Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 243 - Chương 1223: Cũng Là Người Sĩ Diện

Unknown

 

Chương 1223: Cũng là người sĩ diện

 

 

 

- Ta chỉ muốn làm Sửu Nô nhi ở bên cạnh ngươi.

 

Tiếng nỉ non của Thần Chủ, lại khiến Ma tổ và Phương Hành đồng thời trầm mặc.

 

Phương Hành là hưng phấn, không ngờ dưới tình huống tự biết hẳn phải chết lại nghe thấy một chuyện bát quái lớn như vậy của Ma tổ. Thích nhất chính là nghe những chuyện nhà này, nhất là hai người này còn không phải là người ngoài, một người là Ma tổ cả ngày giả thần giả quỷ, cho tới hôm nay mới lộ ra hình dáng, một người thì là Đại Thần Chủ uy chấn Thiên Nguyên, ngự Tam Thiên Thần tộc. Thân phận này, thực lực này của Thần Chủ thực sự có thể nói là đã đứng đầu, nhưng ai có thể ngờ rằng, nàng ta ở trước mặt Ma tổ không ngờ lại có bộ dạng nhu thuận như mèo?

 

Chỉ là trong lòng vẫn còn có chút nghi vấn, Thần Chủ này nói mình là nàng ta nuôi lớn là có ý gì?

 

- Ài, cái này là nói dễ hơn làm.

 

Ma tổ tựa hồ là cho tới lúc này mới hiểu được dụng ý nào đó của Thần Chủ, sau khi ngây người một lúc, lại khẽ thở dài, cười khổ nói:

 

- Sửu Nô nhi, ngươi nghĩ việc này quá đơn giản, nếu chỉ dựa vào lực lượng của Tam Thiên Thần tộc này, liền có thể phá hủy Vĩnh Hằng Tiên Cung, vậy các Thánh Đường cũng sẽ không phải tốn nhiều tâm huyết như vậy để bày ra kế lớn lật đổ tất cả như vậy.

 

- Ta biết!

 

Thần Chủ nghe thấy những lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt kiên định dị thường, thậm chí có thể nói là kiên định tới đáng sợ, đã đạt tới trình độ điên cuồng:

 

- Ta cũng biết, chỉ dựa vào lực lượng của Tam Thiên Thần tộc mà muốn chống đối với Vĩnh Hằng Tiên Cung căn bản chính là tự tìm đường chết, cho nên ta tới Thiên Nguyên, trên đời này còn có người còn có người có thể cùng đối kháng với Vĩnh Hằng Tiên Cung, đại khái cũng chỉ có Tiên Nhân Vương đã vẫn lạc? Ta muốn làm rõ người của các Thánh Đường rốt cuộc là nghĩ gì, kế hoạch của họ rốt cuộc là gì, sau đó thì đoạt lấy để sử dụng.

 

- Ài, ngươi đúng là...

 

Ma tổ lộ ra vẻ cùng bất đắc dĩ, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể thở dài.

 

- Sao, ngươi chê ta không biết tự lượng sức mình à?

 

Thanh âm của Thần Chủ đột nhiên trở nên lạnh lùng, thậm chí có chút phẫn nộ, cơ hồ là cố nén lửa giận, lạnh giọng quát:

 

- Ngươi chẳng lẽ đã quên bọn họ từng làm gì với chúng ta sao? Ngươi chẳng lẽ đã quên bọn họ là đối đãi với chúng ta như thế nào sao? Ngươi phải biết rằng, năm đó sau khi ta liều mạng bảo hộ ngươi và oa nhi trốn khỏi Thượng Thanh Thiên, bị bọn họ bắt được, phải chịu sự tra tấn thế nào? Thù lớn như vậy, chúng ta sao có thể không báo? Nếu không tích lũy lực lượng của mình, sớm muộn gì cũng lại sẽ có một ngày như vậy.

 

Này lửa giận được phát tác, uy thế trên người Thần Chủ đột nhiên dâng trào, dẫn động một phương thiên tượng.

 

Ngay cả Ma tổ lúc này cũng ngậm miệng, không dám nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta.

 

- Cố sự rất nhiều.

 

Phương Hành càng nghe càng phấn chấn, hai mắt sáng lên, lửa bát quái cháy hừng hực.

 

- Xem ra lần đó ta đi, ngươi bị bắt về, phải chịu không ít khổ sở.

 

Ma tổ trầm mặc một lúc, khẽ thở dài, vẻ mặt dường như có chút áy náy.

 

- Không sao, không sao.

 

Thần Chủ dường như bởi vì sự áy náy của Ma tổ mà trở nên khẩn trương, vội vàng giải thích:

 

- Ta lúc ấy là tự nguyện ở lại ngăn cản bọn họ, trong lòng chỉ mong ngươi và oa nhi có thể an toàn đào tẩu, về sau lại nhìn thấy các ngươi chạy đi, tuyệt không thương tâm, thật đó, ngược lại còn cảm thấy vô cùng may mắn.

 

Nói đến đây tựa hồ là để di dời vấn đề, ánh mắt hướng sang Phương Hành, quan sát từ trên xuống dưới, thở dài:

 

- Đây là chuyển thế của oa nhi à? Ài, so với trước kia thì xấu hơn rất nhiều. Có điều vẫn rất đáng yêu!

 

- Ý gì thế?

 

Một câu khiến Phương Hành ngây ra, tuy không thể nóiđược, nhưng mắt thì trợn lên được.

 

Xấu với không xấu cái gì, Phương Hành không hiểu ý nàng ta, nhưng vừa nghe thấy chữ này liền tức giận.

 

Ngay cả Ma tổ dường như cũng có chút sững sờ, sau đó ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Phương Hành.

 

- Hắn...

 

Ma tổ dường như muốn giải thích, nhưng lại do dự, lại bỗng nhiên mở miệng cắt ngang lời hắn:

 

- Ta từ lần đầu nhìn thấy tiểu quỷ này liền cảm thấy hắn vô cùng thân thiết, cặp mắt ấy thực sự là giống oa nhi như đúc. Cũng to gan lớn mật, không biết sợ gì, sau đó ta lại từ trên người hắn, cảm ứng được khí tức của ngươi, nào có thể ngờ rằng.

 

- Xong rồi.

 

Ma tổ ngây người, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phương Hành ở bên cạnh.

 

- Lần này phiên to rồi.

 

Phương Hành đột nhiên nhìn thấy tay của Ma tổ vươn về phía mình, còn chưa kịp nói gì, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, không ngờ bị hắn kéo vào trong thức giới, có điều vừa đến nơi này, hắn lại được tự do, nhìn về phía Ma tổ ở trước mặt, kinh hô.

 

- Ngươi giỏi thật, Thần Chủ không ngờ là nhân tình của ngươi.

 

- Ngươi thì biết cái gì, lúc này chúng ta phiền to rồi.

 

Ma tổ lườm Phương Hành, sợ hãi nói.

 

Cho dù là ở sâu trong thức giới, lúc hắn nói chuyện vẫn không nhịn được mà nhìn xung quanh, tựa hồ sợ bị Thần Chủ nghe thấy.

 

- Phiền cái gì? Sớm biết các ngươi có quan hệ này, ta việc gì phải lăn lộn mệt mỏi như vậy.

 

Phương Hành lại có chút khó hiểu, tức giận bởi vì Ma tổ lừa mình.

 

Lúc ban đầu lão vương bát đản này lừa mình rằng hắn là vì trốn cừu nhân mới ngủ say trong thức giới, nào ngờ rằng cừu nhân của hắn căn bản chính là tình nhân, hơn nữa ở trước mặt hắn còn ngoan như con mèo nhỏ vậy, nếu mình biết được tầng quan hệ này sớm, việc gì phải khách khí với Thần Chủ, đã sớm dẫn Ma tổ đi tìm Thần Chủ để nhận người thân rồi, dù sao cũng là người trong nhà.

 

- Nói ngươi cũng không hiểu đâu, ngươi đâu biết được rằng nữ nhân này chính là người điên.

 

Giọng điệu của Ma tổ lộ ra vẻ lo lắng, thậm chí có chút kinh sợ, hoàn toàn khác với vẻ ngạo nghễ khi ở trước mặt Thần Chủ.

 

- Lão công của mình trốn tránh mình, không điên cũng không được.

 

Phương Hành vẻ mặt khinh bỉ nhìn Ma tổ:

 

- Hơn nữa nghe ý tứ đó thì ngươi còn từng vứt bỏ người ta.

 

- Được rồi, bớt sàm ngôn đi, ta phân ra một dòng thần niệm, chìm vào trong thức hải đối thoại với ngươi, nếu lâu thì nàng ta sẽ phát hiện. Ta và nữ nhân này thật sự không có gì cả. Nói thật thì cũng tính như là có, trước kia quả thật là ta phạm tiện, đi trêu chọc nàng ta, có điều tình cảm đã hết rồi. Nàng ta cũng căn bản không phải hiện tại mới điên, nàng ta lúc ở Đại Tiên giới đã điên rồi. Ta cũng vì thế mà phát hiện nàng ta khi điên thì trở nên rất đáng sợ, cho nên mới mượn pháp chỉ của Tiên Vương để tách khỏi nàng ta, chỉ là ai ngờ được rằng, nàng ta lại có bản sự lớn như vậy, không chỉ trốn thoát khỏi Tiên Vương, còn có tạo hóa hiện giờ và thực lực khủng bố như vậy.

 

Ma tổ vội vàng nói, thoạt nhìn vẻ mặt rất hoảng sợ.

 

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi kể rõ cho ta đi.

 

Phương Hành nổi lòng hiếu kỳ, hai mắt sáng rực nhìn Ma tổ.

 

- Ta làm gì có thời gian mà nói với nói những chuyện này.

 

Ma tổ nghe vậy liền nổi cáu, quát Phương Hành:

 

- Hiện tại vấn đề là ở chỗ ngươi! Ngươi có biết nàng ta tưởng ngươi là người khác không? Lúc trước khi chúng ta ở cùng nhau, từng thu dưỡng một con chó nhỏ, gọi nó là oa nhi, huyết mạch của Niệm Nô Nhi có vấn đề, không thể động phòng, tất nhiên cũng không thể sinh ra tiểu hài tử, liền coi con chó đó là nhi tử của mình, rất là yêu thương. Đối với nó còn tốt hơn là đối với ta, nhưng lúc chúng ta chia tay, bị người đuổi giết, ta lúc ấy bị Tiên Nhân Vương đả thương, nàng ta liền quyết tâm quay lại chặn truy binh, đưa oa nhi đó cho ta, muốn ta thề nhất định phải dẫn nó trốn đi, giúp nó đầu thai chuyển thế làm người.

 

- Hả, ngươi nói không thể động phòng là sao.

 

- Nàng ta là ngọc trời sinh.

 

- Ọe, ngươi không ngờ câu thông với một người lưỡng tính?

 

- Rắm chó, ngọc nữ không phải người lưỡng tính. . . Hơn nữa lúc mới quen ta cũng không tốc váy lên nhìn.

 

- ... Ta rất muốn biết đoạn thời gian đó ngươi sống thế nào.

 

- ... Cái này không quan trọng, quan trọng là oa nhi kia chết rồi.

 

- ... Mẹ nó, giờ mới biết, không ngờ nàng ta vừa rồi nói ta trông còn không đẹp bằng con chó.

 

Phương Hành nghe vậy liền ngẩn ra, lập tức giận dữ.

 

- Ngươi có thể lo chính sự trước không.

 

Ma tổ cũng thật sự nghẹn lời, vội vàng giáo huấn:

 

- Nàng ta từng nói vô số lần, con chó kia chính là người chứng kiến tình nghĩa của ta và nàng ta, chỉ cần nó còn, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa, ta lúc trước trốn đi không dám gặp nàng ta, chính là bởi vì nếu để nàng ta biết con chó đó chết rồi, nhất định sẽ nổi điên, nói không chừng sẽ thực sự giết ta. Với bộ dạng hiện tại của ta, ngay cả một ngụm ác khí của nàng ta cũng chịu không nổi. Có điều cũng may nàng ta tưởng rằng ngươi là chuyển thế của oa nhi kia, theo ta thấy, nàng ta hiện tại vẫn có thể giữ được lý trí cũng là bởi vì nguyên nhân này. Nàng ta cho rằng ta thực sự không vứt bỏ oa nhi kia.

 

- Vậy con chó đó rốt cuộc thế nào?

 

- Lúc trước ta trốn đi, bản thân bị trọng thương, cần đổ bổ, nên hầm nó ăn rồi.

 

- Ngươi đúng là chó má, ta không giúp được ngươi.

 

Phương Hành trực tiếp trợn mắt khinh thường Ma tổ.

 

- Ha ha.

 

Ma tổ lại cười lạnh:

 

- Ngươi đây không phải là giúp ta, nàng ta hiện tại là vì coi ngươi là chuyển thế của oa nhi mới tha thứ cho ngươi, cũng vẫn chịu đựng ta, nhưng nếu nàng ta biết chân tướng, khà khà. Ngươi cảm thấy hai chúng ta còn có thể sống được không?

 

- Vậy ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm gì?

 

Đại sự liên quan tới tính mạng, Phương Hành không thể không nghiêm túc.

 

- Ý tứ của ta là nếu nàng ta đã tưởng nhầm ngươi là oa nhi, vậy thì dứt khoát...

 

Ma tổ còn chưa nói hết, Phương Hành liền trực tiếp tức giận:

 

- Lão vương bát đản ngươi muốn cho giả mạo thành một con chó?

 

Ma tổ bất đắc dĩ nói:

 

- Không có biện pháp khác.

 

- Mặc kệ, đánh chết cũng không, làm việc này nếu truyền ra ngoài, ta còn mặt mũi nào nữa.

 

Phương Hành tức giận bất bình, hung hăng lườm Ma tổ.

 

- Ài, vậy tùy ngươi thôi.

 

Thật dài thở dài nói:

 

- Dù sao ngươi cũng biết, nếu bị nàng ta phát hiện chân tướng, chắc dưới cơn thịnh nộ, người đầu tiên giết chính là ngươi, sau đó ta cũng không thoát được. . . Nhưng nếu ngươi giả mạo thì sao? Nàng ta sẽ coi ngươi... sẽ đối đãi với ngươi như thân nhi tử. Không nói đến nàng ta hiện giờ chính là người đứng đầu Tam Thiên Thần tộc, quyền thế ngập trời, chỉ là thiên công truyền thừa nàng ta trong lúc vô ý được kế thừa thôi, vậy cũng có thể tu hành tới thần thông cảnh giới Tiên Nhân Vương rồi. Dù sao ta cũng nói hết rồi, ngươi cứ xem thế nào mà làm.

 

Phương Hành trầm mặc, thân ảnh của Ma tổ cũng trở nên mờ nhạt.

 

Tình cảnh Chung quanh biến hóa, Phương Hành cũng từ trong thức hải chui ra, ngẩng đầu nhìn, Thần Chủ và Ma tổ đang ở trước người.

 

Cũng không biết trong khoảng thời gian ở trong thức hải, Ma tổ đã nói gì với nàng ta, Thần Chủ đang mắt đầy vẻ nhu hòa nhìn mình.

 

Mà vừa thấy bộ dạng mặt đầy cổ vũ đó của Ma tổ, Phương Hành biết lão vương bát đản này muốn mình phải làm gì rồi!

 

- Mẹ nó, vừa cưỡng bức vừa, dụ dỗ ta là loại người này sao?

 

Phương Hành lườm Ma tổ một cái, trong lòng chửi thầm, sau đó liền quật cường ngẩng đầu lên.

 

- Mẹ.

 

Khi Nhìn về phía Thần Chủ, hắn bỗng nhiên mặt đầy tươi cười, thân thiết gọi một câu rồi tiến lên ôm lấy eo nàng ta.

 

 

Bình Luận (0)
Comment