Chương 1222: Sửu Nô nhi
- Gì cơ?
Một câu nhẹ nhàng đó, trực tiếp khiến cho Phương Hành ngây người, phản ứng đầu tiên chính là Thần Chủ này thật xấu tính, không ngờ đang chiếm tiện nghi của mình, phải mắng mười tám đời tổ tông của nàng ta mới gỡ lại được, có điều trong lòng cũng cảm thấy có chút cổ quái, nhìn trên khuôn mặt lạnh lùng cứng đờ của Thần Chủ ở đối diện đã có chút mềm mại, và đủ loại cảm xúc phức tạp trong đáy mắt nàng ta, càng cảm thấy cổ quái, há há miệng, muốn lên tiếng hỏi nhưng lại nhất thời không biết nên hỏi thế nào!
- Đến giờ ngươi vẫn trốn tránh ta sao?
Đột nhiên ánh mắt mềm mại nhìn Phương Hành của Thần Chủ lại trở nên cay nghiệt đến cực điểm, sát khí lẫm nhiên.
Áp lực như thiên địa đó khiến Phương Hành sởn gai ốc, vội vàng lùi về phía sau.
- Ngươi nhu nhược, ngươi bạc tình quả nghĩa, ngươi nhẫn tâm, ngươi sao lại nỡ phản bội ta.
Thần Chủ từng bước ép tới, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành có hận ý khó có thể tả thành lời.
- Ơ ơ, ta có lừa ngươi một đoạn thời gian, nhưng không cần phải nói một cách nghiêm trọng như vậy chứ?
Phương Hành từng bước lui về phía sau, ánh mắt giống như thấy quỷ.
- Ta sớm đã biết ngươi còn, nhưng lại không muốn nói ra, chính là chờ ngươi tự mình gặp ta, nhưng ngươi lại không như vậy, hơn nữa cho dù đến khoảnh khắc cuối cùng ngươi cũng không có ý muốn giúp ta, hiện giờ ta đã tự mình tới gặp ngươi, ngươi còn trốn ta?
Thần Chủ dường như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Phương Hành, vẫn từng bước ép sát.
- Xong rồi, nữ nhân này điên rồi à?
Phương Hành thầm kêu khổ, trong lòng cảm thấy rất khủng hoảng.
Những lời này của Nói với Thần Chủ, hắn hoàn toàn nghe không hiểu, mình không phải chỉ lừa nàng ta một đoạn thời gian thôi sao?
Sao nói cứ như là mình mình từng ngủ với nàng ta vậy.
- Ngươi... là hạng vong ân phụ nghĩa, có phải nếu ta không đến, nếu ta không vạch trần thì ngươi vĩnh viễn không gặp ta không?
Thanh âm cuối cùng của Thần Chủ đã giống như tiếng sầm, chấn động hư không, lửa giận ngập trời, giống như núi lửa phun trào khó có thể áp chế, hoặc như là một nữ nhân đã đau khổ đến cực điểm, phát ra tiếng gào thét từ trong đáy lòng, không ngờ trực tiếp bước tới trước người Phương Hành, hung hăng giơ tay lên, sau đó đánh xuống Phương Hành. Vào nháy mắt này, tim Phương Hành như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một thân pháp lực và thần thông toàn bộ vận chuyển, hóa thành uy thế ngập trời đỡ về phía trước.
Nhưng mà vô dụng, tất cả sự chống đỡ của hắn dưới chưởng của Thần Chủ đều lộ ra vẻ yếu ớt!
Không nghi ngờ gì nữa, một chưởng này đánh tới mặt, Phương Hành lập tức chính là kết cục nhục thân tan nát, chết không toàn thây, chắc thần hồn cũng sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán, từ nay về sau vĩnh viễn biến mất trong thiên địa. Phương Hành thầm kêu trong lòng, lại không thể không tiếp nhận loại vận mệnh bi thảm này, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy rất bất đắc dĩ, không biết Thần Chủ rốt cuộc là làm sao, đột nhiên lại hạ sát thủ với mình, trời ạ, mình chẳng lẽ thực sự chọc cho nàng ta phát điên rồi à?
Có điều một chưởng này của Thần Chủ cuối cùng vẫn không đánh xuống. . .
Khi một chưởng vỗ tới đầu Phương Hành, bỗng nhiên có một thanh âm nặng nề vang lên.
- Ài, Sửu Nô nhi, ngươi sao phải khổ vậy chứ?
Vào một thoáng Thanh âm đó vang lên, bàn tay của Thần Chủ đột nhiên dừng lại ở trên đỉnh đầu Phương Hành.
Mà vẻ mặt của nàng ta vào một thoáng này cũng trở nên phức tạp đến cực điểm, tràn đầy vẻ ủy khuất.
Đường đường là Thần Chủ, uy lực vô tận, không ngờ vào lúc này lại biểu hiện ra vẻ rất ủy khuất!
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai đang nói chuyện?
Phương Hành cũng chấn kinh, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chung quanh, rất nhanh liền ý thức được thanh âm đó là của ai, sau đó càng chấn kinh hơn.
Bên trong thức giới của hắn, có một khu sương mù mà hắn không thể khống chế, mà vào lúc này ở sâu nhất trong khu sương mù đó, tồn tại đã ngủ say rất lâu lúc này lại đột nhiên chủ động bay ra, độn ra khỏi mi tâm của Phương Hành, sau đó hóa thành sương đen nồng đậm, sương đen biến ảo, không ngờ có một thân hình từ bên trong đi ra, Phương Hành vừa thấy, lập tức ngây người, đó chính là một nam tử mặc một kiện cổ bào đầy phù văn, tuổi tác khoảng hơn ba mươi, ngũ quan văn nhã, nhưng hai mắt dài nhỏ, có một loại khí tà mị, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên mặt Thần Chủ.
Trong các nam tử Phương Hành đã gặp trên đời, nếu luận về vẻ bên ngoài thì chỉ có Thập Nhất thúc Bạch Thiên Trượng, Thần Tú là có thể so sánh với hắn.
Thập Nhất thúc khí chất xuất trần, phiêu phiêu như đích tiên, Thần Tú thì tuấn mỹ vô song, khí chất siêu trần, mà người này lại vừa ngược lại với Thập Nhất thúc và Thần Tú, rõ ràng cũng có một khuôn mặt hại nước hại dân, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra tà ý, khiến cho người ta kinh hãi.
Quan trọng hơn, người này, rõ ràng là Phương Hành lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng lại biết hắn là sai!
Ma tổ!
Ma tổ Truyền thụ cho mình ma kiếm chi đạo, kiếm linh ẩn thân trong Đại Hắc kiếm, không ngờ lại xuất hiện vào lúc này!
Thằng ôn này trước kia đã từng hiện thân, chỉ là trước giờ đều bị ma khí bao bọc, đen xì xì ngay cả thân hình cũng không nhìn rõ, nhưng lúc này, không ngờ lại hiển lộ chân thân, tuy vẫn chỉ là một khối ảo tượng, nhưng đã là bộ dạng lúc sinh tiền của hắn, cứ như vậy hiển lộ ra trong hư không, phong thái cái thế, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Thần Chủ, khóe miệng nhếch lên, nụ cười khuynh thành.
- Cười thật ghê tởm.
Phương Hành không nhịn được thầm nghĩ trong lòng.
- Ngươi. . . Ngươi cuối cùng cũng chịu hiện thân gặp ta rồi sao?
Mà khi Thần Chủ nhìn thấy nam tử này, cả người giống như là run rẩy, ánh mắt đau khổ, ai oán hỏi.
- Sửu Nô nhi, ta không một ngày nào là không muốn gặp ngươi, chỉ là...
Ma tổ cúi đầu thở dài, thanh âm lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
- Đừng nói nữa.
Thần Chủ bỗng nhiên cắt ngang lời hắn, hai mắt bình tĩnh nhìn hắn, mặt đầy ủy khuất, ai oán khó nén, tay nàng ta khẽ động, giống như muốn vươn tay ra chạm vào nam tử trước mắt, nhưng tay cuối cùng vẫn rụt lại, không ngờ ôm ngực ngồi xuống, đầu cúi thấp, cất tiếng nức nở, giống như một bé gái mồ côi bất lực.
- Mẹ nó Thần Chủ không ngờ lại khóc?
Phương Hành mắt trợn trừng, lờ mờ sáng lên.
Cho tới lúc này, hắn mới phát hiện ra chút manh mối.
Mẹ nó, thì ra là Ma tổ.
Những lời vừa rồi của Thần Chủ căn bản không phải nói cho mình nghe, mà là nói cho Ma tổ ẩn thân trong thức giới của mình nghe, hơn nữa nghe khẩu khí của Thần Chủ, căn bản đã sớm biết hắn ẩn thân trong khu sương mù của thức giới, chỉ là không nói toạc ra mà thôi, chẳng trách nữ nhân này trước kia vẫn luôn khoan hồng độ lượng với mình, mà lão vương bát đản Ma tổ này cũng đúng là thú vị, từ sau khi Thần tộc hàng lâm, hắn đã nói mình có một cường địch, vì giữ mạng cho nên mới ngủ say, không lộ ra một tia khí tức nào.
Cho rằng cho rằng cường địch hắn nói nhiều nhất chỉ là một Thần Vương, ai ngờ lại là Thần Chủ?
Hơn nữa, đâu phải là trốn cường địch... rõ ràng là trốn nhân tình mới đúng chứ?
- Ài.
Nam tử tuấn mỹ tất nhiên biết mình nên đi an ủi Thần Chủ một chút, nhưng thân thể lại chỉ là một khối ảo ảnh, không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên quay đầu nhìn Phương Hành một cái, cả người Phương Hành đột nhiên cứng lại, sau đó nhục thân không chịu sự khống chế của mình, không ngờ giống như rối gỗ bước ra, sau đó tay giơ lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu Thần Chủ!
- Mẹ nó! Ta đang sờ đầu Thần Chủ, giống như là xoa đầu chó vậy.
Trong lòng Phương Hành đã hét lên điên cuồng, cảm giác tay của mình xong rồi, chắc lát nữa sẽ bị chém rụng!
Đây chính là Thần Chủ!
Thần Chủ thần uy cái thế, uy chấn Thiên Nguyên, đứng đầu Tam Thiên Thần tộc, mình không ngờ đang sờ đầu của nàng ta!
Lão vương bát đản Ma tổ này, bản thân ngươi không có tay thì cũng không thể mượn dùng tay của ta chứ.
Vạn nhất nữ nhân này tức giận thì làm sao?
Tay Phương Hành đặt lên đầu Thần Chủ, tiếng nức nở của Thần Chủ liền nhỏ đi, thân thể cũng run lên.
Nàng ta run, Phương Hành cũng run, sợ đến bay mất hồn.
- Sửu Nô nhi, đừng khóc, ngươi vốn là sửu nha đầu, khóc lên lại càng không dễ nhìn.
Khi đang chửi thầm Ma tổ ở trong lòng, thần niệm tỏa ra, chấn động hư không, thanh âm của Ma tổ lại vang lên, trong lời nói mang theo vẻ trêu tức, dọa cho Phương Hành đái ra quần, thầm nghĩ không ngờ dám ở trước mặt nói Thần Chủ là sửu nha đầu, vạn nhất người ta tức lên giết chết ngươi thì làm sao, tên vương bát đản này đừng có làm ảnh hưởng tới ta.
- Ta. . . Ta vốn là sửu nha đầu, tỳ nữ thân phận ti tiện bên cạnh Tiên Vương.
Khiến Phương Hành yên tâm là, Thần Chủ hoàn toàn không hề có ý tức giận, không ngờ lại nức nở nói ra:
- ... Nhưng ngươi là Đệ Cửu Thiên Kiếm Ma cao cao tại thượng, dám khiêu khích uy nghiêm của Tiên Vương, lúc trước ở Thiên Ngoại Thiên đụng phải ta, việc gì phải trêu chọc ta? Nếu đã trêu chọc ta thì việc gì phải vào lúc họ bức ép bỏ ta mà đi? Hu hu... Ngươi cho dù bỏ ta mà đi, ta kỳ thật cũng không để ý, ta biết ngươi có chỗ khó xử của ngươi, trong miệng nói muốn giết ngươi, nhưng thực sự có thể giết ngươi được sao? Chỉ là…ngươi vì sao thực sự nhẫn tâm như vậy, trốn một cái đã nhiều năm như vậy không gặp ta. Cho dù là về sau biết ta tới, vẫn trốn không gặp.
- Ta nghĩ ngươi thực sự là đến để giết ta.
Ma tổ thấp giọng thì thầm một câu, sau đó thở dài:
- Ngươi hiện tại không còn là tiểu nha đầu phụng dưỡng bên cạnh Tiên Vương, ngay cả nói cũng không dám nói kia nữa, hiện giờ ngươi đã mạnh hơn ta rất nhiều, đã là Thần Chủ thống lĩnh Tam Thiên Thần tộc. Mà ta hiện tại.
- Không. Thần Chủ, Thần tộc gì đều là giả, ta không thèm để ý.
Thần Chủ nghe thấy vậy, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ quật cường:
- Tất cả những gì ta làm đều là để chúng ta có đủ lực lượng đối kháng Tiên Vương, đối kháng Đại Tiên giới, ta muốn giết hết toàn bộ những người muốn ngăn cản chúng ta.
Nhẹ nhàng nói xong, ánh mắt trở nên dịu dàng:
- Ta chỉ muốn làm Sửu Nô nhi bên cạnh ngươi!