạy ngươi, có điều môn thiên công này ngươi không học được, bởi vì tu hành thiên công này cần một loại thể chất đặc biệt.

 

Phương Hành nghe vậy liền ngẩn ra:

 

- Thể chất gì.

 

Thần Chủ mặt ửng đỏ, không nói tiếp.

 

Phương Hành nhìn bộ dạng này của nàng ta, cũng lập tức ngây ngốc bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. . .

 

Vừa rồi lúc Ma tổ kêu khổ với hắn có nói, Thần Chủ chính là ngọc trời sinh, đó là một loại huyết mạch hiếm thấy ở cả Tam Thập Tam Thiên, nhục thân đặc thù, không thể động phòng, cũng không đẻ con được, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng ta chính là ám chỉ loại huyết mạch này?

 

Vừa nghĩ đến đây, cũng cảm thấy run lên, thầm nghĩ thiên công này không thể học được!

 

Hắn lại nghĩ ra một ý tưởng khác:

 

- Nhưng lão nhân gia ngài quyền thế ngập trời, thống ngự Tam Thiên Thần tộc. . .

 

Mắt Ma tổ đã trợn trừng như chuông đồng!

 

Trâng tráo quá, đây là muốn có chủ ý với quyền thế của Thần Chủ sao?

 

Đừng nói ngươi căn bản chính là giả mạo, cho dù là thật, cũng không thể vừa gặp mặt đã đòi hỏi như vậy được chứ?

 

Thần Chủ rõ ràng cũng ngẩn ra, có điều cũng không tức giận, ngược lại còn bật cười:

 

- Ta là Thần Chủ, mà ngươi là hài tử của ta, tương lai vị trí Thần Chủ này tất nhiên cũng là của ngươi, chỉ có điều, hiện tại ta giữ họ lại còn có tac dụng, không thể cho ngươi được, phong cho ngươi làm Thái tử được thôi, như vậy trong Tam Thiên Thần tộc, ngươi chỉ dưới một mình ta, ai dám khinh thường ngươi nữa?

 

- Chuyện tương lai còn nói cái rắm?

 

Phương Hành trong lòng bất mãn, nói thầm, ngẩng đầu lườm Ma tổ một cái.

 

Ma tổ trong lòng đã chửi má nó, thầm nghĩ ngươi đòi hỏi người ta, bị người ta cự tuyệt lại đi bất mãn với ta là sao.

 

Không ngờ Phương Hành lúc này cũng đang mắng thầm trong lòng:

 

- Ngay cả mẹ cũng gọi rồi mà chả cho gì, đúng là lỗ vốn.

 

Trải qua mấy câu nói đó, cũng xác định được chuyện đơn giản như mình nghĩ, xem ra mình rốt cuộc không phải con thân sinh của Thần Chủ, lợi ích cho không lớn. Nếu nói về mấy đạo thần thông của Vân Hoang thành, hắn cũng không để vào mắt, dù sao tu hành là gốc, thần thông là ngọn, mà mình kỳ thật cũng không thiếu thủ đoạn đấu pháp, chỉ tu vi cảnh giới mới là căn bản, về phần vị trí Thái tử Thần Đình, không nói đến thật giả, mình lấy được cũng chẳng để làm gì, còn bị người ta kiềm chế, không được tiêu dao.

 

Hơn nữa chuyện Thần Chủ muốn làm thực sự rất hung hiểm, xem đã dọa cho Ma tổ thành cái dạng gì kìa, vạn nhất mình nhận vị trí Thái tử này, tương lai chỉ sợ cũng không thoát được liên lụy, chẳng thà ngay từ đầu đã phân rõ giới hạn còn hơn.

 

- Thôi, trước tiên cứ kiếm gì có tính thực tế đi.

 

Trong lòng quyết định chủ ý, liền tươi cười, thậm chí nhiệt tình dào dạt ôm eo Thần Chủ, nói:

 

- Chuyện Thái tử để sau rồi nói, có điều hiện tại ta xin ngươi giúp hai việc, ngươi có thể đáp ứng ta không?

 

- Ừ, nếu ta làm được, sẽ không từ chối.

 

Thần Chủ nhìn Phương Hành, bộ dạng ôn nhu.

 

Ma tổ cũng nhìn Phương Hành, nhưng mặt mày nhăn nhỏ, da mặt của thằng ôn này cũng dày thật!

 

- Tuyệt đối là trong khả năng của ngươi, hơn nữa chuyện liên quan trọng đại!

 

Vẻ mặt Phương Hành trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói?

 

- Chuyện thứ nhất chính là Tiểu Tiên Giới, đám vương bát đản đó không phải là thứ tốt, bọn họ có dã tâm rất lớn, ngươi không biết đâu, bọn họ âm thầm chắp vá một bộ thiên công, tên là Vong Tình thiên công, nghe nói uy lực đáng sợ vô cùng, nếu luyện thành, chỉ sợ đủ để uy hiếp đến ngươi. . . Càng đáng giận là, bọn họ tìm rất nhiều nữ tử thiên tư hơn người để tu luyện môn thiên công này, trong đó có không ít người quen của ta, ngươi xem...

 

- Chuyện Vong Tình thiên công kỳ thật ta đã biết rồi.

 

Thần Chủ nghe vậy cũng nhíu mày, sau đó nói:

 

- Thiên công đó không thể tu luyện thành, chỉ là một đám si nhân mà thôi, ta mặc kệ bọn họ, nếu ngươi bất mãn thì cầm thần chỉ của ta bắt họ giao ra pháp điển, cũng cứu bằng hữu của ngươi ra, có điều hiện giờ chính là lúc thời buổi rối loạn, ta vẫn chưa hoàn toàn thu phục được Tiểu Tiên Giới phân tán trong hoàn vũ, hiện tại mười hai Tiểu Tiên Giới đó nếu sẵn sàng góp sức cho ta, ta cũng không thể làm quá mức, tính mạng của mấy lão bất tử đó tạm thời cho cho họ giữ lại mấy ngày đi, nếu ngươi trong lòng khó chịu, đợi cho ngay sau đại sự của ta thành rồi, cứ tùy ý xử lý bọn họ mà trút giận.

 

- Như vậy cũng được.

 

Phương Hành cảm thấy không thỏa mãn cho lắm, nhưng nghĩ cũng chỉ có thể đáp ứng trước mà thôi, lập tức lại nói:

 

- Chuyện còn lại nghiêm trọng hơn, ngươi có biết Thương Lan hải không? Nơi đó đã sớm không phải Long Quân làm chủ, hiện tại là một yêu ma tên là Cửu Đầu Trùng đang tác oai tác quái, hắn không phải là người tốt, khẳng định với không trung thành với ngươi. Hơn nữa hắn hiện tại bắt tức phụ của ta không trả, đó chính là con dâu của ngươi đó. Ngươi nói xem, chúng ta nên chém tên vương bát đản này thành ba đoạn hay là hai mươi bảy đoạn? Ta nghe theo ngươi?

 

- Cửu Đầu Trùng?

 

Thần Chủ nghe vậy liền ngẩn ra, sau đó ánh mắt có chút sâu xa, thở dài:

 

- Vậy ngươi phải mau một chút!

 

Phương Hành nói:

 

- Vì sao?

 

Thần Chủ nhẹ nhàng nói:

 

- Nếu như ta đoán không lần thì nó chắc rất nhanh sẽ lên đường.

 

Phương Hành có chút không hiểu:

 

- Ta không đưa hắn đi thì hắn đi làm sao được.

 

Thần Chủ nhìn Ma tổ, lại nhìn Phương Hành, hơi trầm xuống một chút, rồi vẫn nói:

 

- Phi thăng tiên lộ!

 

Bốn chữ ấy khiến Ma tổ và Phương Hành lại đồng thời ngây người và kinh hãi.

 

Bốn chữ phi thăng tiên lộ đối với bất kỳ người tu hành nào mà nói đều không xa lạ gì, thậm chí đây quả thực chính là giấc mộng chung cực mà họ theo đuổi, người nào nước vào con đường tu hành mà không muốn có một ngày có thể vượt qua cửu kiếp, bạch nhật phi thăng?

 

Chỉ là Thông Thiên lộ đã sớm bị chặt đứt, đi đâu mà phi thăng?

 

Nghĩ tới đám tu sĩ lánh đời vừa Thần Chủ chém rụng, chính là vẫn đang đợi phi thăng tiên lộ quay lại, nhưng bọn họ khô thủ ngàn vạn năm, cũng chỉ thấy được một chút bóng dáng của phi thăng tiên lộ, cho dù là cầu đá dẫn tiên đó cũng hoàn toàn bị Phong Thần bảng khống chế, đã sớm không biết chạy đi dâu rồi, ngay cả Thần Chủ cũng không làm gì được, vậy Cửu Đầu Trùng lấy đâu ra bản sự đó?

 

- Cửu Đầu Trùng đó chính là hạng người có đại nghị lực, ngay cả ta cũng rất kiêng kị nó!

 

Giống như minh bạch sự khiếp sợ trong lòng đám người Phương Hành, Thần Chủ giải thích:

 

- Mà hắn hiện giờ mà đi, cũng không phải phi thăng tiên lộ của đạo gia, mà là cổ lộ Long tộc lưu lại. Thậm chí có thể nói, tất cả những gì hắn làm đều là để bước vào được con đường đó!

 

 

Bình Luận (0)
Comment