Chương 1220: Nỗi nhục của Thiên Nguyên.
- Sao lại như vậy?
- Phương sư đệ vì sao không tiến vào?
- Đại ca, đại ca mau tới đi.
- Sư huynh, ta dẫn ngươi vào.
Lúc này trên tiên kiều (cầu tiên), sau khi có người bước lên tiên kiều, liền vội vàng xông vào trong tiên phủ, cũng không quay đầu lại, nhưng cũng có người đúng lúc phát hiện tình huống của Phương Hành không đúng, không tiến vào tiên phủ mà ở lại trên cầu đá, đều hét lớn, vội vàng kêu gọi Phương Hành, Thần Tú lại cắn chặt răng, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần toàn là vẻ giận dữ, sau đó cởi tăng bào màu trắng trên người xuống ném vào giữa không trung, hóa thành một con đường màu trắng vươn về phía Phương Hành!
Thần Tú Lúc này không ngờ một nổi giận rồi, muốn cường hành phá vỡ Tru Tiên trận từ bên trong, đón Phương Hành vào.
- Được!
Phương Hành cũng không khách khí, hét lớn một tiếng, liền muốn bước lên con đường làm từ tăng bào, liên thủ với Thần Tú, trực tiếp xông vào!
- Đây là tạo hóa trong truyền thuyết sao?
- Khô thủ ngàn vạn năm, cuối cùng cũng đợi được tới lúc này rồi à.
Nhưng cũng đúng vào lúc Phương Hành chuẩn bị bước lên, xa xa đột nhiên có thanh âm kích động và điên cuồng truyền tới.
Cùng lúc đó, hơn mười đạo khí tức mạnh mẽ đến cực điểm từ xa bay tới, muốn lao vào Tru Tiên đại trận.
Nếu không phải là lúc này tận mắt nhìn thấy, Phương Hành không dám tin rằng, trên Thiên Nguyên còn có nhiều cao nhân cảnh giới Độ Kiếp như vậy, mà phương hướng bọn họ đến không phải là ngoài Tịnh Thổ, mà là từ trong Tịnh Thổ, từ khí tức này cho thấy, có rất nhiều người căn bản chính là ẩn núp ở xa xa, hiện giờ vừa thấy thần vật xuất thế, liền lập tức chạy đến tranh đoạt, bọn họ rõ ràng cũng tính chuẩn thời cơ, khi Phong Thần bảng chưa xuất hiện phản ứng, vẫn không dám tới gần, sợ kinh động tới nó, cho tới khi các tiểu thiên kiêu bước lên cầu đá, mới xông tới!
- Kẻ nào?
Phương Hành gầm lên giận dữ, vung chưởng đánh thẳng, chưởng lực ùa ra.
- Tiểu nhi, cút ngay, chớ có cản đường thành tiên của lão tổ!
Người vừa tới không ngờ thực lực ngút trời, mấy người đi tới trước nhất chỉ dựa vào khí tức cho thấy, không ngờ có tu vi Độ Kiếp năm sáu tầng, vị mạnh nhất chắc phải là cảnh giới Độ Kiếp bảy tám tầng, một chưởng đó của Phương Hành cho dù là cảnh giới Độ Kiếp cũng không dám khinh thường, nhưng bọn họ liên thủ với nhau, lại căn bản không sợ, trực tiếp vung chưởng đẩy Phương Hành ra xa, sau đó giống như ác lang lao thẳng về phía trước, người lao thẳng tới Tru Tiên đại trận, có người thì tóm lấy đại đạo bạch trù Thần Tú ném ra.
- Những người này... Là những người tu hành lánh đời.
Phương Hành bị một chưởng đánh văng ra, mặt mày nhíu chặt, phẫn nộ đến cực điểm.
Trên đường tu hành, hắn tất nhiên cũng biết trên đời này có một đám người đặc thù, bọn họ vừa không phải là thánh nhân vượt qua cửu kiếp, cũng không phải là lão tổ tông của đạo thống một phương, nắm giữ thế lực các phương trên Thiên Nguyên, bọn họ chính là cường giả trưởng thành trong các thời kỳ, chỉ vì thiên lộ bị đoạn tuyệt, không thể thành tiên, cho nên đều sau khi rực rỡ nhất thời thì thất ý quy ẩn, khô thủ tử quan, bình thường luôn ẩn náu không ra mặt, ngay cả lúc trước Liên nữ và thánh nhân dẫn theo một đám cao nhân tới vực ngoại, bọn họ đều cự tuyệt mời của Liên nữ, tử thủ Thiên Nguyên!
Số lượng của nhóm người này không ai có thể nói được chính xác là bao nhiêu, nhưng quả thật là phi thường đáng sợ, Cửu đại cấm khu trong miệng thế nhân kỳ thật đại bộ phận đều là một bộ phận trong số những người này bị khí tức Thần tộc hàng lâm khiến cho bừng tỉnh, không đành lòng nhìn thấy chủng tử tu hành của Thiên Nguyên đoạn tuyệt, cho nên xuất thủ làm ra, đương nhiên, cũng không phải đều là như vậy, trong đây cũng có những loại bại hoại như Tù Tâm Nhai Chủ!
Lúc ban đầu khi bước vào Tịnh Thổ, Phương Hành vô cùng cẩn thận, tất cả tính toán chính là lo lắng những người này xuất thủ trảm sát mình.
Đám người tu hành lánh đời này thực lực có mạnh có yếu, nhưng không ai dám khinh thường bọn họ!
Mà hiện giờ, Phương Hành cũng có thể cảm ứng được, ở biên giới Tịnh Thổ có người đại chiến liên tục, chiến lực của nhóm người đó đại bộ phận cũng xuất phát từ nhóm người này, hắn không biết chi tiết cụ thể của đám người Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, những người đó sở dĩ không ngại sinh tử, giao thủ với tam đại Thần Vương, hiển nhiên là không muốn để một mảng lãnh địa Tịnh Thổ cuối cùng còn thuộc về sinh linh Thiên Nguyên này bị Thần tộc xâm chiếm, bởi vậy bọn họ mới xuất quan, tham dự trận chiến này!
Nhưng không phải mỗi người đều lòng trách nhiệm như vậy!
Trừ những người tham dự chiến đấu với tam đại Thần Vương ra, không ngờ vẫn còn có một số người ẩn tàng.
Bọn họ chỉ là đang nhìn chằm chằm cơ hội thành tiên!
Bọn họ đang nhìn chằm chằm thần vật này.
Khi đám người Phương Hành ác chiến với các tiểu thánh của Thần Đình, những người này không xuất hiện, bởi vì bọn họ biết mình không thể tiếp cận thần vật đó, rất đễ khiến thần vật sợ quá chạy mất, liền nhẫn nại, cho tới hôm nay, Phong Thần bảng bị kinh động, xuất hiện phản ứng, bắt đầu tiếp ứng chư vị tiểu bối tiến vào tiên phủ, nhóm người này cuối cùng cũng xuất thủ đoạt tạo hóa!
- Bị người ta cự tuyệt còn chưa tính, ngay cả cơ hội cuối cùng Thần Tú sư đệ cho mình cũng bị người đoạt đi sao?
Sự tức giận trong lòng Phương Hành lúc này quả thực là khó có thể hình dung.
Chỉ là trong nháy mắt này, hắn không kịp ngăn cản, các bại hoại trong những người tu hành lánh đời, khô thủ ngàn vạn năm, chỉ chờ cơ hội thành tiên, hiện giờ khó khăn lắm mới thấy cầu đá dẫn tiên trong truyền thuyết, nhìn thấy hy vọng tiến vào tiên phủ, sao lại chịu bỏ qua? Chỉ nghe thấy hư không ở chung quanh ù ù thoát phá, có người trực tiếp lao về phía Tru Tiên đại trận, cũng có người tóm lấy tăng bào màu trắng Thần Tú tung ra.
- Người không có tên trên Phong Thần bảng, xông loạn vào Tru Tiên kiếm, thần hồn tiêu vong.
Sâu trong Tiên phủ, truyền đến một đạo thanh âm không có biểu tình, sau đó kiếm quang của Tru Tiên trận càng trở nên mãnh liệt.
Bạch khí chiếu rọi hư không, trực tiếp hóa thành từng đạo thiên chướng mờ mịt, tất cả tu sĩ lánh đời đang lao về phía Tru Tiên trận trực tiếp bị kiếm quang bao phủ, bọn họ hiển nhiên đã xem nhẹ uy lực của Tru Tiên trận, cho dù bọn họ đều đó chuẩn bị, có người chuẩn bị thần thông bất thế, có người chuẩn bị pháp bảo lợi hại, nhưng sau khi bước vào phạm vi của Tru Tiên trận, bên trong tiên phủ giống như là có sức hút, trực tiếp hấp dẫn thần thông và pháp bảo của bọn họ, khiến cho bọn họ trực tiếp bạo lộ dưới kiếm quang.
Không biết bao nhiêu tu sĩ lánh đời đều bị kiếm quang quấy cho nát vụn, ngay cả thần hồn cũng không trốn kịp.
Chỉ có một người có hi vọng phá được Tru Tiên đại trận, chính là vị cướp được tăng bào màu trắng Thần Tú ném ra, chỉ là trong lòng hắn đang phẫn nộ chửi bới ầm ĩ, trơ mắt nhìn mình có thể mượn lực của tăng bào xông vào cầu đá, nhưng lúc này... Thần Tú trực tiếp buông tay!
Bất lực, hắn chỉ có thể kéo một miếng tăng bào, bi thảm ngã ra.
Các tu sĩ lánh đời còn lại đều kinh hãi, mặt cắt không còn giọt máu nhìn Tru Tiên đại trận ở phía trước, vừa sợ vừa giận.
Không xông vào được!
Kỳ ngộ Không biết đã đợi bao nhiêu năm đang ở ngay trước mặt, nhưng bọn họ lại Không xông vào được!
- Là tiên đái đó!
Trong Một mảng yên tĩnh, có người phản ứng cực nhanh, đột nhiên ý thức được gì đó, chỉ vào đám người Kim Ô, Thần Tú, Tiêu Tuyết, Lệ Anh trên cầu đá, bởi vì quan tâm tới Phương Hành mà vẫn chưa bước vào tiên phủ, hét lớn:
- Đám tiểu bối này được tiếp dẫn vào, chính là bởi vì tiên đái quấn trên người bọn họ, có tiên đái này thì có tư cách tiến vào tiên phủ.
Đám ẩn giả tuyệt thế này quả nhiên đều là hạng người tài trí thông tuyệt, liếc một cái là nhìn ra chỗ yếu hại.
Cũng có người trực tiếp hạ quyết định, quỷ trảo tóm về phía Phương Hành ở bên cạnh, gầm lên:
- Chư vị đạo hữu, thiên địa cơ duyên chỉ tranh một đường, cùng nhau hợp lực bắt tiểu ma đầu này, bức những tiểu bối đó giao ra tiên đái.
- Nói đúng, không giao ra tiên đái thì băm thây ma đầu này thành vạn mảnh.
Quả nhiên là tàn nhẫn dị thường, vừa được nhắc nhở, lập tức liền có vô số người lao về phía Phương Hành.
Bọn họ tất nhiên nhìn ra, đám người Thần Tú lề mề ở lại trên cầu đá dẫn tiên, không chịu bước vào tiên phủ chính là bởi vì lo lắng cho Phương Hành, mà mấu chốt để tiến vào tiên phủ mà bọn họ hằng tha thiết thì ở trên người những người này, bởi vậy trực tiếp hạ sát thủ với Phương Hành, bức những tiểu bối đó giao ra tiên đái trên người bọn họ, đây chỉ là một niệm đầu chưa được chứng thực, bọn họ trên thực tế cũng vẫn chưa biết tiên đái đó rốt cuộc là gì, có thể giao ra hay không, nhưng vẫn phải thử.
Vừa ra tay đã vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp hạ với Phương Hành!
- Ngươi dám đả thương huynh đệ của ta, ta sẽ giết cả nhà các ngươi.
-Ttiên đái này không chịu sự khống chế của chúng ta, các ngươi đừng manh động!
- ...
Trên Cầu đá, đám người Kim Ô sợ hãi, đều há miệng kêu to, có uy hiếp, có giải thích.
Nhưng những tu sĩ lánh đời này đều như phát điên, chẳng ai buồn để ý, chi lo liên thủ đánh hạ Phương Hành.
Đối mặt với một kích của các cường giả liên thủ đánh tới, Phương Hành không ngăn cản được.
Những cường giả này mỗi người đều là cao thủ không xuất thế, cho dù là ở thời kì Thiên Nguyên cường thịnh, bất kỳ ai trong bọn họ chỉ sợ đều có có tu vi địch nổi lão tổ tông của cổ tộc và các đại thế gia, các đại đạo thống, nhưng bọn họ vì cầu tiên mà ích kỷ đến cực điểm, thường ngày chỉ biết bế quan khô thủ, chờ đợi Thiên Môn lại mở ra, so sánh với các lão tổ tông của đại đạo thống, đại tông môn, bọn họ ích kỷ hơn, bởi vì ngay cả tộc quần của bọn họ, bọn họ đều lười chẳng muốn quản lý, càng không có ý định thu đồ đệ truyền nghề.
Tất cả tâm trí đều đặt ở thành tiên!
Trên trình độ nào đó mà nói, bọn họ thậm chí đều điên rồi!
Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương lao về phía tam đại Thần Vương chính là để khích những người này xuất thủ.
Nhưng kết quả là có một nhóm người xuất thủ, cam chịu đổ máu vì Thiên Nguyên!
Nhưng vẫn có một nhóm ngườiđưa ra lựa chọn hoàn toàn khác, không để ý đại cục, chỉ vì thành tiên!
Vì thế, thậm chí không từ thủ đoạn. . .
Trong đáy lòng của Phương Hành bỗng nhiên tràn ngập cảm giác chán ghét đối với bọn họ.
Ầm ầm!
N thần thông đáng sợ của những tu sĩ lánh đời này từ bốn phương tám hướng tụ tới, không hề có ý thủ hạ lưu tình.
Đám người Thần Tú và Kim Ô đều kêu to, muốn lao tới, nhưng lại bị Tru Tiên kiếm trận ngăn cản.
Hiển nhiên, Phương Hành đã không thể may mắn, nhưng cũng đúng vào lúc này, một đạo khí tức đáng sợ từ trên trời giáng xuống.
Chương 1221: Nhưng ngươi vốn chính là
Không ai ngờ rằng Thần Chủ lại đến nhanh như vậy!
Lúc này đối với đám tu sĩ lánh đời không lựa chọn tới Tịnh Thổ nghênh chiến tam đại Thần Vương mà tới Táng Tiên Pha tranh đoạt một đường tiên duyên đó mà nói, chính là thời cơ ngàn năm khó gặp, để đoạt được một đường thời cơ này, bọn họ rõ ràng cảm giác được có khí tức cường đại từ xa ập tới, nhưng lại không để ý đến, mà bất chấp mọi giá tất cả, vô cùng điên cuồng đánh về phía Phương Hành, giống như muốn trước khi đạo khí tức đó hàng lâm, thông qua đối phương để dẫn đám người Thần Tú đến, sau đó đoạt lấy tiên đái trên người họ, chỉ tiếc bọn họ không ngờ là, đạo khí tức mạnh mẽ đó lại đến nhanh hơn so với tưởng tượng của bọn họ!
Ầm một tiếng!
Thiên địa giống như trở nên tăm tối, ngay cả thời gian cũng ngưng kết, giống như bị thi triển định thân pháp.
Đối với đám tu sĩ lánh đời này mà nói, không biết trải qua thời gian dài cỡ nào bọn họ mới đột nhiên có phản ứng, không phải mình bị thi triển định thân pháp, mà là trên lên đỉnh đầu có một tồn tại khủng bố đến cực điểm hàng lâm, bởi vì khí tức đó thật sự quá mạnh mẽ, đến nỗi tâm thần của bọn họ đều bị chấn nhiếp, trong ý thức của bọn họ, thời gian cũng ngưng kết, không trôi nữa.
Mà trong không gian hiện thực, thời gian tựa hồ thực sự trở nên ngừng trôi vào chớp mắt này.
Thần thông và pháp bảo của đám tu sĩ lánh đời này đều đã đánh tới trước người Phương Hành, nhưng đột nhiên lại dừng lại, sau đó theo một bóng dáng màu đen trong thời gian ngắn từ trên chín tầng trời hàng lâm, những tu sĩ lánh đời đang hung tợn đánh tới Phương Hành này đột nhiên ai nấy nổ tung, giống như bọn họ đều biến thành những Bạo Viêm phù, theo linh khí bên trên khẽ động, từng người liên tục nứt ra, huyết nhục bay tứ tung, thần hồn ma diệt, cốt nhục đều thành tro bụi!
Người này nối tiếp người kia, cuồng phong mãnh liệt khiến cho người ta không mở được mắt.
Sau đó khi Phương Hành vừa cố gắng mở mắt, xung quanh hắn đã không còn bất kỳ tu sĩ lánh đời nào.
Vốn có chừng bảy tám người đang lao về phía hắn, nhưng theo thân ảnh màu đen đó hàng lâm liền đều biến mất.
Hắn thậm chí cũng không biết màu đen màu đen đó có xuất thủ hay không, hay là chỉ dựa vào khí tức của hắn đã trấn áp cho tất cả mọi người đang tới gần và hạ sát thủ với mình đều nổ tung, mà người chưa bị nổ tung thì giống như là thấy quỷ, liều mạng bỏ chạy, chỉ là từng đạo hắc tuyến quất tới, bọn họ dã ở trong hư không nổ tung.
Một màn này thật sự quá đáng sợ!
Đó đều là những tu sĩ Độ Kiếp, cho dù là thực lực có yếu có mạnh, nhưng cũng không yếu đến mức bị người ta dễ dàng nghiền chết như vậy chứ?
Bản thân Phương Hành cũng ở cảnh giới này, nhưng lúc này, lại cảm thấy mình chỉ là một con kiến đang đi trên mũi đao.
Cũng đúng vào nháy mắt bóng đen hàng lâm, phía sau Tru Tiên kiếm trận, cầu đá cùng với tiên phủ ở đằng sau giống như có tồn tại nào đó sinh ra cảm ứng, trong nháy mắt tất cả tiên khí đều chợt tắt, cầu đá cùng với tiên phủ vào khoảnh khắc này đều trở nên trở nên nhỏ vô tận, Tru Tiên kiếm trận cũng quay tròn xung quanh, không ngờ hóa thành một quang cầu kiếm quang bắn ra bốn phía, trong thời gian ngắn đã bay sâu vào trong vực, giống như một viên lưu tinh.
Thần vật đó không ngờ vào nháy mắt thân ảnh màu đen hàng lâm đã lựa chọn bỏ chạy.
- Muốn chết à?
Phương Hành lúc này tim co thắt lại, triệt để từ bỏ hy vọng.
Hắn không cần nghĩ cũng biết người tới khẳng định là Thần Chủ!
Vào nháy mắt Hàng lâm đã giết cho một đám tu sĩ lánh đời dã tâm bừng bừng thất linh bát lạc, ngay cả cầu đá dẫn tiên cũng trốn ngay lập tức, ở Thiên Nguyên hiện giờ, chỉ có một người như vậy, đó chính là người đứng đầu tam thiên Thần tộc trên Phong Thiện sơn.
Không ngờ mình cuối cùng vẫn lọt vào tay hắn.
Xem ra mạng nhỏ khó bảo toàn rồi.
Nghĩ lại những chuyện mình làm, Thần Đình tiểu thánh cơ hồ đều bị mình lừa chết, thần vật mà Thần Chủ chí ắt phải có được cũng bởi vì mình mà lọt vào trong tay các tu sĩ Phụng Thiên Minh, nếu mình Thần Chủ, khẳng định cũng sẽ không tha cho mình!
Nghĩ vậy, Phương Hành trực tiếp nhắm hai mắt lại, chờ lực lượng cuồng bạo hàng lâm tới đỉnh đầu!
Chỉ có điều rất bất ngờ, đợi một lúc vẫn không có lực đạo trong tưởng tượng hàng lâm.
Chung quanh yên tĩnh như cõi chết!
Phương Hành cũng cuối cùng không nhịn được mở mắt ra, sau đó thì ngây người.
Lúc này ở bên cạnh hắn, các tu sĩ lánh đời đang vây công mình cũng thế, Tru Tiên kiếm trận đang tỏa ra kiếm khí kinh người cũng vậy, đã hoàn toàn biến mất, không trung là một mảng hư vô, chỉ là cách trước mặt mình ba trượng, một người đang đứng. Đó rõ ràng chính là Thần Chủ, chỉ từ hơi thở đầy khí phách trên người hắn cũng có thể nhận ra. Chỉ vậy bộ dạng của Thần Chủ lại khiến Phương Hành bất ngờ, thậm chí trực tiếp ngây người, miệng há to, mắt trợn tròn, mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Thần Chủ Hiện giờ hiển nhiên đã không phải là bộ dạng giống như thạch điêu như lúc ban đầu hàng lâm, trên thực tế theo thời gian hắn hàng lâm càng lúc càng dài, bộ dạng cũng càng lúc càng trở nên linh động, hiện giờ đã hoàn toàn giống như chân nhân, mà khiến Phương Hành khiếp sợ cũng chính là bộ dạng của hắn, trên người hắn không ngờ mặc váy dài, ngũ quan đoan trang diễm lệ, tuy đuôi mắt khóe miệng vẫn mang theo vẻ lạnh lùng, nhưng đích xác rõ ràng chính là một nữ tử.
Thần Chủ không ngờ là nữ? Phương Hành cả kinh.
- Ngươi ngươi ngươi ngươi.
Hắn theo bản năng chỉ vào Thần Chủ kêu lên, nói liền mấy chữ "Ngươi", lại không biết phải nói tiếp thế nào, sau khi lập lại không biết bao nhiêu lần, cũng không biết đầu óc thế nào lại nói một câu:
- Còn... rất đẹp.
Rất rõ ràng, Thần Chủ cũng ngây ra.
Có điều rất nhanh, nàng ta đột nhiên nhíu mày, rõ ràng đã cảm giác được trên chín tầng trời có người đang đuổi theo, nàng ta dường như có chút bực mình, đột nhiên tóm lấy Phương Hành, căn bản không để hắn có bất kỳ phản ứng nào, liền nắm chặt trong tay, sau đó thân hình bay về một phương hướng khác, tay áo lạnh lùng vung ra, đã có một đạo thần niệm lưu lại:
- Nếu ngươi muốn thấy tiểu quỷ này bị bầm thây vạn đoạn thì cứ đuổi theo!
Người đuổi theo ở đằng sau tất nhiên chính là Liên nữ.
Đợi cho nàng ta hàng lâm đến phiến hư không này, Thần Chủ đã mang theo Phương Hành độn ra ngoài vạn dặm.
Nàng ta vốn cực kỳ lo lắng cho an nguy của Phương Hành, gắt gao đuổi theo, lúc này lại lòng đầy nghi hoặc, không lập tức đuổi theo mà nhíu chặt mày, thì thầm:
- Chẳng trách nữ nhân này vừa rồi điên cuồng như vậy, thà chịu một đạo thần thông của ta, cũng muốn thoát khỏi ta, thì ra là cảm nhận được thằng khốn đó gặp nguy cơ. Chỉ là thằng khốn đó rõ ràng chính là phản bội nàng ta, nàng ta vì sao lại muốn cứu hắn? Chẳng lẽ vậy định sau khi cứu hắn rồi mới giết hắn à?
Có điều rất nhanh liền lắc đầu phủ quyết:
- Nữ nhân đó giống như không nhàm chán như vậy.
Trong lòng hiện lên đủ loại suy nghĩ, cuối cùng vẫn không thể rõ.
Phương Hành ở trong tay Thần Chủ quả thực không thể giãy dụa, trực tiếp bị nàng ta xách đi, xuyên qua chín tầng trời, bên tai toàn tiếng mây gió, chỉ một thoáng ngắn ngủi đã đi rất xa, đợi tới khi hắn mở mắt ra, không ngờ phát hiện mình đã đến một nơi chung quanh đều là mây trôi mờ mịt, sờ sờ trên người, các loại linh kiện vẫn còn, tu vi trên người vẫn còn, có thể vận chuyển pháp lực, mới cảm thấy yên tâm, lén ngẩng đầu nhìn chung quanh, sau đó lại ngây người.
Cách hắn ba trượng, Thần Chủ đang tay áo tung bay, lạnh lùng nhìn hắn.
Khuôn mặt đó quả thật là xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là không có chút biểu tình nào, mắt to mà trống rỗng, bình tĩnh nhìn hắn.
Trong nháy mắt này, ngay cả Phương Hành cũng không biết Thần Chủ quả thật là đang ngẩn người, con flaf tình tự ở đáy mắt quá nồng liệt.
- Thần Chủ đại nhân...
Thần Chủ không nói gì, chỉ cứ vậy nhìn mình, thật sự khiến Phương Hành sợ hãi, chung quanh lại yên tĩnh, khiến cho hắn cuối cùng không nhịn được vẫn nhỏ giọng gọi một câu, trong lòng suy nghĩ rất nhanh, không biết nên dùng phương pháp gì để giải vây cho mình.
Sau một tiếng gọi này, Thần Chủ vẫn bình tĩnh nhìn hắn, mặt không biểu tình.
- Kỳ thật ta là vô tội, ngươi không biết đấy thôi, đều là Dạ tộc thần tử tự chủ trương, hại chúng ta.
Phương Hành lấy hết dũng khí mở miệng, vừa định biện giải một phen, nhưng ánh mắt của Thần Chủ bỗng nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, cúi đầu hừ một tiếng, hắn lập tức ngậm miệng, không dám nói nữa. Đương nhiên, một nguyên nhân khác cũng là nói dối thế này, khiến hắn cũng thực sự không nói nổi.
- Ngươi có biết. . . Ta hận nhất là người phản bội ta không?
Sau một thoáng yên lặng, Thần Chủ cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm giống như từ dưới Cửu U truyền ra, lạnh lùng đáng sợ.
- Ta không biết.
Phương Hành theo bản năng muốn phản bác, nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đó của Thần Chủ, liền không nói được nữa.
- Ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi à?
Thần Chủ bỗng nhiên bước một bước về phía trước, sát khí ở đáy mắt mãnh liệt tới mức khiến tim Phương Hành đập thình thịch.
Nhưng từ sau khi Thần Chủ hàng lâm, Phương Hành đã chuẩn bị mất mạng rồi, thử mấy lần, thấy Thần Chủ không phải kẻ ngốc, không bị mình bỡn cợt, chắc hiện tại cũng không vội giết mình, đại khái chỉ là muốn tra tấn mình một phen mà thôi, hơn nữa hắn vốn to gan lớn mật, lại bởi vì chuyện bị tiên phủ vứt bỏ, khiến cho có chút nản lòng thoái chí, hiện giờ dù sao chẳng có gì to tát hơn chết, việc gì phải sợ chứ? Cho nên Thần Chủ Thần Chủ uy hiếp như vậy, trong lòng liền trở nên tức giận.
- Được rồi được rồi, ta chính là lừa ngươi đấy thì sao?
Trong lòng đã có chuẩn bị, gan Phương Hành trực tiếp biến thành to chưa từng thấy, dứt khoát trực tiếp ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc thẳng tắp đón ánh mắt của Thần Chủ, nó:
- Nào giết ta đi, ta mà nhăn mày một cái thì chính là ngươi nuôi.
Nói xong những lời này, liền nhíu mày, tùy thời chuẩn bị nhận lấy cái chết.
- Nhưng bất kể là như thế nào cũng không ngờ được rằng, sát thủ trong suy đoán không tới, mà lại nghe thấy một tiếng thở dài.
- Ài, hài tử ngốc, ngươi vốn chính là... Ta nuôi mà!